Hoàng hôn đang rút cạn ánh sáng trong thung lũng.
Ngồi trên một băng ghế công viên, Berish chiêm ngưỡng quang cảnh, một tay vuốt ve Hitch. Hai người đi lang thang suốt cả buổi chiều và giờ đã thấm mệt.
Hitch đã hiểu họ sắp phải chia xa, chuyến đi dạo lặng lẽ đến cái nơi yêu thích của nó là một lời từ giã. Nó gác mõm lên đầu gối Berish và nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt nâu, giống mắt người một cách không thể tin nổi.
Berish trực tiếp nhận nuôi Hitch từ trại nhân giống hồi nó còn nhỏ xíu. Anh còn nhớ vào cái đêm đầu tiên đem nó về nhà mình – cái hàng rào tạm bợ để không cho nó ra khỏi phòng, trái banh mua cùng lúc với thức ăn để cho nó chơi, sự kích động của chú chó con trong môi trường lạ lẫm, tiếng rên rỉ tuyệt vọng của nó khi ông chủ đi ngủ.
Đêm đầu tiên ấy Berish đã không thể làm ngơ, mặc dù đã được cảnh báo bởi người nhân giống chó. Ông ta bảo anh phải lờ con chó đi nếu muốn nó quen với việc ở một mình. Nhưng sau một tiếng rưỡi nghe nó khóc lóc rên rỉ, anh trở dậy để an ủi nó. Anh ngồi bệt xuống sàn với con Hitch nằm trong lòng, và cứ thế anh vuốt ve nó cho đến khi cả người và chó ngủ thiếp đi.
Anh đã nhận nuôi Hitch vì anh tin loài chó không biết phán xét – đối với một kẻ bị ruồng bỏ như anh, Hitch là một người bạn hoàn hảo. Cùng với thời gian, anh đã suy nghĩ khác đi. Loài chó phán xét giỏi hơn bất kỳ ai, nhưng may cho con người là chúng không biết nói.
Berish đã quyết định nộp mình, nhưng anh muốn tận hưởng sự đồng hành của Hitch và tự do nửa vời của mình thêm chút nữa. Với anh, người ta mất tự do không phải khi tra tay vào còng, mà ngay từ lúc bắt đầu bị truy lùng.
Sau vài tiếng nữa anh sẽ lại ở trong một buồng thẩm vấn, đối diện một ai đó, người mà anh thực lòng muốn thú nhận các tội lỗi của mình. Chỉ có điều, những gì mà các đồng nghiệp của anh muốn nghe lại là những tội anh không gây ra.
Nhưng trước hết, anh còn một việc cuối cùng phải làm. Anh nợ người bạn duy nhất của mình việc này. Và nợ một cô bé gái.
Một chút tiếc nuối vụt qua trong đầu anh và tan biến theo giọt nắng cuối cùng. Biển bóng tối dần lấp đầy thung lũng. Những bóng đen tiến đến chỗ anh tựa như những ngọn sóng triều.
Berish quyết định đã đến lúc phải đi.
Khi mẹ của Mila mở cửa, bà nhận ra ngay khuôn mặt của kẻ đào tẩu vừa nhìn thấy trên bản tin thời sự.
– Cháu xin lỗi. – Berish nói ngay. – Cháu không đến để làm hại cô, và cháu cũng không biết con gái cô hiện đang ở đâu. Cháu xin thề.
– Họ đã nói những điều kinh khủng về anh. – Mẹ Mila vừa nói vừa quan sát tay đặc vụ, cố trấn tĩnh lại sau cơn sợ hãi.
Berish tưởng bà sắp đóng cửa và gọi cảnh sát, nhưng không.
– Điều cuối cùng mà Mila nói với tôi vào cái đêm nó biến mất là nó tin tưởng anh.
– Cô tin con gái mình chứ? – Berish hỏi, anh không dám đẩy cao hi vọng.
Mẹ của Mila gật đầu.
– Tôi tin. Bởi vì Mila hiểu rõ bóng tối.
Berish nhìn quanh.
– Chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian. Cháu đã quyết định nộp mình ngay sau khi rời khỏi đây.
