Bích Huyết Kiếm
Hồi 25: Hung hiểm đã hơn người, oán độc chẳng kém ai
Người ấy mặt áo vải đi giầy rơm, lưng đeo trường đao, chính là cháu ruột của Thôi Thu Sơn, chàng Thôi Hy Mẫn. Thừa Chí hỏi:
– Có việc gì thế?
Hy Mẫn móc túi lấy một lá thư ra đưa cho Thừa Chí. Nhận xét bút tích, chàng biết ngay lá thư của sư phụ, liền cung kính đỡ lấy, bóc thư ra đọc. Trong thư viết:
“Theo di huấn của chư vị tổ sư, bất cứ đệ tử nào của phái Hoa Sơn đều không được phép nhận quan chức của Triều đình. Ngày nay Sấm Vương đã khắc tựu đại nghiệp, tất cả đệ tử của phái ta đều phải rút lui ngay. Và đêm trăng tròn tháng tới, lên đỉnh núi Hoa Sơn tề tập.” Dưới kí tên: Nhân Thanh.
Thừa Chí nói:
– Ủa, cách hội kì chỉ còn non một tháng, chúng ta phải đi ngay mới kịp.
Hy Mẫn nói:
– Chính thế ạ. Cả Thôi thúc thúc cũng bảo đi cùng với chúng ta đấy.
Hai người trở về đường Chính Điền Tử, vừa tới đầu đường đã nghe thấy tiếng khí giới va chạm, hò hét mắng chửi, rồi lại thấy mấy chục quân Minh từ trong nhà chàng hấp tấp chạy ra…
Thừa Chí nghĩ: “Quân Minh đã tan rã hết rồi, tại sao lại còn mấy chục người ở đây thế?” Nghĩ đoạn, chàng bước rảo cẳng. Về tới nhà, Thừa Chí thấy Hà Thích Thủ đang múa động song câu, đánh bọn quân Minh chen nhau chạy ra ngoài. Chỉ trong giây lát, không còn một bóng người nào ở đó nữa.
Hà Thích Thủ cười nói:
– Những tên đại binh này thấy nhà ta cao lớn, muốn ào đánh cướp đấy sư phụ ạ.
Thừa Chí cười nói:
– Cũng may tôi trở về sớm một tí, chứ không bọn tàn quân ấy còn phải chịu khổ nữa.
Ba người cùng đi vào nội đường, bỗng thấy Hồng Thắng Hải từ phía trong hớt hải chạy ra, sắc mặt nhợt nhạt, lớn tiếng kêu la:
– Nguy to! Nguy to! Thừa Chí giật mình kinh hãi, liền hỏi:
– Việc gì thế?
Hồng Thắng Hải đáp:
– Trình… Trình… lão phu… tử…
Mọi người đều ùa vào trong phòng của Trình Thanh Trúc. Ai nấy đều kinh hãi vô cùng, vì thấy ông ta đang quỳ ở dưới đất, người cứng đờ như tượng gỗ, trên ngực thấy cắm một con dao sáng quắc.
Sa Thiên Quảng giận dữ nói:
– Mau bắt tên thích khách! Y nhảy luôn ra ngoài cửa sổ, Hồ Quế Nam, Hà Thích Thủ cũng nhảy theo ra. Thừa Chí để tay vào mũi Thanh Trúc xem còn thở hay không. Nhận thấy sự hô hấp đã đình chỉ, người đã giá lạnh như băng tuyết chàng mới hay ông ta chết từ lâu rồi. Chàng cúi xuống xem tờ giấy buộc ở trên cán dao, thấy có việc tám chữ như sau: “Vì thần đồng tử, dĩ tuần ngô chủ” (Thần hèn mọt này xin cùng chết, do được tuẫn tiết cho chủ). Lúc này, chàng mới hay Trình Thanh Trúc đã tự sát để thủ tiết với chủ cũ. Chắc ông ta khi hay tin Sùng Trinh băng hà, nhớ lại tình cũ nghĩa xưa, liền lấy dao tự sát luôn. Hành động này tuy là tận trung một cách ngu dại, nhưng tính nết cương trực của ông ta thật đáng thương hại. Thừa Chí cũng phải nhỏ mấy hàng lệ anh hùng. Chàng liền sai người đuổi theo gọi bọn Sa Thiên Quảng trở về, và cho người đi mua cỗ quan tài để an táng cho Trình Thanh Trúc. Ông ta là Bang chủ của một bang phái lớn, đáng lẽ phải làm ma chay thật linh đình nhưng trong lúc loạn li này, phu phen không có, bạn bè cũng chạy cả, vậy lấy ai để khênh vác các đồ nghi trượng, nên Thừa Chí đành phải cho khâm liệm ngay. Chàng cùng mọi người đứng trước quan tài hành lễ. Mãi không thấy Thanh Thanh ra, chàng hỏi Uyển Nhi rằng:
– Hạ cô nương đâu?
