Trong buồng thẩm vấn, im lặng được sử dụng như một phương pháp tra tấn.
Một màn tra tấn vô hình. Chẳng có luật lệ nào cấm sử dụng nó cả.
Simon Berish bị nhốt trong chính nơi từng tiếp đón Michael Ivanovic vài tiếng đồng hồ trước.
Khác với những nghi phạm từng ra vào căn buồng này, anh biết tại sao các vách tường được cách âm. Đó là nguyên tắc “căn phòng câm lặng”, không để cho âm thanh lọt vào bên trong. Cơ thể bù trừ vào sự thiếu vắng này bằng cách tạo ra những âm thanh không có thật – những tiếng ù, tiếng ré trong tai. Theo thời gian, ta sẽ càng lúc càng khó khăn hơn trong việc phân biệt thực tế và ảo giác.
Về lâu dài, tình trạng này có thể khiến người ta phát điên.
Nhưng Berish biết anh sẽ không ở một mình lâu. Do vậy, anh tranh thủ sự im lặng để suy nghĩ.
Anh tự hỏi mình bị buộc tội gì, nhưng không tìm ra câu trả lời. Anh ngồi đó, chờ đợi một người đến chiếm lấy phía bên kia bàn và cho anh vài lời giải thích. Từ giờ tới lúc đó, anh sẽ cố hết sức để tỏ ra thoải mái mà không quá mức, để trưng ra một hình ảnh trung tính trước các máy quay đang dò xét mọi góc cạnh của mình. Anh tin chắc không ai ngồi đằng sau tấm gương không tráng thuỷ kia.
Berish đã nắm quá rõ các kỷ thuật thẩm vấn nên thừa biết rằng, trước khi xuất hiện, các đồng nghiệp sẽ để mình ngồi nẫu người trong vài tiếng đồng hồ. Chỉ cần anh trụ vững. Anh sẽ không đòi ăn uống hay đi vệ sinh, vì những yêu cầu này sẽ được nhìn nhận như dấu hiệu của sự yếu đuối. Để chứng minh mình vô can trước mọi lời buộc tội, anh phải làm đảo lộn các kế hoạch của bọn họ.
Một nghi phạm tỏ ra quá hoặc không đủ căng thẳng đều gần như chắc chắn có tội. Một kẻ tình nghi luôn miệng hỏi sao mình lại ở đây cũng vậy. Một nghi can máu lạnh sẽ thú nhận rất nhanh chóng. Một kẻ bình thản là đang mang nguy cơ nhận án chung thân. Người vô tội thể hiện tất cả những điều đó cùng một lúc. Nhưng nhìn chung người ta không tin họ. Bí quyết chính là sự bàng quan.
Sự bàng quan làm người ta mất phương hướng.
Cánh cửa phòng bật mở sau ba tiếng đồng hồ trôi qua. Klaus Boris và Thẩm phán bước vào, trang bị sẵn sàng với các tập hồ sơ và một vẻ mặt quyết tâm.
– Đặc vụ Berish, – Thẩm phán tuyên bố, – thanh tra Boris và tôi có vài câu cần hỏi anh.
– Nếu hai người đã suy nghĩ trong chừng ấy thời gian thì hẳn là chúng nghiêm túc. – Tay đặc vụ mỉa mai, dù thật ra trong lòng anh đang căng thẳng.
– Anh có đủ kinh nghiệm thẩm vấn để có thể giằng co với chúng tôi đến khuya. – Boris nói. – Do đó chúng ta sẽ không giở trò này nọ. Tôi hi vọng anh sẽ đơn giản hóa cuộc sống của chúng ta bằng cách hợp tác.
– Trong trường hợp ngược lại, Simon ạ, chúng tôi sẽ buộc phải ngưng buổi thẩm vấn và chuyển hồ sơ cho bên công tố. Tôi đảm bảo trong đó có cái để buộc tội anh.
– Vậy tại sao chúng ta còn ngồi đây? – Berish mỉm cười hỏi lại.
– Chúng tôi biết hết rồi, nhưng chúng tôi muốn cho anh một cơ hội cuối cùng để có được tình tiết giảm nhẹ. – Joanna Shutton chỉ một ngón tay vào anh. – Cô ấy đâu?