– Tôi tin đó là lựa chọn đúng đắn. Ít ra anh cũng sẽ có cơ hội tự bào chữa cho mình.
Không đâu, Berish muốn nói như thế. Nhưng anh im lặng.
– Tôi tên Inès. – Mẹ của Mila vừa nói vừa chìa tay ra.
Berish bắt tay bà.
– Nếu cô đồng ý, cháu có một món quà cho cháu ngoại của cô.
Anh nhích sang một bên để Hitch tiến lên.
– Tôi đã nghĩ đến việc nhận nuôi một con chó đấy. – Bà Inès ngạc nhiên ra mặt. – Để con bé khuây khỏa trước sự mất tích của mẹ nó.
Bà để cho cả hai vào nhà và khép cửa lại.
– Nó ngoan và rất nghe lời. – Berish cam đoan.
– Sao anh không trực tiếp nói điều này với Alice nhỉ? – Bà Inès đề nghị. – Con bé sẽ vui lắm, hôm nay nó đã trải qua một ngày không vui. Lúc chạy ngoài công viên nó đã bị ngã.
– Trẻ con bị thế là thường.
– Mila chưa nói với anh à? – Khuôn mặt bà Inès thoáng ưu tư. – Alice không nhận biết được nguy hiểm.
– Cô ấy chưa bao giờ cho cháu biết chuyện này.
– Có lẽ vì Mila tự coi mình là một mối nguy hiểm đối với con gái.
Câu nói này đã khiến Berish vỡ lẽ nhiều điều.
– Nếu anh muốn nói chuyện với con bé thì Alice đang ở trong phòng nó.
Bà Inès dẫn cả hai đến nơi và đứng ngoài cửa phòng quan sát. Berish vào trước. Alice đang ngồi trên tấm thảm, trên người mặc chiếc áo ngủ, một bên đầu gối dán một miếng băng to đủ màu sắc.
Cô bé đã chuẩn bị tiệc trà. Tất cả các búp bê đều được mời. Nhưng vị trí danh dự được dành cho con búp bê tóc hung.
– Chào cháu, Alice.
Cô bé quay lại để xem người nào vừa gọi tên mình.
– Cháu chào bác. – Alice lên tiếng, rồi nhìn chú chó đứng phía sau lưng người khách.
– Bác là Simon, còn đây là Hitch.
– Chào Hitch. – Alice chấp nhận cái tên như thể nó là một món quà nhỏ.
Con chó sủa một tiếng.
– Bọn bác tham gia với các cháu được không?
Alice ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
– Được ạ.
Berish ngồi xuống sàn, Hitch lập tức nằm cạnh hai người.
– Bác có thích trà không? – Cô bé hỏi.
– Rất thích.
– Bác có muốn uống một tách không?
– Muốn chứ.
Alice rót một chút thức uống tưởng tượng và đưa chiếc tách cho Berish. Anh cầm nó, cố huy động dũng khí để nói:
– Bác là bạn của mẹ cháu.
Alice không nói gì. Cứ như thể nó đang cố tự bảo vệ trước một chủ đề đau đớn.
– Mẹ cháu đã nói chuyện với bác về cháu, và bác rất tò mò, vì vậy bác mới đến đây.
– Bác không uống sao? – Alice chỉ vào tách trà.
Berish đưa tách trà lên môi, tim anh đau nhói.
– Mẹ cháu sẽ sớm quay về. – Anh nói luôn mà không cần biết là đúng hay sai.
– Miss nói mẹ sẽ không bao giờ quay về nữa.
Thoạt tiên Berish ngớ người, nhưng rồi anh sực nhớ Miss là tên con búp bê yêu thích của Alice. Mila đã cho anh biết điều đó khi hai người cãi nhau.
Chính mình đã gây sự với cô ấy, anh tự nhủ.
Vậy cho tôi biết đi, màu ưa thích của con bé là gì? Con bé thích làm nghề gì? Con bé có ngủ cùng một con búp bê vào những đêm cô không xuất hiện hay không?
Đó là một con búp bê tóc hung, nó tên là Miss.
