Tuần trăng mật
PHẦN BA: NHỮNG TRÒ CHƠI NGUY HIỂM – Chương 52
Susan đang quát ầm ĩ bên tai tôi. Rõ ràng là cô đang rất tức giận. “Ý anh là sao, anh nói với cô ta rằng chúng ta sẽ khai quật thi thể của Brown?”.
“Hãy tin anh, việc này sẽ có lợi cho chúng ta”. Tôi nói. “Hơn lúc nào hết, Nora nghĩ rằng anh đang đứng về phía cô ta. Thêm nữa, chính em cũng nói rằng đào thi thể đó lên là một sự mạo hiểm còn gì. Cô ta có thể tự mình phát hiện ra lắm chứ”.
“Em đã bảo rằng đó là một sự mạo hiểm nhỏ”.
“Và chúng ta có thể biến việc đó thành một lợi thế”.
“Chúng ta chẳng làm gì cả, O’Hara ạ. Anh tự động quyết định việc này mà không thèm bàn bạc trước với em”.
“Thôi thì anh có du di một chút”.
“Không, anh du di rất nhiều. Đó là thương hiệu của anh, phải không nào? Và chính nó sẽ khiến anh gặp rắc rối cho xem”, cô càu nhàu. “Chúng ta có lý do để chuẩn bị một chiến lược cụ thể, như vậy cả hai đều biết rõ người kia đang làm gì”.
“Thôi nào, Susan, ít nhất hãy đồng ý rằng việc này sẽ mang lợi cho chúng ta”.
“Đó không phải là vấn dề. Em cần anh có tinh thần đồng đội, hiểu không? Hãy nhớ rằng anh không còn là cảnh sát mật nữa”.
Tôi ngập ngừng, nhưng rồi cũng nói. “Em nói đúng. Anh đang là mật thám liên bang”.
“Không được lâu đâu nếu anh còn phát âm như thế nữa. Em không thích cao bồi cho lắm”.
Cả hai chúng tôi đều không nói gì trong vài giây tiếp theo. Tôi phá vỡ sự yên lặng. “Em biết không, anh thích lúc em đang huấn luyện mình hơn”.
Susan khẽ bật cười chán nản.
“Nào thiên tài, kể cho em xem”, cô nói, “giờ khi Nora đã biết rằng chúng ta chuẩn bị đào bới vị hôn phu của cô ta, anh sẽ hành động tiếp ra sao?”.
“Dễ thôi”, tôi đáp. “Chúng ta chờ kết quả. Nếu phòng thí nghiệm nói rằng có dấu hiệu ngộ độc, chúng ta sẽ tóm được kẻ sát nhân”.
“Anh vẫn cần có bằng chứng rằng cô ta đã làm việc đó”.
“Mà điều đó thì sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều một khi người ta biết mình đang tìm kiếm điều gì”.
“Nếu phòng thí nghiệm không tìm thấy gì thì sao?”.
“Thì anh báo cho Nora biết tin tốt lành và sẽ phải làm việc cật lực hơn để lột trần cô nàng”.
“Anh quên mất một điều”.
“Gì vậy?”.
“Cô ta có thể thật sự vô tội”.
“Điều này đang được nói bởi một người vốn nghĩ rằng tất cả mọi người đều có tội đây sao?”.
“Em chỉ đang nói…”
“Không, anh hiểu mà. Mọi chuyện đều có thể. Nhưng người phụ nữ này có liên quan tới ít nhất hai người đàn ông quá cố ở hai bang khác nhau. Nếu đó chỉ là sự trùng hợp, thì nghiêm túc mà nói, Nora Sinclair không được may mắn lắm với đàn ông”.
“Em thật ngốc”, cô nói. “Hãy trói chặt cô ta vào ghế điện”.
“Có vậy chứ, tốt hơn rồi. Trong một giây anh đã nghĩ em là người khác rồi đấy”.
“Vậy có khi nào Nora để mắt tới cái bản ngã biến đổi xoành xoạch của anh không?”.
“Không đâu. Craig Reynolds không phải tuýp người của cô ta”, tôi nói. “Anh chàng không kiếm đủ tiền”.
“Chẳng ai biết trước điều gì. Chẳng phải anh đã luôn nói với em rằng cô ấy rất tin tưởng việc anh đứng về phía mình hay sao. Dựa vào đó, cô ta có thể đổi vị sang tồi tàn cũng nên”.
“Thế thì anh có đúng căn hộ thích hợp rồi. Một khu ổ chuột hoàn hảo”.
“Anh không định lại nói về chuyện đó đấy chứ?”.
“Không, nhưng nếu phải dành quá nhiều thời gian ở cái chốn bé tẹo đó, thì anh sẽ phải liều thôi”.
“O’Hara, nếu việc đó hóa ra lại là phần khó nhất trong vụ này, thì anh là một gã may mắn đấy”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.