Hoa Hồng Máu

CHƯƠNG 1



Cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng bởi cái chết sắp xảy đến, Dough Jacobs chỉnh lại tai nghe bộ đàm và tăng độ sáng màn hình máy tính. Giờ thì hình ảnh đã rõ mồn một, gần như thể hắn đang ở đó.
Nhưng tạ ơn Chúa vì hắn đã không có mặt ở nơi ấy.
Nơi ấy cách đây cả ngàn dặm, nhưng không ai có thể nhận ra nếu chỉ nhìn vào màn hình. Họ không đủ sức chi trả để hắn có mặt trực tiếp tại nơi ấy. Vả lại, còn nhiều người khác thích hợp với công việc đó hơn. Hắn sẽ sớm liên lạc với một trong số những người đó.
Jacobs liếc nhah khắp bốn bức tường và chiếc cửa sổ duy nhất trong văn phòng ở Washington, D.C. đầy nắng của hắn. Đó là một toà nhà ít tầng bằng gạch trông rất đỗi bình thường tại khu phức hợp bao gồm cả những toà nhà lịch sử, hoặc xập xệ, hoặc đang được trùng tu. Nhưng một số yếu tố trong toà nhà của Jacobs lại không bình thường chút nào. Trong đó bao gồm cổng trước bằng thép kiên cố với hàng rào cao chót vót xung quanh khu đất. Lính gác có vũ trang đi tuần khắp các hành lang bên trong và camera giám sát bên ngoài. Nhưng nhìn từ ngoài vào không có dấu hiệu nào cho biết bên trong đang diễn ra chuyện gì.
Và có rất nhiều chuyện đang diễn ra bên trong,
Jacobs nhấc cốc cà phê mới pha lên, hắn vừa bỏ ba gói đường vào. Phải tập trung cao độ để theo dõi màn hình. Đường và caffeine đem lại cho hắn sự tập trung đó. Nó thích hợp với cảm giác hưng phấn mà hắn sẽ có trong vài phút tới.
Hắn nói vào bộ đàm. “Alpha Một, hãy xác định vị trí,” hắn nói dứt khoát. Hắn chợt thấy mình giống như người điều khiển không vận đang cố giữ cho bầu trời bình yên.
Ở khía cạnh nào đó thì mình đúng là như vậy. Chỉ có điều mục tiêu của tổ chức là tạo ra cái chết trong mỗi chuyến đi.
Câu trả lời đến gần như lập tức. “Alpha Một đang cách mục tiêu bảy trăm mét về phía Tây. Trên tầng sáu, ở mặt hướng Đông của khu chung cư, cửa sổ thứ tư từ trái sang. Cậu có thể thấy họng khẩu súng trường của tôi nếu phóng to lên.”
Jacobs nhoài người về phía trước và di chuyển chuột, phóng to hình ảnh vệ tinh thời gian thực của cái thành phố xa xôi này – mái nhà cho nhiều kẻ thù của nước Mỹ. Hắn thấy mũi ống giảm thanh được gắn vào họng khẩu súng trường thấp thoáng bên rìa cửa sổ. Khẩu súng trường đó được chế tạo riêng, có thể giết người ở khoảng cách xa – miễn kẻ sử dụng là tay thiện xạ lành nghề và có con mắt tinh tường.
Kẻ đang sử dụng nó vào lúc này đích thực là người như vậy.
“Đã nghe rõ, Alpha Một. Sẵn sang khai hoả rồi chứ?”
“Phải. Tất cả đã vào vị trí. Tâm ngắm tại mục tiêu. Giảm thanh sẵn sang. Mặt trời lặn sau lưng tôi và chiếu thẳng vào mặt chúng. Không phản quang. Đã sẵn sàng.”
“Nghe rõ, Alpha Một.”
Jacobs xem đồng hồ. “Giờ địa phương là năm giờ chiều phải không?”
“Không hơn không kém. Thông tin cập nhật.”
Jacobs bật thông tin trên màn hình phụ. “Tất cả theo đúng kế hoạch. Mục tiêu sẽ xuất hiện trong năm phút nữa. Hắn sẽ bước ra từ chiếc limo bên lề đường. Hắn được lên lịch trả lời phỏng vấn trong vòng một phút trên vỉa hè, sau đó sẽ mất mười giây để đi vào toà nhà.”
“Thời gian mười giây đi vào toà nhà đã được xác nhận chứ?”
“Đã xác nhận,” Jacobs nói. “Nhưng một phút phỏng vấn có thể kéo dài hơn. Cô tuỳ cơ ứng biến.”
“Nghe rõ.”
Jacobs lại tập trung vào màn hình khoảng vài phút mới nhìn thấy mục tiêu. “Đoàn hộ tống đang đến gần.”
“Tôi thấy rồi. Tầm nhìn rõ. Không có chướng ngại vật.”
“Đám đông thế nào?”
“Tôi đã theo dõi giao thông ở đây suốt một tiếng. Bảo vệ đã chăng dây giới hạn. Họ đã vạch sẵn đường đi của đối tượng cho tôi, như sàn diễn sáng đèn.”
“Phải, tôi cũng thấy rồi.”
