Khi Sylvia ra mở cửa, nàng giống hệt như trong ký ức của anh.
Bím tóc đen của nàng chỉ hơi pha sương một chút.
Nàng siết chặt tấm áo choàng ngủ quanh cơ thể. Phải mất vài giây nàng mới nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
– Ôi Chúa ơi. – Sylvia thình lình kêu lên.
Berish ôm lấy nàng trong vòng tay, không biết phải làm gì. Sau khi nàng ra đi, anh đã không có nhiều sự tiếp xúc thể xác. Anh cảm thấy giận dữ, thất vọng, cay đắng. Nhưng những cảm xúc tiêu cực tan dần, nhường chỗ lại cho một cảm giác ấm áp dễ chịu, như thể một thế lực âm thầm đã ra tay để thu xếp mọi chuyện.
Sylvia dịch người ra xa và nhìn anh lần nữa, với một nụ cười bán tính bán nghi trên môi. Nhưng sắc mặt nàng nhanh chóng chuyển sang lo âu:
– Anh bị thương à?
Berish nhìn theo ánh mắt Sylvia và thấy những vệt máu khô dính trên tay cũng như áo quần mình. Anh đã quên mất mình bị dây máu của Steph.
– Không, đây không phải máu của anh. Anh sẽ giải thích với em.
Sylvia nhìn quanh, rồi nắm lấy tay Berish và nhẹ nhàng kéo anh vào trong nhà.
Sau khi giúp anh cởi áo khoác, nàng ấn anh ngồi xuống trường kỷ rồi đem ra một miếng mút ướt lau máu trên cổ anh.
Berish ngạc nhiên trước cử chỉ thân mật này, nhưng anh để yên cho nàng làm.
– Anh phải đi. Anh đang bị truy tìm, anh không thể ở lại.
– Anh không cần đi đâu hết. – Nàng đáp lại, nhẹ nhàng nhưng cương quyết.
Trong một thoáng, anh cảm thấy như đang ở nhà mình. Nhưng đây không phải là nhà anh. Những tấm ảnh đóng khung đặt trên đồ đạc trong nhà và treo trên tường chứng nhận điều đó. Chúng cho thấy chân dung của một Sylvia khác. Tươi cười. Berish cảm thấy bối rối khó chịu, vì anh chưa bao giờ làm nàng cười như thế.
Trong những tấm ảnh, nàng xuất hiện cùng một đứa trẻ, rồi một thiếu niên – trước mắt Berish là toàn bộ hình ảnh biến đổi của cậu ta. Một gương mặt thân quen đến lạ. Simon nghĩ đến đứa con trai mà họ lẽ ra đã có với nhau.
Nhưng điều khiến anh bứt rứt chính là gương mặt mà anh không nhìn thấy trên những tấm ảnh kia. Gương mặt của người chụp ảnh.
– Con em đẹp trai đấy chứ, phải không anh?
– Chắc em rất tự hào về thằng bé.
– Đúng vậy. Trong ảnh kia nó vẫn còn nhỏ. Nhưng bây giờ nó đã lớn rồi, anh biết không? Anh nên gặp nó. Thằng bé khiến em thấy mình già đi.
– Nhỡ đâu thằng bé có thể về nhà bất cứ lúc nào? Nếu nó nhìn thấy anh ở đây thì sao?
Berish dợm người đứng lên, nhưng Sylvia khéo léo đặt một tay lên vai anh để buộc anh ngồi yên.
– Anh yên tâm đi. Thằng bé ra riêng cũng được một thời gian rồi. Nó bảo nó phải tự mình “trải nghiệm”. Xét cho cùng, em là ai mà có thể cản nó được? Con cái là thế đấy: hôm trước nó còn đòi anh mua socola cho, hôm sau đã nhất quyết sống tự lập.
Khi đối diện với Sylvia trước đó ít phút, Berish đã lo sợ rằng Steph cũng đã đến gặp nàng để thuyết phục nàng giết hại ai đó, như một hình thức trả nợ cho việc thiện mà ông ta đã làm cho nàng hai mươi năm trước. Nhưng có lẽ ông ta đã không buồn thử chuyện đó, vì với nàng cuộc sống mới đã thành công tuyệt đối. Trong ngôi nhà này không có một dấu hiệu nào cho thấy sự thất vọng cũng như thù hận để ông ta lợi dụng.
Đưa mắt nhìn đi chỗ khác, Berish hỏi Sylvia một câu mà anh đang rất nôn nóng muốn biết câu trả lời.
– Anh đang tự hỏi, ai đã chụp những tấm ảnh của em và con trai. Ý anh là, em đã có chồng hay bạn trai chưa?
– Chẳng có người đàn ông nào trong đời em hết. – Nàng khẳng định với một cái nhăn mặt thích thú.
Simon mừng thầm với câu trả lời này. Nhưng anh cũng thấy hối hận vì sự ích kỷ của mình, bởi Sylvia vẫn cứ một thân một mình, trong khi nàng xứng đáng có một gia đình hơn bất cứ ai.
– Em đã làm gì trong hai mươi năm qua?
– Lãng quên. Cũng khó khăn đấy, anh biết không? Nó đòi hỏi một sự quyết tâm và kiên trì. Khi gặp anh, em chỉ là một thiếu nữ bất hạnh. Em chưa bao giờ gặp mặt bố. Em đã trải qua phần lớn tuổi thơ trong cô nhi viện. Không ai thực sự chăm lo cho em. – Nàng cụp mắt như thể muốn xin lỗi cho điều sắp nói ra. – Tất nhiên, em không nói đến chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta.
– Còn anh thì ngược lại, anh đã dùng thời gian vào việc cố gắng nhớ từng chi tiết của em. Nhưng chúng cứ dần dần biến mất.
