Tuần trăng mật

Chương 96



Tôi trở lại với cánh tay chất đầy củi và nhóm. Tôi hỏi Noramình có thể giúp thêm được gì hay không.

“Hoàn toàn không”, cô đáp và hôn nhẹ lên má tôi. “Em sẽ lo mọi thứ từ đây”.

Tôi để Nora lại một mình trong bếp và thư giãn trên chiếc sô-pha trong phòng khách với thứ duy nhất để đọc, một ấn bản bốn năm tuổi của Cánh đồng & Dòng suối. Đang đọc dở một bài báo về việc câu cá hồi tại Nhà nghỉ Sheen Falls ở Ai-len thì Nora gọi, “Bữa tối đã sẵn sàng”.

Tôi quay vào trong bếp và ngồi xuống bên chiếc chảo sò, gạo thô và một đĩa rau thơm. Một chai pinot prigio để uống. Rất chuẩn theo phong cách tạp chí Người sành ăn.

Nora nâng cốc. “Cho một đêm đáng nhớ”.

“Cho một đêm đáng nhớ”, tôi lặp lại.

Chúng tôi chạm cốc và bắt đầu ăn. Cô hỏi tôi đã đọc gì và tôi nói về bài báo cá hồi.

“Anh có thích đi câu không?”, cô hỏi.

“Rất thích”, tôi nói, một lời nói dối trong sạch, thấy mình ngày một tinh vi hơn.

“Anh thường thích đi đâu?”.

“Ừmmmm. Có một vài hồ và suối câu tốt ngay trong vùng. Tin anh đi, em có thể câu được một con lớn ngay quanh đây thôi. Nhưng không gì bì được với các đảo. Jamaica, St.Thomas, Caymans. Anh đoán là em đã xuống đó rồi?”.

“Em xuống rồi. Thật ra, em đã ở Caymans cách đây không lâu”.

“Đi nghỉ à?”.

“Không, chuyện kinh doanh nhỏ”.

“Ồ?”

“Em đã trang trí một ngôi nhà bãi biển cho một nhà tài phiệt. Một nơi trên mặt nước vô cùng lộng lẫy”.

“Thú vị đấy”, tôi gật đầu rồi ăn thêm một miếng sò. “Nhân tiện, món này ngon quá”.

“Em mừng vì anh thích”. Cô vươn tay và đặt lên tay tôi. “Anh thấy vui chứ?”.

“Đúng vậy”.

“Tốt, bởi vì em hơi lo – những gì anh nói lúc trước về việc em là khách hàng của anh”.

“Nó thực sự liên quan nhiều tới bối cảnh”, tôi nói. “Nếu không phải do cái chết của Connor, chúng ta sẽ thậm chí chẳng ở đây”.

“Đúng vậy, em không thể phủ nhận điều đó. Nhưng…”, giọng cô nhỏ dần.

“Em đang định nói gì?”.

“Điều mà có lẽ em không nên nói”.

“Không sao”. Tôi nhìn ra xung quanh rồi mỉm cười. “Chẳng có ai ở đây ngoài hai ta”.

Cô mỉm cười trở lại. “Có một điều em đã học được trong nghề nghiệp của mình, đó là một người có thể phải lòng với hơn một ngôi nhà. Có ngờ nghệch không nếu nghĩ rằng điều đó cũng đúng với con người?”.

Tôi nhìn sâu vào mắt Nora. Cô ấy định tiến tới đâu với câu nói này? Cô đang cố nói với mình điều gì?

“Chuyện này là như vậy ư, Nora? Tình yêu?”.

Cô giữ ánh nhìn của tôi. “Em nghĩ đúng vậy”, cô nói. “Em nghĩ mình phải lòng anh mất rồi. Đó có phải là một điều xấu không?”.

Tôi nghe cô thốt ra từng lời và khó mà tin nổi. Và rồi như thể mọi thứ về buổi tối kỳ lạ này nổ tung trong bụng.

Đột nhiên tôi thấy buồn nôn. Sự phản ứng lại những lời cô ấy vừa nói ư?

Tập trung nào, O’Hara.

Tôi nghĩ lại những gì đã xảy ra lần trước khi cô nấu ăn cho tôi. Làm sao có thể lại đổ tại món sò bị hỏng chứ?

Vậy nên tôi không nói gì. Hy vọng nó sẽ qua đi. Phải như vậy.

Nhưng không.

Và rồi, trước khi kịp biết điều gì, tôi không thể nói được nữa. Không thể thở được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.