Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa trị mọi vết thương, nhưng con người với nhiều cách khác nhau có thể tự hàn gắn nỗi đau cho mình. Đó có thể là giấc mơ chập chờn hình ảnh của những chuyện buồn đang ẩn giấu trong tiềm thức, từ đó giúp ta xem xét, cảm nhận và tha thứ cho những gì đã qua. Đó cũng có thể là những giọt nước mắt xót thương, tiếc nuối. Chúng giúp ta giải tỏa mọi nỗi ưu phiền.
Khi khóc, nước mắt có tác dụng xoa dịu nỗi đau, hàn gắn những vết thương lòng. Người ta có thể bật khóc trong lúc đớn đau và cũng có thể trào nước mắt trong niềm hạnh phúc.
Trước kia, mỗi khi có cảm giác mình sắp khóc, tôi lại có ý nghĩ rằng nước mắt không giải quyết được vấn đề gì, và rằng khóc cho những điều như thế thì chẳng bao giờ là đủ. Cũng vì vậy mà tôi luôn kiềm chế cảm xúc thật của bản thân. Điều đó khiến nỗi sầu khổ trong tôi càng chồng chất. Mãi sau này tôi mới nhận ra rằng nước mắt chính là nguồn sức mạnh tuyệt vời, là liều thuốc diệu kỳ xoa dịu mọi vết thương. Khi cho phép bản thân bật khóc, cũng là lúc tôi biết đồng cảm với nỗi đau, sự bất hạnh của người khác nhiều hơn.
Không ít lần tôi òa khóc như một đứa trẻ. Thậm chí có những lúc tôi không hiểu nổi mình đang nghĩ gì, nhưng tôi vẫn để nước mắt tự do tuôn chảy. Tôi biết giọt nước mắt ấy sẽ không thể tuôn rơi nếu trong tôi không tồn tại nỗi đau mà chúng muốn xóa nhòa. Chúng đã hàn gắn những vết rạn nứt trong tâm hồn tôi, giúp tâm hồn tôi tinh tấn, thanh thản và an bình.
Đừng bao giờ tin tưởng một người không biết rơi nước mắt, bởi đó không thực sự là một con người.
Norman Schwarzkopf
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.