Tay đặc vụ im lặng, một phần vì anh không biết phải nói gì.
– Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Trong một thoáng Berish quên mất mình đã ngủ say như chết cả đêm và tự hỏi liệu mình có thực sự làm điều gì chăng. Anh tiếp tục im lặng.
Joanna Shutton cúi người xuống Berish, ghé mặt vào ngay phía trên tai anh. Berish cảm thấy bối rối vì hơi thở nóng ấm và mùi nước hoa ngọt ngào của chị ta.
– Anh giữ vai trò gì trong vụ mất tích của đặc vụ Mila Vasquez?
Câu hỏi khiến máu trong người Berish đông lại. Không phải vì sự thật cuối cùng đã được tiết lộ, mà vì anh không biết câu trả lời.
– Mila đã biến mất á?
Trước sự lo lắng chân thành của Berish, hai người kia nhìn nhau.
– Đêm qua cô ấy đã rời nhà mẹ đẻ trong trạng thái rối trí. – Boris giải thích. – Sau đó, mẹ Mila đã gọi điện thoại đến nhà cô ấy nhưng không có ai ở nhà. Mila cũng không nghe điện thoại di động.
– Tôi biết, tôi đã cố gọi cho cô ấy sáng nay. – Berish đáp.
– Hẳn là để tạo chứng cứ ngoại phạm. – Thẩm phán bóng gió.
– Ngoại phạm cho cái gì chứ? – Berish bực bội hỏi lại. – Hai người đã tìm cô ấy chưa?
Câu hỏi bị phớt lờ. Boris ngồi xuống đối diện với Berish.
– Hãy nói cho tôi biết, Berish, anh đã xới lại vụ Kairus như thế nào?
Berish huy động toàn bộ sự kiên nhẫn của mình có để trả lời.
– Chính Mila Vasquez là người đến tìm tôi. Tôi đã hợp tác với cô ấy trong đêm xảy ra vụ cháy ở tòa nhà gạch đỏ.
Joanna Shutton ngồi ghé lên một góc bàn, truy vấn:
– Anh đã ở đó? Tại sao anh không ra mặt? Tại sao anh để cho Mila Vasquez một mình gánh trách nhiệm vụ việc?
– Vì cô ấy không muốn tôi liên lụy.
– Anh thật sự nghĩ chúng tôi tin anh à? – Thẩm phán chậm rãi lắc đầu. – Chính anh đã tấn công cô ấy vào đêm đó, đúng không?
– Gì cơ? – Berish sửng sốt.
– Anh đã lấy vũ khí của Mila và dàn dựng vụ tấn công.
– Có một kẻ nào đó trong tòa nhà, nhưng hắn đã trốn thoát. Ngay chính các người cũng nhận ra có lối thoát qua hệ thống cống mà.
Berish đã mất kiểm soát, anh biết như vậy là không tốt.
– Việc gì phải làm bẩn mình dưới cống trong khi người ta có thể đường hoàng đi ra bằng cửa chính? – Boris khích bác.
– Hai người bị cái quái gì vậy?
– Anh có chắc chúng tôi sẽ không tìm thấy súng của Mila khi lục soát căn hộ của anh không?
– Tôi không hiểu tại sao các người cứ lôi vụ khẩu súng vào đây.
Thẩm phán thở dài.
– Bởi vì, anh thấy đấy… Sáng nay công việc khám nghiệm hiện trường vụ hỏa hoạn đã hoàn tất. Một cái xác người thì không thể kháng cự được một nhiệt độ cao như thế. Nhựa và giấy cũng vậy. Nhưng kim loại là một chuyện khác. Chúng tôi không tìm được dấu vết khẩu súng của Mila. Vậy thì, nó ở đâu?
– Này, cần phải bịa ra thứ gì đó có hậu quả nghiêm trọng hơn, nếu hai người thực sự muốn lôi tôi vào vụ này. – Berish đùa giỡn. – Nếu không, e là cả hai sẽ phí phạm ngày thứ Sau một cách vô ích.
Một lần nữa, hai vị thẩm vấn nhìn nhau. Tay đặc vụ có cảm giác họ đang nắm giữ một điều gì đó. Và họ đang vờn anh để che giấu lá bài này trong khi chờ thời cơ thuận lợi.