Uyển Nhi đáp:
– Em không thấy chị ấy ra ngoài này. Để em vào mời chị ấy ra hành lễ.
Thừa Chí nói:
– Không dám phiền cô, tôi đi gọi lấy cũng được.
Chàng vào tới cửa phòng Thanh Thanh, dùng ngón tay khẽ gõ vài cái và nói:
– Chú Thanh, mở cửa cho tôi.
Thấy trong phòng im lặng, chàng lại gõ thêm vài tiếng nữa, vẫn không thấy hồi âm. Chàng đẩy mạnh cửa vào, thấy trong phòng rỗng không, liền ngẩn người ra giây lát. Khi định thần lại, chàng mới hay Thanh Thanh bỏ đi rồi. Nàng đem cả bảo kiếm lẫn y phục, thậm chí đem cả cái lu đựng hài cốt của mẹ nàng đi nốt. Chàng lục lọi khắp nơi, thấy dưới gối có một tờ giấy của nàng để lại, trên đó viết: “Anh đã có kim chi ngọc diệp, còn lấy tôi, con nhà dân quèn làm gì nữa!” Thừa Chí ngẩn người ra nhìn tờ giấy của Thanh Thanh viết để lại, trong lòng bối rối vô cùng, không biết làm thế nào cho phải? Chàng nghĩ: “Ta đối với nàng chân tình như thế, mà hơi tí lại nghi ngờ, lúc nào cũng đề phòng ta. Ta là nam nhi đại trượng phu, làm gì cũng quang minh chính đại, chứ có bao giờ ta làm điều gì khuất lấp đâu? Suốt ngày vào sinh ra tử trong rừng thương núi đao, tránh sao khỏi không đụng chạm với người này người nọ, nhưng ta không làm một điều gì trái với lương tâm cả. ChúThanh, chú Thanh ơi! Quả thật chú không hiểu lòng tôi một tí nào!” Nghĩ tới đây, chàng ứa nước mắt, trong lòng đau đớn vô cùng, lại nghĩ tiếp: “Lần trước nàng ra đi, suýt tí nữa nàng bị quân ngoại quốc bắn chết. Hiện bây giờ thiên hạ chưa được ổn định, trong lúc binh hoang loạn mã này, không biết nàng đi về phía nào?” Chàng buồn bực, ngồi xuống mép giường.
Uyển Nhi rón rén bước vào nhìn thấy Thừa Chí thẫn thờ như người mất hồn mất vía vậy, sợ hãi quá vội chạy ra báo tin cho mọi người hay. Ai nấy đều vào cả trong phòng khuyên giải. Uyển Nhi tuy ít tuổi hơn hết nhưng rất điềm tĩnh, ra hiệu bảo mọi người yên lặng, rồi nói với Thừa Chí rằng:
– Viên tướng công lo lắng như vậy cũng vô ích. Hạ cô nương võ nghệ cao cường như thế, ai dám hà hiếp cô ta? Tướng công, chú câm và chị Hà Thích Thủ cứ việc đi lên Hoa Sơn trước. Tiểu muội xin ở lại đây trôm nom cô A Chín. Còn chú Sa Thiên Quảng, Thiết lão sư, chú Quế Nam và tất cả đàn em trong bang Kim Long sẽ chia đường đi kiếm Hạ cô nương, đồng thời tướng công cho truyền lệnh bài đi khắp chốn giang hồ, ra lệnh cho các hào kiệt, bang phái để ý giúp hộ cho.
