Tuần trăng mật

Chương 78



“Làm thế nào anh có thể lục ví mà cô ta lại không biết được chứ?”, Susan hỏi.

À, sếp thấy đấy, sau khi Nora và tôi ăn nằm với nhau một cách phóng túng và say mê trong cái xó độc thân của mình, tôi đợi đến khi cô nàng ngủ say. Rồi tôi chuồn ra bếp và lục lọi trong túi.

Nhưng nghĩ lại thì…

“Anh có những cách của mình”, tôi đáp lại một cách đơn giản. “Chẳng phải chính bởi vậy mà em chọn anh làm vụ này hay sao?”.

“Hãy cứ nói là anh đã có bảng thành tích tốt, O’Hara ạ. Và lúc đó lại đang rảnh việc”.

Tôi đang ngồi sau bàn làm việc tại văn phòng ngày hôm sau, cập nhật qua điện thoại cho Susan về những gì đã bàn bạc lần trước: “buổi hẹn ăn tối” của tôi với Nora. Mối quan tâm lớn nhất của Susan là tôi có thể quá vồ vập – rằng tôi đã khiến Nora sợ.

Ha.

Khi đã được tôi trấn an rằng đó không phải là vấn đề, cô tập trung sự chú ý của mình vào những thứ đã tìm được trong ví củaNora.

“Tên của gã bất lương đó là gì nhỉ?”, Susan hỏi.

“Steven A. Keppler”.

“Hắn là một luật sư thuế ở thành phố New York?”.

“Đó là những gì ghi trên tấm danh thiếp”.

“Khi nào anh có thể nói chuyện với hắn?”

“Đó là vấn đề. Anh đã gọi và Keppler đang đi nghỉ tới tận tuần sau”.

“Đương nhiên, hắn có thể chẳng biết gì cả”.

“Hoặc cũng có thể biết tất cả. Anh là một người lạc quan, em nhớ chứ?”.

“Hắn ta sẽ viện đến quyền lợi khách hàng nếu thực sự Noralà như thế”.

“Chắc sẽ như vậy”.

“Tới lúc đó anh sẽ làm gì?”

“Như đã nói, anh có những cách của riêng mình”.

“Em biết, chính chúng làm em phát sợ đấy”, cô nói. “Hãy nhớ, anh phải cẩn trọng với đám luật sư. Một vài người bọn họ, tin hay không thì tùy, thực sự nắm rõ pháp luật đấy”.

“Thật nực cười cách mà nó vận hành, hử?”.

“Anh sẽ báo lại cho em chứ?”.

“Anh luôn làm vậy mà”.

Dập máy với Susan, tôi ngả ghế ra sau và hít một hơi sâu. Tôi thấy bồn chồn và khó chịu. Máy tính đang ở chế độ bảo vệ màn hình và với gót chân của mình, tôi nhấn dấu cách trên bàn phím. Màn hình bật sáng. Tôi dựng thẳng ghế lên và nhấp chuột mở thư mục về Nora. Tôi bắt đầu xem qua những bức ảnh đầu tiên mình đã chụp cô bằng máy ảnh kỹ thuật số, sau đám tang của Connor Brown.

Tôi dừng lại ở tấm cuối cùng và nghiên cứu.

Đó là bức hình chụp cô đứng trò chuyện với em gái Connor, Elizabeth, ở trước thềm nhà. Nora mặc một bộ đồ màu đen cùng cặp kính mát cô đã đeo trong buổi dã ngoại của chúng tôi. Elizabeth cũng dễ nhìn gần vậy, chỉ có điều đó là một cô gái California tóc vàng – một kiến trúc sư, theo như ghi chép của tôi.

Tôi ngả người ra trước và chăm chú nhìn tấm ảnh thật kỹ lưỡng. Nhìn bề ngoài thì chẳng có điều gì bất thường. Nhưng đó mới là vấn đề. Tri giác đối chọi với thực tế. Hoặc Nora không có điều gì phải giấu giếm… hoặc cô ta đã lừa gạt tất cả mọi người. Cảnh sát. Bạn bè. Elizabeth Brown. Chúa. Liệu cô ta có thể đứng đó trò chuyện thật bình tĩnh với em gái của người đàn ông mà mình vừa ám hại hay không?

Nora có sức thuyết phục đến vậy sao? Điều khiến cô ta trở nên nguy hiểm là tôi không sao nói chắc được. Ngay bây giờ cũng vậy.

Tất cả những gì tôi biết là một điều: không thể đợi để được gặp lại cô ấy.

Tôi đóng thư mục, tự nói với bản thân rằng mình đang mất khả năng kiểm soát. Tôi phải làm điều gì đó. Tôi đang đứng quá gần ngọn lửa, hơi nóng có thể vượt quá tầm chịu đựng. Tôi cần phải rời đi. Hạ hỏa nào, O’Hara. Ít nhất là trong một vài ngày.

Tới lúc đó một ý tưởng lóe lên. Có thể là một cách để lập lại trật tự các quyền ưu tiên của mình.

Tôi gọi lại cho Susan và nói với cô về những gì mình muốn làm.

“Anh cần nghỉ một vài ngày”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.