– Anh là người đã lãnh hậu quả đắt nhất trong vụ án những người mất ngủ. – Joanna Shutton công nhận. – Tôi, Gurevich và tất nhiên là cả Stephanopoulos nữa, chúng tôi đã thoát ra và xây dựng sự nghiệp cho mình. Còn anh, anh đã để cho nó ám vào đầu, anh đã phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, và trở thành kẻ bị cả trụ sở ruồng bỏ.
– Cả hai chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra, và ai là kẻ chịu trách nhiệm cho những tội lỗi làm tôi mang tiếng. – Berish lên tiếng thách thức. – Chị chỉ đang tìm cách bịt miệng tôi.
– Tôi không cần anh phải im lặng về Gurevich. – Thẩm phán khẳng định chắc nịch. – Và tôi cũng không cần phải dùng thủ đoạn để gài anh. Hơn nữa, việc anh không phải là kẻ biến chất thực sự lại chính là một động cơ hoàn hảo…
Lúc này Berish cảm thấy thực sự lo sợ, nhưng anh không để lộ ra điều đó.
– Động cơ để làm gì?
– Khó lắm chứ, việc mất đi sự quý trọng của đồng nghiệp. – Thẩm phán giả giọng thông cảm. – Chịu đựng sự sỉ nhục của họ, nghe họ nói xấu mình. Không chỉ sau lưng, mà thậm chí là trước mặt! Đau lắm chứ, nhất là khi người ta biết mình vô tội.
Joanna Shutton đang muốn gì đây? Berish không hiểu được, nhưng chuyện này có vẻ bốc mùi.
– Anh có lí do để nuôi mối hận thù trong lòng. Có lẽ anh nghĩ sớm muộn gì anh cũng sẽ bắt mọi người phải trả giá…- Thẩm phán kết luận.
– Chị ám chỉ tôi đã âm mưu mọi chuyện sao? Không lẽ tôi là kẻ đạo diễn hành động quay lại của đám người mất tích và các vụ giết chóc à?
– Anh đã thuyết phục bọn chúng bởi vì, cũng như chúng, đã từ lâu anh phải chịu đựng sự nhục nhã. Mục tiêu trả thù của anh là Gurevich, và cùng với anh ta là toàn bộ lực lượng cảnh sát. Một tổ chức khủng bố cần có một tư tưởng và một kế hoạch. Không có gì tốt hơn một sự kết hợp nhắm vào một cơ quan nhà nước. Người ta có thể phá hủy một thể chế bằng vũ lực, nhưng sẽ gây thiệt hại nặng nề hơn nếu làm nó mất uy tín. Anh luôn muốn điều này xảy ra cho trụ sở.
Berish không nổi vào tai mình.
– Vậy chuyện này có liên quan gì với việc Mila biến mất?
– Cô ấy đã hiểu tất cả. – Boris đáp. – Ngay từ đầu anh đã coi Mila là một con tốt. Anh đã dụ dỗ cô ấy vào trong tòa nhà gạch đỏ.
– Không hề.
Thẩm phán tỏ ra nghi ngờ.
– Anh đã khiến đặc vụ Vasquez tin là mình hợp tác với cô ấy, qua đó đảm bảo cô ấy không hé răng với cấp trên.
– Thử nghĩ mà xem. – Boris nói. – Như vậy anh ở vào vị trí tốt nhất để theo dõi cuộc điều tra. Vô hình và đứng bên lề vụ việc.
– Khi Mila Vasquez hiểu ra mọi chuyện, anh đã thủ tiêu cô ấy.
– Cái gì?
– Tôi đã nghe tiếng hai người cãi vã trong hành lang hôm qua. – Boris khẳng định.
– Một vụ cãi nhau chẳng chứng tỏ được gì.
– Quả thực, nó không thể là bằng chứng. – Thẩm phán bình tĩnh đáp. – Nhưng một nhân chứng đã thấy anh bắt cóc Mila từ nhà cô ấy đêm qua.
Thoạt đầu tay đặc vụ tưởng đâu họ đang bịp mình.
– Nhân chứng đó là ai vậy? – Anh hỏi lại bằng giọng thách thức.
– Đại úy Stephanopoulos.