Nàng vừa nói, Thừa Chí vừa gật đầu. Chờ nàng nói xong, chàng mới lên tiếng:
– Ý kiến của Tiêu cô nương rất hay. Chúng ta cứ theo kế hoạch đó mà tiến hành. Nhưng Hà Thích Thủ vì chưa chính thức nhập môn của tôi, còn phải đợi tôi bẩm cùng sư phụ rõ đã hãy hay. Lần này, chị ấy hãy tạm ở lại đây.
Hà Thích Thủ định lên tiếng cầu khẩn, bỗng sực nghĩ tới Thanh Thanh cũng nghi ngờ nàng, nếu bây giờ nàng đi cùng với Thừa Chí thì không tiện tí nào, nên nàng chỉ mỉm cười không lên tiếng nữa.
Nàng lại nghĩ: “Không cho ta đi, ta cứ đi cho mà xem.” Nàng là giáo chủ tà giáo, xưa nay thích gì làm nấy, chứ không ai dám ngăn cản cả. Nhưng gần đây, nàng đã ngoan ngoãn hiền lành ít nhiều rồi, tuy vậy, tính ương ngạnh còn phần nào nên nàng mới trù tính lên núi Hoa Sơn một mình để bái sư tổ là thế.
Chỉ bảo đâu đấy xong, tối hôm ấy, Thừa Chí vào trong cung từ biệt Sấm Vương và Lý Nham. Tự Thành tặng cho chàng rất nhiều châu báu. Chàng định từ chối, thấy Lý Nham đưa mắt ra hiệu, chàng đành phải cảm tạ nhận lấy.
Lý Nham tiễn chàng ra tới cửa cung, thở dài nói:
– Chú Viên, chú công thành thân thoái như thế, thực là may mắn lắm… còn tôi ở lại đây sẽ bị tiểu nhân kèn cựa nhưng tôi vẫn phải ở lại, quyết lấy tính mạng ra báo đền lòng tri ngộ của đại vương.
Nói xong, chàng tỏ vẻ buồn rầu. Thừa Chí cảm khoái nói:
– Xin đại ca thận trọng đôi chút, nếu gặp sự nguy nan, xin huynh cứ báo tin cho biết ngay. Dù xa cách nghìn vạn dặm, đệ cũng sẽ hỏa tốc tới giúp.
Hai người cùng gạt lệ từ biệt nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thừa Chí cưỡi con Ô Bắc (đen và trắng) của Sấm Vương tặng cho, cùng với Thôi Thu Sơn, Thôi Hy Mẫn, An đại nương, Tiểu Tuệ, Hồng Thắng Hải sáu người, dắt hai con đười ươi thủng thẳng đi về phía Tây, tiến lên núi Hoa Sơn.
Ngựa của các người kia cũng là lương mã nên không bao lâu đã tới huyện Uyển Bình. Mọi người vào khách sạn nghỉ chân. Cơm nước xong, sắp sửa lên đường, Hồng Thắng Hải nhanh mắt trông thấy trên góc tường có một con bò cạp và một con rết, cả hai con đều được đóng bằng một cái đinh cỏn con.
Chàng giật mình vội kéo vạt áo Thừa Chí. Đưa mắt nhìn hai con vật nọ, Thừa Chí gật đầu, trong lòng nghĩ thầm: “Cái này chắc có liên can tới Ngũ Độc Giáo, chỉ tiếc rằng Hà Thích Thủ không có mặt ở đây, không biết họ làm dấu hiệu như thế có ý nghĩa gì?” Hồng Thắng Hải hỏi dò điếm tiểu nhị:
– Mấy con vật ở trên góc tường kia, chắc lại bọn người nói giọng miền Nam đóng lên phải không?
