Tuần trăng mật

Chương 111



Nora dạo bước trong khu nghỉ riêng dưới ánh mặt trời chiều, không mặc gì ngoài quần bikini màu xanh nhạt và một nụ cười rạng rỡ. Cô nhấp một ngụm nước Evian rồi áp nó lên ngực. Tới bây giờ cô vẫn không hề thấy chán ngán khung cảnh nơi bãi biển Baie Longue và bãi cát trắng rực rỡ, cái cách nó hòa lẫn vào làn nước Caribê xanh ngọc. Cô không thể thiết kế đẹp hơn thế.

La Samanna nằm trên đảo St.Martin quả xứng đáng với danh hiệu khu nghỉ ngơi ẩn náu độc quyền. Nora đang tận dụng sự ẩn náu ấy. Ban ngày, đằng sau cặp kính mát hiệu Chanel, cô là một quý bà có vai vế tha thẩn bên hồ bơi. Và trong đêm – à, với cái cách mà cô và Jordan đã hâm nóng phòng ngủ, bữa tối luôn là một sự ưu đãi của dịch vụ phòng.

Trên thực tế, có một số ngày, như những người đi nghỉ tuần trăng mật khác, họ thậm chí không hề rời khỏi biệt thự. Thật may, La Samanna cũng có thực đơn tận phòng tuyệt vời dành cho bữa sáng và trưa.

“Em yêu, em có muốn món Duval-Leroy của Dom Pérignon hôm nay không?”, Jordan gọi tới từ phòng ngủ.

Quyết định nào, quyết định nào…

“Anh chọn món cho cả hai ta đi cưng”, Nora nói.

Jordan Mauch, ông trùm bất động sản Dallas, được sinh ra để quyết định mọi thứ. Sự kiên quyết đã mang lại cho anh nhiều tiền của, nhất là khi nhận ra tiềm năng trở thành một Bãi biển WestPalm thứ hai của khu Scottsdale, Arizona trước bất kỳ ai. Còn quyết định gần đây nhất lại liên quan tới cuộc sống riêng tư. Đúng là một nước cờ hay khi thuê Nora Sinclair về trang trí ngôi nhà mới phía ngoài Austin của mình và rồi thưởng cho cô một chuyến đi Caribê.

Từ trong phòng tắm, anh lại gọi cô một lần nữa sau khi đã đặt món ăn trưa. “Em yêu, em có nhận ra mình không hẳn đang mặc đủ quần áo ngoài đó không?”.

Nora trả lời, giọng đùa cợt. “Em đang cố gắng để những vệt rám nắng lan đều trên cơ thể”. Cô lắng nghe tiếng anh cười. “Bên cạnh đó, đây là phía Pháp của đảo mà cưng”, cô nói.

Đầu tuần vừa rồi, cô và Jordan đã lái xe qua Grand Case tới bãi biển khỏa thân ở Orient Bay. Nếu chỉ có Nora thì cô đã trút bỏ xiêm y và tự nhiên như ở nhà. Nhưng Jordan thì không. Không gì cả. Đó là một phong tục địa phương mà anh không hề có ý định tham dự. Nora thậm chí không thèm cố thuyết phục anh một lần. Cô đã học được rằng những người đàn ông giàu có với tài khoản nước ngoài không bao giờ muốn cởi quần áo chốn đông người. Không có gì phải nghi ngờ là việc đó có liên quan tới sự che chắn các phần tài sản của mình.

Nora quay trở vào bên trong biệt thự và chui vào một trong những tấm áo choàng lông tơ màu trắng của khu nghỉ. Cảm giác thoải mái mơn trớn trên làn da. Cô leo lên giường cùng Jordan và rúc vào bộ ngực vạm vỡ của anh.

Chỉ có một vấn đề.

Cô không thể đưa hình ảnh John O’Hara ra khỏi đầu. Hương thơm của anh, mùi vị, cách mà anh len lỏi vào tâm trí cô hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng ở bên.

Điều đó khiến cô tức tối. Cô không muốn có những suy nghĩ này, cô không muốn ở trong vòng tay một người khác, JordanMauch hay bất kỳ ai đi nữa, mà lại nghĩ về O’Hara. Như vậy quá đau đớn. Cái quái gì không ổn với mình vậy? Mình không yêu ai cả.

“Quay lại với thực tại nào Nora…”, Jordan nói.

Cô bừng tỉnh khỏi ánh nhìn xa xăm. “Em xin lỗi, anh yêu”. Cô nói. “Em chỉ đang nghĩ rằng mọi thứ mới hoàn hảo làm sao”.

Anh mỉm cười. “Lại một ngày nữa ở chốn thiên đường”.

Họ trao nhau một nụ hôn, chỉ rồi để bị ngắt quãng bởi tiếng gõ cửa. Bữa trưa đã tới.

Jordan leo ra khỏi giường và mở cửa. “Cám ơn”, anh nói trong khi vài nhân viên phục vụ phòng đẩy chiếc bàn ăn lớn vào trong. Họ vẫn đi đôi giày Docksides như thường lệ, quần soóc, mặc áo vải lanh và đầu đội mũ rơm to tướng.

Đột nhiên, hai chiếc mũ được hạ xuống.

“Xin chào, Nora. Đã bảo là ta sẽ còn gặp lại mà”, O’Haranói.

“Đừng nói chuyện với cô ta!”, Susan ngắt lời. Cô rút súng và ngắm chuẩn xác về phía Nora ở trên giường. “Mày đã bị bắt, đồ chó cái!”.

Rồi quay về phía Jordan Mauch. “Còn anh… anh là người đàn ông may mắn nhất còn sống đấy”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.