Tuần trăng mật

Chương 87



“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho chị?”.

Qua cặp kính mát, Nora nhìn cô gái vui vẻ ngồi phía sau bàn làm việc: tầm giữa hai mươi tuổi, đôi mắt thông minh. Quá thừa tiêu chuẩn cho công việc này.

“Vâng, tôi tới gặp Craig Reynolds. Anh ta có ở đây không?”.

Cô quan sát người phụ nữ trẻ khẽ ngập ngừng. Cô ta cũng phải ở trong trò đố chữ này. Không phải là một diễn viên tồi, thật vậy.

“Tôi rất tiếc, anh Reynolds không ở đây lúc này”.

Nora liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Anh ta đang nghỉ dùng bữa trưa à? Có thể là tại quán Amalfi’s?”.

“Thật ra, hôm nay anh ấy đi vắng”.

“Cô có biết khi nào anh ấy sẽ quay lại không?”.

“Thứ Hai, tôi tin vậy”, cô gái trẻ đáp. “Cô đã hẹn trước để gặp anh ấy chưa? Cô có cần sắp xếp một cuộc ngay bây giờ không?”.

“Không. Craig nói tôi cứ nên ghé qua. Tuy thế có lẽ cô có thể giúp tôi một chút. Tôi muốn lấy một bản sao các điều bảo hiểm”.

Lại có một chút lưỡng lự nữa, ánh mắt hơi quắc lên. Trừ việc đó ra thì cô nàng đã hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình.

“Là các điều khoản của chị phải không?”, cô hỏi.

“Không, nhưng tôi là người nhận tiền bảo hiểm”.

“Tôi hiểu”. Cô gái trẻ lắc đầu. “Thật không may, tôi chỉ có thể cung cấp bản sao cho người có hợp đồng bảo hiểm”.

Nora liếc nhìn xuống bảng ghi tên trên bàn. “Molly, phải vậy không?”.

“Vâng”.

“Chuyện là, cô thấy đấy, việc đó sẽ hơi khó khăn một chút trong trường hợp này. Lý do là, người có hợp đồng bảo hiểm thực sự đã qua đời”.

“Ôi Chúa ơi, tôi rất tiếc”.

“Vâng, tôi cũng vậy. Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi”.

Một cái nhìn vẻ đã nhận ra xuất hiện trên khuôn mặt Molly.“Chị là chị Sinclair phải không?”.

“Làm sao cô biết?”.

Molly hé nhìn qua vai như thể để nhân mạnh sự chật hẹp của văn phòng. “Chỉ có hai người làm việc ở đây thôi. Vì vậy tôi nắm khá rõ vụ của chị. Một lần nữa, tôi thật sự rất tiếc”.

Nora cởi bỏ cặp kính mát và nhìn thẳng vào mắt Molly. “Vậy tôi đoán sẽ không có vấn đề gì nếu tôi được cung cấp một bản sao các điều khoản chứ, phải không?”.

Molly chớp mắt một vài lần trước khi mỉm cười. “Đương nhiên là không. Để tôi xem có thể tìm thấy nó trong văn phòng của Reynolds không”.

Trong khi cô ta đứng lên và đi về căn phòng phía sau, Noranhìn ra xung quanh. Nó là một văn phòng khá bé và có vẻ hợp pháp. Có hàng đống hồ sơ xếp quanh và các quyển sách mỏng bìa mềm đã được in ra. Tuy thế, vẫn còn điều gì đó không đúng cho lắm. Cụ thể là, Molly. Đối với một người có vẻ như nắm rõ mọi thứ diễn ra tại văn phòng, cô ta có vẻ quá điệu đà.

Ngay lúc đó, cô gái trở lại từ văn phòng phía sau… tay trống không, vừa đi vừa lắc đầu.

“Tôi xin lỗi, chị Sinclair. Tôi không thể tìm thấy những điều khoản đó”, cô nói.

Nora vỗ trán. “Cô biết gì không? Tôi chỉ vừa mới nhớ ra một điều. Craig đã nói rằng chúng nằm tại trụ sở chính ở Hartford”.

“Anh ấy đã nói vậy ư? Ồ, vậy thì chắc chúng phải ở đó rồi”.

Cô quan sát Molly trong một giây. Cô gái trẻ này quá điệu đà. Hình như “sếp” của cô nàng đã cẩu thả tới mức không kể lại rằng trụ sở chính của Công Ty Bảo Hiểm Trọn Đời lẽ ra phải nằm ở Chicago.

Nora đeo lại cặp kính mát. “Trong trường hợp đó, sao tôi lại không đợi đến thứ hai, khi Craig về nhỉ”.

“Tôi sẽ nói lại rằng chị có ghé qua, như vậy được chứ?”.

Tôi chắc cô sẽ làm vậy, Molly.

Nora quay trở lại xe và ngay lập tức rút di động ra. Hiệu ứng lăn tăn mà O’Hara để lại trong cuộc sống của cô bỗng nhiên chỉ như một cơn sóng dội. Nora bấm số 2 trong hệ thống quay số nhanh của mình. Từ giờ trở đi mọi chuyện sẽ chỉ quay quanh nó thôi. Tốc độ. Cô phải làm mọi thứ thật nhanh và buộc chặt những đầu lỏng lẻo.

“Xin chào?”.

“Tin cực tốt đây, anh yêu”.

“Em thoát được rồi ư?”.

“Chính vậy. Cả cuối tuần này em là của anh”.

“Tuyệt!” Jeffrey nói. “Anh muốn gặp em đến chết đi được”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.