Điếm tiểu nhị cười nói:
– Nếu không nhận ít tiền của họ thì cháu đã vứt hai con vật ấy đi từ lâu rồi. Thật phiền quá ông ạ.
Y vừa nói vừa đếm đốt ngón tay, rồi lại vừa cười vừa nói tiếp:
– Từ ngay hôm kia tới giờ, kể cả ông đã có trên mười vị khách quan hỏi cháu về chuyện hai con vật ấy.
Hồng Thắng Hải vội hỏi:
– Chú có nhớ người nào đã đóng lên không?
Điếm tiểu nhị đáp:
– Một mụ ăn xin già đấy! Hồng Thắng Hải đưa mắt nhìn Thừa Chí rồi lại hỏi tiếp:
– Còn những người đã hỏi chú là hạng người như thế nào?
Vừa hỏi, chàng vừa nhét một ít bạc vụn vào tay điếm tiểu nhị.
Nhận lấy số bạc vụn, điếm tiểu nhị cám ơn rồi cười nói:
– Những người đã hỏi cháu toàn là bọn ăn xin và tụi côn đồ, nhưng không ngờ người lịch sự như ông mà cũng hỏi tới chuyện…
Thừa Chí liền ngắt lời tên nọ, hỏi luôn:
– Khi mụ ăn xin đóng hai con vật ấy, có ai đứng cạnh không?
Điếm tiểu nhị nghĩ ngợi giây phút mới đáp:
– Ngày hôm ấy… kể cũng hơi kì thật, thoạt tiên có một cậu công tử rất đẹp trai tới đây ăn uống…
Thừa Chí lại vội hỏi:
– Người ấy hình dáng như thế nào? Mặc quần áo gì? Bao nhiêu tuổi?
– Cậu ấy trẻ hơn tướng công chừng hai, ba tuổi, mặt đẹp lắm. Thoạt tiên, cháu cứ tưởng là cậu ta là một kép hát chuyên đóng vai đàn bà nhưng sau thấy cậu ta đeo kiếm, cháu không dám tưởng tượng như thế nữa. Hình như trong nhà có người mới chết vậy, mặt mày ủ rũ, cứ uống một chén rượu, là như muốn khóc… Mọi người đều đoán chắc người đó là Thanh Thanh chứ không sai. Thôi Hy Mẫn nổi giận nói:
– Không cần chú kể lể lôi thôi những chi tiết ấy làm gì. Ai có rỗi thì giờ nghe nào! Điếm tiểu nhị thấy Hy Mẫn hung tợn, sợ hãi vô cùng, vội lảng sang chuyện khác nói:
– Quý vị sắp phải lên đường ngay đấy ư?
Thừa Chí hỏi:
– Sau rồi thế nào nữa, chú tiểu nhị?
Điếm tiểu nhị đưa mắt nhìn Hy Mẫn rồi đáp:
– Vị tướng công trẻ tuổi ấy đang uống rượu thì nghe có tiếng chân người lên thang, quay lại trông thấy một cụ râu tóc bạc phơ, tay cầm quài trượng. Vừa lên tới trên lầu này, ông cụ mới chống mạnh quài trượng xuống sàn gác, những chén bát ở các bàn này đều nhảy cả lên.
Nghe nói tới đây, Thừa Chí lo ngại quá, nghĩ thầm: “Lão già họ Ôn Minh Sơn gặp Thanh Thanh ở đây, thì nàng thoát sao khỏi tay lão ấy?” Điếm tiểu nhị lại nói tiếp:
– Ông cụ ấy ngồi ở cái bàn cạnh tướng công nọ. Cụ ta vừa gọi rượu và món ăn xong, lại có một ông cụ nữa lên. Lạ quá, trước sau có tất cả bốn ông cụ lên ăn uống. Ông nào ông nấy đều râu tóc bạc phơ mặt đỏ hồng. Có ông cầm đôi đoản kích, có ông cầm roi da. Mỗi người ngồi một bàn, không ông nào nhìn ông nào, bốn ông ngồi xung quanh tướng công nọ. Cháu đang ngạc nhiên không hiểu các ông ấy định giở trò gì, thì lúc ấy mụ ăn xin già lên. Ông tài phú chúng cháu định lên tiếng đuổi mụ ta đi. Ngờ đâu, bỗng nghe keng một tiếng. Hà! Tướng công thử đoán xem là cái gì?
