Tuần trăng mật

Chương 24



Đó là một buổi lễ dễ chịu, buồn và rất cảm động. Nhà thờ St.Mary, với dáng mờ ảo của Câu lạc bộ đồng quê Sleepy Hollowđược gọt giũa đẹp đẽ phía sau, một địa điểm hoàn hảo.

Ít ra đó là những gì mọi người nói với Nora. Không có bàn tiếp đón, nhưng tất cả đều tìm tới cô. Cô đã gặp một số bạn bè và đối tác làm ăn của Connor trước đây, một số khác cô đã từng biết tới. Những người còn lại tự giới thiệu bản thân và vụng về nói lời chia buồn.

Trong khoảng thời gian đó – cả khi ở nhà thờ lẫn nghĩa trang -Elizabeth Brown đều cố giữ khoảng cách. Nora cũng không quá nôn nóng để làm không khí bớt căng thẳng. Thật ra, cô em gái củaConnor đã làm giúp cô một việc lớn. Nora không muốn bị nghĩ rằng người muốn Connor phải chết là người phụ nữ sẽ đáng giá ngàn vàng nếu kết hôn với anh.

Phải tới khi về lại ngôi nhà ở Westchester, khi mọi người từ lễ tang tới để ăn uống và tiếp tục chia buồn, Elizabeth cuối cùng cũng tiến lại gần.

“Em nhận thấy là chị không uống rượu. Thậm chí ngay cả trong một ngày như thế này”. Elizabeth nói.

Nora đang cầm trong tay một cốc nước sủi bọt. “Ồ không, chị có uống. Nhưng có lẽ hôm nay chị thích nước khoáng hơn”.

“Chúng ta chưa có cơ hội nói chuyện nhiều, phải không?”Elizabeth nói. “Em muốn cám ơn chị đã thu xếp mọi việc. Em không nghĩ mình có thể làm như thế”. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn tràn trên mặt.

“Không có gì đâu. Chị nghĩ cũng dễ hiểu thôi, chị sống ở đây mà. Ý chị là không phải ở đây mà là…”.

“Em biết mà, Nora. Thực tế, đó là điều em muốn nói với chị”.

Một người đàn ông bước qua, một đối tác của Connor ởGreenwich. Elizabeth ngừng lại để không bị nghe lén.

“Đi nào”, Nora nói. “Ta ra ngoài một lát”.

Cô dẫn Elizabeth ra khỏi cửa tới lối vào lát đá đường lớn phía trước nhà. Bây giờ chỉ có hai người. Thời điểm thành thật chăng?

“Dù sao thì”, Elizabeth nói. “Em vừa nói chuyện với MarkTillingham. Có vẻ là anh Connor đã để lại cho em ngôi nhà”.

Phản ứng của Nora khá thông minh. “Thật sao? Vậy thì tốt quá. Chị mừng là nó được để lại cho gia đình. Đặc biệt là em, Lizzie ạ”.

“Ôi, chị tốt quá. Chỉ có điều là em sẽ phải chuyển tới đây sống”. Elizabeth nói. Cô ngập ngừng và cúi đầu xuống, không nói hết câu. Những giọt nước mắt lăn xuống hai gò má. “Em thật sự không thể”.

“Chị hiểu”, Nora nói. “Có lẽ em nên rao bán nó, Lizzie ạ”.

“Em cũng nghĩ vậy. Nhưng không việc gì phải vội cả. Vậy nên em mới cần nói chuyện với chị”, cô nói. “Đầu tiên, em muốn chị cứ thoải mái sử dụng căn nhà đến lúc nào tùy ý. Em biếtConnor sẽ đồng ý như vậy”.

“Em thật tốt khi nói vậy”, Nora nói. “Nhưng như vậy cũng không cần thiết. Chị sẽ ổn mà”.

“Em đã nhờ Mark lo chi trả mọi khoản chi phí và tiền bảo dưỡng. Đó là điều tối thiểu bọn em có thể làm”, Elizabeth nói. “Và chị Nora ạ, em muốn chị giữ mọi đồ đạc trong nhà. Chính chúng đã đưa chị và anh Connor lại bên nhau từ đầu mà”.

Nora mỉm cười. Cảm giác tội lỗi của Elizabeth tràn ra theo từng lời nói. Với cái chết của Connor, cô hẳn đã nghĩ rằng người vợ sắp cưới của anh sẽ đòi một khoản thanh toán nào đó. Nhưng giờ khi biết điều ngược lại, cô đang dùng sự hào phóng để thừa nhận rằng mình đã lầm. Mà đúng là như vậy, Nora nghĩ, về mặt kỹ thuật là thế.

Chị đã được thanh toán rồi.

Họ đứng nói chuyện phía trước căn nhà lớn cho tới khiElizabeth chú ý tới thời gian. Chuyến bay về California của cô sẽ cất cánh trong chưa đầy ba tiếng nữa. “Em phải chuẩn bị đi thôi”, cô nói. “Đây là ngày buồn thảm nhất đời em, chị Nora ạ”.

Nora gật đầu. “Chị cũng vậy. Nhớ giữ liên lạc nhé”.

Elizabeth nói lời tạm biệt – với một cái ôm, không kém – và bước tới chiếc xe cô đã thuê, đang đậu trước lối vào. Nora đứng nhìn, hai chân khép lại và bàn tay siết chặt bên hông. Phía dưới vẻ ngoài vững vàng của cô là cả một trái tim đang nhảy cẫng lên vì háo hức. Cô đã làm được rồi! Vụ án mạng. Túi tiền lớn.

Nora xoay người trên đôi Manolos để quay vào nhà. Nhưng mới được hai bước, cô dừng lại. Cô nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng gì đó. Một tiếng động ở phía hàng rào và bãi cỏ. Một tiếng tách.

Cô nhìn về phía rìa của mảnh đất và lắng nghe… Chẳng có gì cả.

Chắc là một chú chim thôi, cô nghĩ.

Nhưng khi cô mới đặt bước cuối cùng vào trong nhà, chiếc máy ảnh kĩ thuật số Nikon DIX kêu thêm vài tiếng từ chỗ đậu giữa những cành đỗ quyên.

Tách. Tách. Tách.

Nora Sinclair không phải là người duy nhất có một kế hoạch vĩ đại.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.