Đúng vào lúc tôi chuẩn bị quay trở lại xe thì Landry gọi để hỏi số điện thoại của Irina. Thật là một thời khắc lịch sử, đưa chiếc điện thoại của nạn nhân vừa được tìm thấy cho luật sư của kẻ giết hại cô ta. Ngoài đóng vai trò là chứng cứ buộc tội, chiếc điện thoại còn lưu trữ rất nhiều ảnh chụp buổi tối hôm đó.
Tôi hy vọng Landry sẽ chiến thắng trước mũi cha tôi.
Ông ta hẳn sẽ buồn rầu vì thất bại này đã khiến cho Benett phải vào tù, còn hơn là thương tiếc vì tôi đã bỏ nhà ra đi. Tại sao lại không chứ? Benett là một người con nối dõi mà ông ta hằng mơ ước: đẹp trai, thông minh, tàn nhẫn và vô lương tâm.
Đó là lý do tại sao đám cưới giữa tôi và Benett lại vô cùng có ý nghĩa với cha tôi. Ông luôn mong muốn Benett trở thành con rể, còn hạnh phúc của tôi chẳng là cái gì đối với ông. Nhưng tôi đã chấm dứt đám cưới. Ông ta hẳn phải biết ơn tôi vì tôi đã bỏ đi, nhường lại toàn bộ con người Benett cho ông ta sở hữu.
Giờ thì ông sẽ phải chứng kiến Benett bước chân vào nhà tù liên bang. Việc nhường lại cha tôi cho anh ta cũng không thể giúp anh ta thoát tội. Chẳng có gì nghi ngờ rằng anh ta sẽ bị thẩm vấn đủ kiểu vì những chứng cớ rành rành ra kia. Tôi đang chờ anh ta ném tôi xuống gầm xe buýt vì tôi đã nhúng mũi vào cuộc
Ngay khi ý nghĩ này chợt nảy ra, tôi đã cảm thấy lạnh gáy. Landry đã gọi tôi để xin số Irina. Nếu như anh ta làm điều đó trước mặt cha tôi, rồi thể nào cũng có những luồng dư luận kết tội tôi là một người đàn bà đáng khinh bỉ. Ông ta sẽ vu cho tôi nhét điện thoại của Irina vào nhà Bennett rồi chỉ chỗ cho Landry tìm. Chưa kể trước đó, ông ta sẽ thuyết phục tòa tin rằng chính tôi là kẻ đã giết Irina vì có tư thù với Bennett, hoặc đó là kết quả của một đòn ghen với Bennett và cô trông ngựa. Ông ta sẽ đặt vấn đề nghi vấn rằng thần kinh của tôi không bình thường, sao không vu cho tôi là kẻ ham thích tình dục quá độ đi nhỉ?
Lúc lấy xe ra khỏi bãi đậu dưới hầm, tôi nhìn thấy cậu nhóc cao lêu nghêu vẫn đang cần mẫn làm việc. Cậu nhóc Jeff của anh ta chắc đang nghỉ việc để đi bán tin cho tờ National Enquirer: Tôi đã từng mở cửa xe cho một tên giết người.
Không thấy ô tô của Barbaro. Giờ chắc anh đang trong phòng thẩm vấn của ban điều tra trộm cướp – giết người để tường trình về sự thật mới nhất trong cái đêm Irina bị giết hại.
“Anh đã nhìn thấy Beth- Lisbeth…” Anh đã nói thế, Beth.
Tôi phân vân.
B. tặng I. – B. tặng
Một trái tim bằng bạc nhỏ nhắn luồn qua dây lắc tay xinh xắn. Một thứ ngọt ngào, ngây thơ và cảm động.
Đó không phải là việc của tôi. Tôi chỉ cảm thấy ái ngại cho Lisbeth, thế thôi. Cô ấy đã mất đi người bạn thân nhất. giờ cô ấy đang cô đơn và sợ hãi. Tôi chưa bao giờ ngây thơ như khi Lisbeth lần đầu tiên đến miền Nam Florida này, nhưng tôi biết cảm giác bị bỏ rơi như thế nào.
Lạy Chúa, Elena, thật nguy hiểm khi lại trở nên dễ rung cảm thế này.
Tôi hy vọng điều đó sẽ không xảy ra. Thật chẳng tốt chút nào.
Ngôi nhà của Sean đang chìm trong b. Có thể anh đang đến thăm một điểm từ thiện nào đó của Quỹ Disease de Jour. Tôi bước vào nhà, bụng tự hỏi sẽ làm gì cho hết đêm.
Câu hỏi ngay lập tức có lời đáp khi tôi bật đèn lên và nhìn thấy Alexi Kulak đang đứng đó đợi tôi, tay cầm súng.
– Chúng ta có cần phải giải quyết chuyện đó ngay bây giờ không? – Tôi hỏi.
Kulak không vui vẻ gì. Hắn bước về phía tôi, chĩa súng vào mặt tôi như tôi đã làm với hắn đêm hôm trước.
Hơi lạnh của thép chạm vào trán tôi khi tôi lùi lại sát tường. Hắn đứng gần đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi nóng thoát ra từ người hắn, có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của hắn. Mắt hắn mở to và lóe lên. Đôi đồng tử co lại thành hai chấm màu đen.
– Giờ thì mày đã biết rồi nhé. – Hắn hạ thấp giọng. – Chuyện gì sẽ xảy ra với một con đàn bà dám phản tao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.