Thôi Hy Mẫn vội hỏi:
– Cái gì thế?
Điếm tiểu nhị đáp:
– Thật không ai có thể tưởng được, tiếng keng ấy là thoi bạc lớn của mụ ném ra mặt quầy. Rồi mụ chỉ tay vào mặt bốn ông cụ với vị tướng công nọ và nói: “Mấy người kia ăn bao nhiêu, tính cả vào phần tôi, tôi trả hết.” Đấy quý vị xem, có mụ ăn xin nào lại tiêu sang đến thế chưa?
Càng nghĩ càng lo, Thừa Chí nghĩ: “Bốn ông già họ Ôn đã khó địch rồi, lại thêm mụ Hà Hồng Dược nữa thì nàng chống sao nổi?” Càng nói càng cao hứng, tiểu nhị nói đến nỗi nước miếng bắn tung tứ phía mà vẫn nói:
– Ngờ đâu mấy người kia cứ cúi đầu ăn uống, không thèm đếm xỉa đến mụ kia.
Mụ ăn xin tức giận quá, thét lớn một tiếng, giơ tay ném một đạo bạch quang, nhắm ông già cầm quài trượng bắn tới.
Thôi Hy Mẫn nói:
– Thôi đi, chú đừng có nói dóc nữa. Chẳng lẽ mụ ấy lại biết phi kiếm hay sao? Điếm tiểu nhị vội cãi:
– Cháu không nói dóc đâu. Tuy không phải là phi kiếm nhưng cháu chắc cũng có mấy thành giống phi kiếm thực. Rồi ông già nọ giơ đôi đũa lên, chỉ nghe thấy “king koong, kính koong” một hồi, trên hai chiếc đũa đã xâu một tràng cái gì bóng nhoáng. Cháu liếc mắt nhìn trộm… Trời ơi! Quý vị khách quan có biết là cái gì không?
Hy Mẫn hỏi:
– Cái gì thế?
Điếm tiểu nhị kéo tay Hy Mẫn tới cạnh một cái bàn, rồi nói:
– Đây, tướng công thử xem?
Trên mặt bàn có một cái lỗ, tiểu nhị lấy một chiếc đũa cắm vào, vừa lọt, không to và cũng không nhỏ hơn, rồi nói:
– Ông già ấy cầm chiếc đũa xoay một cái là cắm vào trong mặt bàn ngay. Chỉ miếng võ này cũng đủ thấy ông ta không phải là tay tầm thường, phải không tướng công? Mụ ăn xin biết địch không nổi ông ta liền chạy luôn. Sau đó, vị tướng công trẻ tuổi cùng với bốn ông già đi một lúc. Cháu mới hay năm người đó cùng một bọn, bày sẵn trận thế để đối phó mụ ăn xin kia.
Thừa Chí hỏi:
– Họ đi về hướng nào?
Điếm tiểu nhị đáp:
– Họ đi về làng Lương Hương ở phía Tây. Mấy ông già và tướng công tuổi trẻ đi không bao lâu, mụ ăn xin quay trở lại, đóng hai con quái vật ở góc tường kia, lại cho cháu một miếng bạc, dặn cháu canh nom hộ, đừng để cho ai đụng tới. Mấy ngày hôm nay, thiên hạ đại loạn, ông chủ tiệm chúng cháu định đóng cửa nghỉ vài ngày nhưng bà chủ không chịu, nhờ vậy cháu mới kiếm được một ít bổng lộc…
Trong khi tiểu nhị đang lẩm bẩm nói, Thừa Chí đã nhảy ra tới cửa, phi thân lên mình ngựa kêu gọi:
– Chúng ta đuổi theo mau!