– Mẹ cháu không thể sống thiếu cháu được đâu. – Berish khẳng định với cô bé, vừa nói anh vừa cầu cho lời tiên đoán của mình được linh ứng.
– Miss nói mẹ không yêu Alice.
– Nó nhầm rồi. – Berish khẳng định, có lẽ hơi quá mạnh mẽ, và nhận được một cái nhíu mày của Alice. – Ý bác là… Miss không biết đâu, làm sao Miss biết được.
– OK. – Cô bé nói như thể đang ghi nhận điều đó trong đầu.
Berish cảm thấy cần nói chuyện thêm, nhưng anh chưa biết Alice đủ lâu.
– Ngày mà mẹ quay về, mẹ con cháu sẽ đi chơi công viên. Hoặc đi ra rạp xem phim hoạt hình. Và ăn bỏng ngô, nếu cháu muốn.
Anh nhận ra nỗ lực của mình quá vụng về, vì Alice chỉ gật đầu. Trẻ con sở hữu tất cả trí khôn của thiên hạ, và đôi khi chúng giả vờ đồng ý với người lớn, giống như người ta vẫn làm thế với những người điên để chiều lòng họ.
Khi lớn lên, Berish đã đánh mất khả năng quý báu đó, và trở thành một trong vô số những người ngu ngốc sống trên trái đất này. Chính vì vậy anh đã quyết định thế là đủ. Nhưng Alice ngăn anh lại trước khi anh kịp đứng lên.
– Bác sẽ không đi chơi cùng mẹ con cháu sao?
Câu hỏi khiến Berish bối rối.
– Bác phải đi xa một thời gian, nên bác muốn nhờ cháu giúp một chuyện.
Cô bé nhìn anh, chờ đợi.
– Nơi bác sẽ đến không chấp nhận chó… Vì vậy, nếu cháu thích, cháu có thể chăm sóc Hitch.
Alice há hốc mồm ngạc nhiên.
– Thật ạ?
Thật ra thì câu hỏi này là dành cho bà ngoại của cô bé đang khoanh tay đứng bên ngưỡng cửa. Sau khi nhận được cái gật đầu chấp thuận, cô bé cầm lấy con búp bê ưu thích và đưa cho Berish.
– Cháu tin chắc nơi bác đến không cấm búp bê, nên nó có thể làm bạn với bác.
Berish không biết phải nói thế nào.
– Bác sẽ chăm sóc nó. Và bác thề là Miss cũng sẽ vui sướng khi ở với bác.
– Tên nó có phải là Miss đâu ạ. – Alice ngơ ngác.
– Thế á?
– Vâng ạ. Miss không phải là con búp bê. Mà là một người.
Berish bỗng cảm thấy ớn lạnh khủng khiếp. Cổ họng anh thắt lại.
– Nghe bác nói đây. – Anh nắm lấy vai Alice để con bé nhìn thẳng vào mắt mình. – Người mà cháu nhắc đến là ai thế?
Trong một thoáng, Alice tỏ ra bối rối một chút vì câu hỏi của Berish. Thế rồi, con bé trả lời như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới.
– Miss là người ru ngủ. Cô ấy đến để chúc cháu ngủ ngon.
Khi nghe nhắc đến một phiên bản nữ của Kairus, đặc vụ Berish cảm thấy máu trong người mình đông lại.
– Alice, chuyện này quan trọng lắm. Cháu đang nói thật, đúng không?
Cô bé trịnh trọng gật đầu.
Khi còn bé, phòng ngủ của chúng ta dường như là nơi ít an toàn nhất thế giới, Berish nghĩ bụng. Đó là nơi đêm đêm ta buộc phải ngủ một mình, trong bóng tối. Tủ tường là chốn ẩn mình của đám quái vật, và gầm giường luôn che giấu một thứ gì đó rất đáng sợ.
Nhưng Alice không thể nhận biết được nguy hiểm, anh sực nhớ…
Có lẽ chính vì thế mà mẹ Alice giám sát con gái từ xa.
Bất chấp sự kinh hoàng, anh đã biết mình phải làm gì.