– Em rất tiếc, Simon à. – Nàng ngắt lời anh. – Em rất tiếc vì đã gây phiền phức cho anh hai mươi năm trước. Dù gì anh cũng là cảnh sát.
– Phiền phức? Anh yêu em mà, Sylvia.
Căn cứ theo nét mặt của nàng, anh chợt hiểu tình cảm đó chỉ là đơn phương.
Suốt hai mươi năm qua, anh đã sống trong ảo tưởng. Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã không hiểu ra sớm hơn.
– Anh sẽ không bao giờ có thể giải thoát em khỏi nỗi buồn của em. – Nàng nói trong nỗ lực an ủi anh. – Chỉ mình em làm được điều đó.
Những lời nói vừa rồi của Sylvia khiến Berish nhớ lại câu chuyện mà Mila đã kể về người vô gia cư sống dưới chân chung cư nhà cô.
Tôi muốn ông ta ra khỏi cái hốc trú ẩn đó để có thể nhìn vào mắt ông ta, thậm chí nói chuyện với ông ta. Tôi chỉ muốn biết ông ta có phải là một trong những cư dân của Minh Phủ hay không…
Chuyện ông ta sung sướng hay bất hạnh với tôi không quan trọng. Dù sao thì, chúng ta chỉ quan tâm đến sự bất hạnh của người khác khi nó nhắc ta nhớ đến nỗi bất hạnh của chính mình…
Với những câu nói ấy, Mila đã tổng kết tình trạng thiếu vắng khả năng thấu cảm của mình.
Bỗng nhiên Berish hiểu ra anh không khác Mila là mấy. Anh chưa bao giờ thật sự tự hỏi mình những gì mà Sylvia cảm thấy. Anh luôn coi như hiển nhiên nàng hạnh phúc chỉ vì anh hạnh phúc.
Chúng ta luôn chờ đợi một sự đền đáp cho tình cảm của mình, và khi không nhận được nó, chúng ta cảm thấy như bị phản bội. Berish đã nhanh chóng hiểu ra điều đó.
– Em không cần phải biện minh gì cả. – Anh vừa trấn an Sylvia vừa vuốt ve nàng. – Người ta đã cho em một cuộc sống mới, và em đã chấp nhận.
– Em đã nói dối để có được nó. – Sylvia muốn nói đến việc làm chứng giả của mình và chân dung dựng lại của Kairus. – Nhưng tệ nhất là, em đã lừa dối anh.
– Điều quan trọng là em bình an.
– Anh nói nghiêm túc chứ? – Sylvia hỏi lại, nước mắt lưng tròng.
– Anh nghiêm túc mà. – Berish đáp rồi nắm lấy bàn tay nàng.
Sylvia mỉm cười biết ơn.
– Em sẽ pha cà phê và tìm cho anh một chiếc áo sơmi sạch. Có lẽ áo của con em sẽ vừa. Anh cứ nghỉ ngơi đi, em quay lại ngay.
Đặc vụ Berish nhìn Sylvia đứng lên và rời phòng cùng với miếng mút đã sử dụng để lau cổ cho anh. Anh chưa kịp hỏi tên con trai nàng, nàng cũng chưa cho anh biết tên thằng bé. Có lẽ như vậy là hơn, phần đời này của Sylvia không thuộc về anh.
Anh nhận ra mình đã nghiên cứu môn nhân học trong nhiều năm để hiểu con người, nhưng anh đã quên một điều là sự phân tích hành vi con người cần phải được thực hiện thông qua cảm xúc. Mỗi cử chỉ cho dù là tầm thường nhất cũng bị chi phối bởi một cảm xúc. Cuộc đối thoại ngắn giữa anh và Sylvia đã cho phép anh hiểu được điều có lẽ đã xảy ra với Mila.
Theo lời Klaus Boris thì cô ấy đã rời nhà mẹ đẻ trong trạng thái xúc động.
Cho đến hiện tại, Berish không chú trọng đến chi tiết đó. Giờ thì anh cảm thấy Mila rõ ràng đã bị tổn thương vào tối hôm trước ngày cô biến mất.
Chắc chắn điều này có liên quan đến con gái cô.
Anh còn nhớ, sau khi biết Kairus là một kẻ thuyết giáo, cô cảnh sát đã muốn rút khỏi cuộc điều tra. Cô sợ những điểm tương đồng với vụ án “Kẻ nhắc tuồng” và những tác động có thể xảy ra với con gái mình.
Nếu có chuyện gì đó giữa Mila và con gái thì anh đã biết mình cần đi đến nơi nào.
Nơi mà đối với nhiều người, trong đó có Sylvia, tượng trưng cho giải pháp của nỗi bất hạnh. Nơi mà như Stephanopoulos đã nói, Mila có thể tìm thấy tấm vé một chiều đi đến vô danh.
– Sao mình có thể sơ suất đến thế? – Berish bất giác thốt lên thành tiếng.
Sylvia đang đứng ở trước cửa phòng, trên tay là một chiếc áo sơmi sạch.
– Anh có muốn nói cho em biết lí do anh bị truy lùng không?
– Đó là một câu chuyện dài, và anh không muốn em bị liên lụy. Anh sẽ ra đi để em có thể sống tiếp cuộc đời của mình. Sẽ không ai liên hệ em và con trai em với anh, anh hứa.
– Ít ra thì, anh hãy ngủ một chút. Anh có vẻ mệt mỏi. Anh có thể ngả lưng trên trường kỷ, em sẽ đi lấy cái chăn cho anh.
– Không. – Berish nói một cách cương quyết. – Anh đã có một câu trả lời. Nó còn hơn cả sự mong đợi của anh. Giờ thì anh phải đi. Có người cần đến anh.