Hãy nói Thanh Thanh bữa nọ bực mình ra đi, trong lòng đau đớn vô cùng, nàng quyết tâm đem hũ tro (hài cốt của mẹ nàng) lên trên đỉnh núi Hoa Sơn để chôn cùng với cha nàng, rồi tự tử luôn cạnh mộ của cha mẹ.
Nàng nghĩ: “Ta cô độc một thân một mình, lại gặp phải người yêu bạc tình, kết cục đau khổ như nhiện thời.” Càng nghĩ càng tự thương tự liên.
Ngày hôm ấy, tới huyện Uyển Bình, vào nghỉ chân trong tửu lâu, không ngờ lại gặp bốn anh em họ Ôn và Hà Hồng Dược. Sau Ôn Minh Sơn giở một miếng nội công tuyệt kĩ ra, Hà Hồng Dược tự biết mình địch không nổi liền rút lui ngay. Thanh Thanh đã có lòng quyết tử nên thấy không kinh hãi gì cả. Nàng chỉ sợ bốn ông lão giết nàng tại chỗ, không làm tròn lời trối trăn của mẹ lúc sắp chết. Sau nàng nghĩ ngay được một kế, đi tới trước mặt Ôn Minh Đạt vái chào, lớn tiếng nói:
– Ôn trưởng vẫn mạnh giỏi đấy ạ? Rồi nàng đi tới chào từng người một. Bốn anh em họ Ôn thấy nàng thản nhiên không có vẻ gì sợ hãi gì cả, đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau.
Thanh Thanh cười nói:
– Bốn ông đi đâu thế?
Ôn Minh Đạt hỏi lại:
– Cháu cũng đi đâu thế?
Thanh Thanh đáp:
– Cháu có hẹn với người bạn họ Viên gặp nhau ở đây. Ngờ đâu đến giờ vẫn chưa thấy y đến?
Nghe tới tên của Thừa Chí, bốn anh em họ Ôn, như kính cung chỉ điểu (con chim vừa thoát chết trước mũi tên) đâu còn dám ở lại nơi đó nửa phút.
Ôn Minh Nghi quát lớn:
– Cháu theo các ông ngay đi.
Thanh Thanh giả bộ nói:
– Cháu còn phải chờ đợi người bạn.
Nhanh như chớp, Ôn Minh Nghĩa cách đó điểm luôn yếu huyệt của nàng, kéo luôn ra khỏi tửu điếm, rồi cùng cưỡi một con ngựa, phi thẳng ra ngoại thành. Bốn anh em họ Ôn cứ kiếm chỗ thật vắng người mà đi, tới một cây cổ thụ, cùng nhảy xuống ngựa. Ôn Minh Nghĩa quăng Thanh Thanh xuống, cất tiếng chửi rủa:
– Con tiện nhân vô sỉ này, ngày hôm nay trời xanh run rủi khiến mày lọt vào tay chúng tao.
Thanh Thanh khóc lóc nói:
– Thưa ông, cháu có lầm lỗi gì đâu? Các ông tha thứ cho cháu, từ nay trở đi, các ông dạy bảo gì cháu cũng xin tuân theo.
Ôn Minh Nghĩa nói:
– Mày còn muốn sống ư?
Vừa nói, y vừa rút luôn thanh đoản kiếm ra. Thanh Thanh vẫn khóc lóc nói:
– Ông Ba, mẹ con là con gái của ông, cháu xin ông một điều này.
Minh Sơn nói:
– Hôm nay mày thế nào cũng chết.
Thanh Thanh khóc nói:
– Cháu chỉ xin ông giúp cho một việc là sau khi cháu chết, xin ông bắn tin cho người bạn họ Viên của cháu hay, bảo y đi kiếm báu vật đi, khỏi phải chờ cháu nữa.
