Cũng ngày hôm ấy, trước lúc rạng đông, trong bóng tối mờ mờ trong rừng, trên quãng đường từ Javené đến Lécousse đã xảy ra chuyện này.
Trong miền Bocages toàn là đường trũng, nhất là đường từ Javené đến Parigné đi qua Lécousse, rất khó đi. Lại ngoằn ngoèo nữa. Một cái rãnh thì đúng hơn. Con đường này từ Vitré tới và đã có hân hạnh làm cho cỗ xe của bà De Sévigné nhảy khấp khểnh khi qua đây. Bờ dậu chắn hai bên đường như hai bờ tường. Phục kích thì chẳng còn đâu hơn nữa.
Sáng hôm ấy, một giờ trước khi Michelle Fléchard từ một góc rừng đi tới thôn đầu tiên và gặp cỗ xe ma có cảnh sát hộ tống, thì trong bụi rậm hai bên đường từ Javené đến, sau chiếc cầu trên sông Couesnon, có một đám người lố nhố. Cành lá che kín cả. Họ là dân quê, bận kiểu áo lông mà các vua chúa xứ Bretagne mặc hồi thế kỷ thứ sáu và nay dân quê thế kỷ thứ mười tám mặc kẻ súng, người rìu. Bọn có rìu vừa chặt xong một đống củi khô chỉ còn châm lửa vào nữa thôi. Những người có súng thì nấp hai bên đường chờ đợi. Qua kẽ lá, có thể thấy ngón tay họ đặt sẵn lên cò súng. Họ đang rình. Tất cả các mũi súng chĩa ra ngoài con đường đang sáng dần.
Trong bóng tối lờ mờ ấy, nghe có tiếng người đối đáp nhau.
— Có chắc không?
— Chắc, người ta nói thế mà.
— Nó sẽ qua đây?
— Người ta nói nó đang ở trong vùng này.
— Không cho nó ra thoát khỏi nơi đây.
— Phải đốt nó đi.
— Bọn ta, ba thôn đến làm việc đó.
— Ừ, nhưng có toán quân hộ vệ.
— Tiêu diệt cả quân hộ vệ.
— Nhưng liệu chúng có qua đường này không?
— Người ta bảo thế.
— Vậy thì chúng từ Vitré đến à?
— Sao lại không?
— Ấy thế mà lại nghe nói chúng từ Fougères tới.
— Từ Vitré hay từ Fougères tới cũng đều là từ chỗ bọn quỷ tới cả.
— Đúng.
— Và nhất định nó phải trở về với quỷ.
— Đúng.
— Có phải chúng đi tới Parigné không?
— Hình như vậy.
— Chúng sẽ không tới nơi được.
— Không.
— Không, không, không!
— Chú ý!
Quả thật bây giờ cần im lặng, vì trời đã bắt đầu sáng rõ.
Bỗng bọn người phục kích cùng nín thở: đã nghe có tiếng xe, tiếng ngựa. Họ nhìn qua kẽ lá và nhận ra thấp thoáng trên đường hẻm một chiếc xe dài, một toán quân hộ vệ cưỡi ngựa, và một cái gì trên xe, đang đi về phía họ.
— Nó đấy! – Người nói hình như là đội trưởng.
— Vâng, cả toán hộ vệ nữa – Một người khác nói.
— Bao nhiêu lính hộ vệ?
— Mười hai.
— Hai mươi.
— Mười hai hay hai mươi, cứ giết sạch.
— Chờ cho chúng đến ngang tầm súng đã.
Một lát sau, ở một khúc ngoặt, chiếc xe và toán lính hiện ra.
— Đức vua muôn năm! – Viên chỉ huy đám dân quê hô to.
Trăm phát súng cùng nổ một loạt.
Khi khói đã tan, toán lính hộ vệ cũng tan rã. Bảy người chết, năm người chạy trốn. Đám dân quê chạy tới chiếc xe.
Viên chỉ huy nói:
— Lạ chưa! Không phải máy chém. Một chiếc thang.
Đúng là xe chỉ chở có một cái thang.
Hai con ngựa bị thương đã gục xuống; anh đánh xe không bị họ cố ý bắn, cũng chết.
— Chẳng sao – Viên chỉ huy nói, một cái thang mà có lính hộ tống là khả nghi rồi. Nó đi về phía Parigné. Chắc là để chúng leo lên tháp Tourgue.
Đám dân quê kêu lên:
— Đốt thang đi.
Rồi họ đốt thang.
Còn chiếc xe ma mà họ chờ đợi thì đã theo một con đường khác và đã cách xa nơi họ tới hai dặm, trong cái thôn mà Michelle Fléchard gặp nó đi qua lúc mặt trời mọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.