Tôi nhìn qua hàng rào sắt hoa bao quanh ngôi nhà của Bennett. Ngôi nhà đằng sau tôi tối om và không có ai. Mọi người đi ra đi vào nhà Bennett, mang thứ này vào, rồi lại mang thứ kia ra.
Cha tôi đang đứng ngoài cửa. Nhìn dáng điệu của ông, tôi có thể đoán được rằng ông đang rất tức giận. Tôi dễ hình dung được ông cảm thấy thế nào trong tình huống này. Gia đình nhà Walker, gia đình nhà Whitaker, thống đốc, cha tôi. Tất cả đều là những kẻ được hưởng đặc quyền đặc lợi.
Khi nhìn người qua lại, tôi lại hình dung ra những ông bạn nối khố của Bennett và Irina bước lên bậc thềm rồi biến mất vào bên trong. Rồi những cảnh diễn ra trong ngôi nhà đó cứ xoáy tròn trong đầu tôi như một bình gas độc.
Chẳng phải đây là lần đầu tiên, tôi ước gì mình nhận được hai bằng kế toán cộng đồng ở Trung Mỹ và tốt nghiệp sau bốn năm học ở một trường đại học bang nào đó, xin việc, lấy chồng, có hai đứa con. Những người có cuộc sống êm đềm như vậy sẽ không bao giờ phải biết đến những mặt trái của cuộc đời. Tôi ghen tị với họ.
Tôi vòng ra sau và nhìn qua tán lá cây vào sân sau nhà Bennett. Ánh đèn trong nhà hắt qua ô cửa kiểu Pháp vào tới tận sân trong và xuyên qua làn nước tối đen trong bể bơi.
Tôi nhớ tới tấm ảnh chụp Irina và Lisbeth trên ghế bể bơi, mỉm cười hạnh phúc và ngây thơ. Ngồi ngay chỗ này, đúng bể bơi này, trên những chiếc ghế này. Tôi nhận ra cái phông nền là tấm nệm kẻ sọc.
Lisbeth đã cố ngăn Irina đừng đến đây vào đêm hôm đó. Họ đã cãi nhau. “Tôi đã cầu xin cô ấy đừng đến đó”. Lisbeth đã nói như vậy.
“… anh ấy nói rằng Irina đã chết rồi… rằng khi anh tìm thấy cô ta trong bể bơi thì cô ta đã chết…”. Barbaro nói thế.
Tôi tự hỏi tại sao anh lại thay đổi câu chuyện. Tôi không thể tin được rằng tự nhiên lương tâm anh lại thức tỉnh.
Nhưng nếu chỉ đơn giản rằng việc tự tách mình ra khỏi câu chuyện đêm hôm đó là nhằm đổ vấy sang Bennett để thoát tội, thì tại sao lại liên đới tới một người mà anh không thể điều khiển được?
“Anh nhìn thấy Beth-Lisbeth khi anh về bãi đậu…”
Tại sao anh lại nói như vậy? Trừ khi anh biết rõ mình có thể kiểm soát được Lisbeth bởi vì anh đã chứng kiến sự sợ hãi của cô sau khi nghe lời dọa dẫm ấy.
Điều đó có nghĩa rằng đây là trò chơi dành cho anh ta, rằng anh ta là một con quái vật.
Tôi không biết như vật có đúng hay không và việc nghi ngờ cho Bennett đúng h
Tôi vẫn thường cho rằng đối với mình, chẳng có gì trên đời này đáng để gọi là ngạc nhiên nữa, nhưng lúc này đây, tôi lại không chắc với điều ấy. Có lẽ theo thời gian, khả năng nhận biết đã thay đổi cho dù tôi có được nhìn thấy tận mắt đi chăng nữa. Mọi thứ có thể sẽ ngày càng tồi tệ hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.