Bốn anh em nghe nàng nói tới ba chữ “Kiếm vật báu” đều động lòng tham cùng lên tiếng hỏi:
– Mày vừa nói gì thế? Thanh Thanh đáp:
– Thế nào cháu cũng phải chết rồi, việc bí mật này cháu không thể nói cho ai hay được. Cháu chỉ mong ông gửi lời chào người bạn của cháu thôi.
Nói xong nàng xé một mảnh vạt áo, móc túi lấy mũi kim để trong bao kim chỉ ra, chích vào đầu ngón tay cho chảy máu rồi viết vào mảnh vải. Bốn anh em họ Ôn cứ luôn mồm hỏi nàng nếu nàng kiếm vật báu gì thế. Nàng làm thinh cứ cúi đầu viết.
Xong đâu đấy, nàng liền giao cho Ôn Minh Sơn và nói rằng:
– Ông Ba, ông đừng đưa thẳng tay cho y, nhờ người khác đem tới tửu điếm ở huyện Uyển Bình mà lúc nãy cháu ngồi chờ đợi là được rồi! Tuy giả bộ làm ra như vậy nhưng hễ nghĩ tới Thừa Chí bạc tình, nàng lại ứa hai hàng lệ.
Thấy nàng thương tâm như vậy, bốn anh em họ có biết đâu là nàng làm ra trò để lừa dối người, cứ xúm quanh để xem. Nàng viết: “Kính thưa Thừa Chí đại ca, đời này chúng ta không sao tái ngộ được nữa. Những vật báu của cha em để lại, xin tặng anh tất cả. Vậy anh cứ việc đi đào lấy, không phải chờ đợi em nữa. Nay kính, Thanh Thanh.” Ôn Minh Nghĩa quát hỏi:
– Những vật báu gì thế? Chẳng lẽ cháu cũng biết nơi chôn giấu hay sao?
Thanh Thanh gật đầu. Ôn Minh Nghĩa nói:
– Quân xảo quyệt, mày định lừa dối chúng tao phải không? Sự thật không có vật báu gì hết. Hồi mồ mả cha mày đã lừa dối chúng tao một trận rồi. Bây giờ đến lượt mày lại muốn giở cái trò ấy ra phải không?
Thanh Thanh cúi đầu làm thinh, thò tay vào trong vạt áo, cởi ngầm đôi bướm ngọc buộc lên dây đeo ở trước ngực ra. Đôi bướm ngọc này cũng là bảo vật trong mười cái hòm nọ, khi đem bán lấy tiền, nàng thấy nó xinh đẹp và trông như bướm thực, nàng mới giữ lại để đeo trong người. Lúc đứng dậy, nàng giả bộ đánh rơi đôi bướm ngọc, rồi nói:
– Tin hay không tùy các ông. Muốn giết thì các ông cứ việc ra tay đi.
Nghe tiếng kêu “cạch” một cái, bốn anh em họ đều nhìn xuống đất, thấy một đôi bướm ngọc rất đẹp rơi cạnh chân nàng. Thanh Thanh vội cúi xuống nhặt hai con bướm lên. Làm giặc mấy chục năm, anh em họ Ôn biết ngay đôi bướm ngọc ấy giá trị liên thành, đều đỏ ngầu mắt lên, trống ngực đập mạnh đồng thanh quát hỏi:
– Vật này mày lấy ở đâu thế?
Thanh Thanh vẫn làm thinh như trước. Ôn Minh Sơn nói:
– Cháu chịu nói rõ chỗ giấu vật báu cho các ông hay, các ông sẽ tha chết cho.
Thanh Thanh đáp:
– Hai con bướm này cháu lấy ở trong những hòm châu báu đấy. Theo tờ bản đồ của cha cháu để lại, cháu với Viên đại ca đã đi đào được mười hòm châu báu. Vì hai người không vác nổi cho nên chúng cháu chỉ lấy tạm vài món ra để tiêu xài tạm. Cháu thấy đôi bướm này hay hay, giữ lại đeo chơi. Chúng cháu đã hẹn nhau lần này sẽ đi lấy hết mười hòm châu báu ấy. Ngờ đâu, các ông…
Nói xong nàng lại khóc. Bốn ông cụ đứng ra một bên thì thầm bàn tán. Họ tin võ nghệ của họ cao cường hơn Thanh Thanh nhiều nên không sợ nàng bôn tẩu.
Ôn Minh Đạt nói:
– Theo nó thì những châu báu đó là chuyện có thật đấy.
Minh Nghĩa nói:
– Chúng ta buộc nó phải dẫn anh em mình đi đào.
Ba người kia đều gật đầu. Minh Sơn nói:
– Trước hết hãy lừa dối nó là chúng ta vui lòng tha cho nó khỏi chết. Chờ tới khi kiếm được số châu báu đó rồi, anh em mình sẽ trừng trị nó sau.
Ôn Minh Ngô nói:
– Phải đấy, khi đào những châu báu đó ra rồi, chúng ta chôn sống nó vào trong hố ấy, để khi thằng nhãi con họ Viên tới, sẽ đào thấy của quý ấy, có phải hay không?
Ba người kia đều cả cười, rồi cùng nói:
– Ý kiến của chú Năm hay lắm! Bàn định xong, bốn người nghĩ: “Lần này vừa lấy được của, lại rửa được mối căm hờn bấy lâu nay.” Bốn anh em đều hớn hở quay trở lại uy hiếp Thanh Thanh. Lúc đầu, nàng còn giả bộ không nghe, cứ khăng khăng không chịu đi, sau mãi mới bằng lòng vậy. Nàng nói:
– Nơi chôn những hòm châu báu ở trên đỉnh núi Hoa Sơn.
Nàng định dẫn anh em họ Ôn lên trên đỉnh núi Hoa Sơn, tìm kiếm được nơi chôn cất thi hài cho cha mình, và nhân lúc anh em họ đang đào bới sẽ chôn luôn hài cốt của mẹ nàng vào đấy, rồi rút kiếm ra tự tử. Lời nói của nàng rất hợp lí, nên bốn anh em họ Ôn mới bị mắc lừa.
Năm xưa, anh em họ Ôn dùng gian mưu bắt được Kim Xà Lang Quân, bắt Hạ đại hiệp phải đưa đi tìm của. Hạ đại hiệp cũng đã dẫn anh em họ Ôn lên núi Hoa Sơn.
Kiếm mãi không thấy châu báu chôn ở đâu cả, mà Kim Xà Lang Quân lại đột nhiên mất tích.
Nhưng trong thâm tâm của anh em họ Ôn đã chôn sâu ấn tượng “vật báu thế nào cũng chôn ở trên núi Hoa Sơn”. Năm xưa Trường Xuân Cửu cùng với vị hòa thượng đã lên đỉnh núi Hoa Sơn tìm kiếm cũng do thế mà nên.
Bốn anh em họ Ôn liền dẫn Thanh Thanh đi ngay tức thì, sợ Thừa Chí đuổi theo kịp, đi cả ban đêm, không dám nghỉ ngơi ở đâu cả.
Ngày hôm đó, năm người đi tới ranh giới tỉnh Sơn Tây. Đã mấy đêm ngày liền không nghỉ ngơi rồi, nên ai nấy đều mệt lả, đành phải vào một khách điếm nọ nghỉ chân. Minh Nghĩa háu đói nhất và ăn cũng rất khỏe, cứ luôn miệng gọi đem cơm nước lên. Tiểu nhị vừa bưng thức ăn lên, Ôn Minh Nghĩa không gọi ai cả, sà vào ăn ngay. Ba người kia và Thanh Thanh vừa ngồi vào bàn bỗng nghe Minh Nghĩa kinh hãi la lớn, tay gắp một vật gì ở trong bát lên, rồi cả người cứng đờ như tượng đá vậy. Bốn người đều thất kinh, đưa mắt nhìn con vật Minh Nghĩa vừa gắp lên mới hay là một con nhện đen thật lớn. Minh Đạt rờ tay người em, thấy đã giá lạnh, mũi cũng không có hơi thở rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.