Jacobs khoái được dự phần vào những vụ thế này mà không thực sự phải ở trong vòng nguy hiểm. Hắn được trả công hậu hĩnh hơn nhiều so với kẻ ở đầu dây bên kia. Ở phương diện nào đó thì việc này thật không hợp lý chút nào.
Tình trạng của tay bắn tỉa không nằm trong tay cô ta, và nếu phát súng không thành công hay tín hiệu tẩu thoát đưa ra quá nhanh, cô ta sẽ đi đời. Còn ở đây, sự có mặt của hắn hoàn toàn được giấu kín, sẽ không ai biết hắn có liên quan. Tay súng không có tài liệu, không giấy uỷ nhiệm hay giấy tờ tuỳ thân nào có thể chứng minh đều ngược lại. Cô ta sẽ bị treo cổ chết. Và ở đất nước mà cuộc ám sát này đang diễn ra, đó sẽ là bản án của cô ta. Hoặc, có lẽ là chặt đầu.
Trong khi Jacobs an toàn ngồi đây và kiếm bộ tiền hơn.
Nhưng hắn nghĩ, Thiếu gì những tay có thể bắn và chuồn êm. Mình mới là kẻ phải lo các cuộc chiến về địa chính trị với những tên ngu độn này. Tất cả đều nhờ vào sự chuẩn bị. Và mình đáng đồng tiền bát gạo.
Jacobs lại nói vào bộ đàm. “Đến đúng như dự đoán. Chiếc limo chuẩn bị dừng lại.”
“Nghe rõ.”
“Báo cáo cho tôi trước khi cô chuẩn bị bắn sáu mươi giây. Chúng ta sẽ giữ im lặng”
“Nghe rõ.”
Jacobs nắm chặt lấy con chuột của hắn, như thể nó là cò súng. Trong những cuộc tấn công bằng máy bay không người lái, hắn thực sự nắm chuột và ngắm mục tiêu biến mất trong quả cầu lửa. Nhà máy sản xuất phần cứng máy tính chắc hẳn chưa bao giờ hình dung được là thiết bị của họ lại được sử dụng vào mục đích đó.
Hơi thở của hắn dồn dập hơn mặc dù hắn biết nhịp thở của tay súng đang đi theo chiều ngược lại, gần như về mo, một điều cần thiết cho những phát súng tầm xa thế này. Không có chỗ cho sự sai sót. Phải trúng và giết chết mục tiêu. Chỉ có vậy.
Chiếc limo dừng lại. Đội vệ sĩ mở cửa. Những gã to lớn, mồ hôi nhễ nhại, tay cầm súng và tai đeo bộ đàm, nhìn quanh cảnh giác. Chúng khá ổn. Nhưng khá ổn chưa đủ để chơi lại với cừ khôi.
Và tất cả những tay mà Jacobs gửi đi đều thuộc loại cừ khôi.
Một gã đàn ông bước lên vỉa hè và nheo mắt trước ánh mặt trời đang tắt dần. Gã là một kẻ vĩ cuồng tên Ferat Ahmadi, muốn lãnh đạo một đất nước bạo lực, rối ren đến một con đường còn tối tăm hơn hiện tại. Điều đó sẽ không được phép ra.
Bởi vậy, đã đến lúc cần phải loại bỏ rắc rối nhỏ này trước khi nó trở thành cái gai trong mắt. Có một số tên khác tại đất nước của gã sẵn sàng đứng lên thay thế. Chúng đỡ xấu xa hơn, và chịu để các nước văn minh hơn sai khiến. Trong thế giới phức tạp quá mức như hiện nay, nơi mà đồng minh và kẻ thù có vẻ như thay đổi hàng tuần, thì chỉ cần vậy thôi cũng đã đủ tốt.
Nhưng đó không phải là việc mà Jacobs quan tâm. Hắn chỉ đơn giản đang thực thi một nhiệm vụ, đặc biêt nhấn mạnh vào chữ “thực thi”.
Rồi tai nghe của hắn vang lên ba tiếng: “Sáu mươi giây”.
“Nghe rõ, Alpha Một,” Jacobs đáp. Hắn không nói câu gì ngu xuẩn kiểu như “chúc may mắn”. May mắn không có chỗ ở đây.
Hắn bật đồng hồ đếm ngược trên màn hình máy tính.
Hắn hết nhìn mục tiêu rồi đến đồng hồ.
Jacobs nhìn Ahmadi nói chuyện với các phóng viên. Hắn nhấp một ngụm cà phê, đặt cốc xuống, rồi tiếp tục theo dõi Ahmadi kết thúc màn trả lời các câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn. Gã bước ra xa khỏi đám phóng viên. Đội vệ sĩ ngăn không cho họ đi theo.
Lối đi được chọn trước đã lộ ra. Ahmadi sẽ bước đi một mình để các phóng viên chụp hình. Sắp xếp như vậy là nhằm thể hiện cương vị lãnh đạo và bản lĩnh của gã.
Đó đồng thời cũng là một lỗ hổng an ninh mà thoạt nhìn có vẻ không đáng bận tâm. Nhưng với một tay bắn tỉa lành nghề ở vị trí trên cao thì đó chẳng khác gì vết cắt dài gần năm mươi mét bên hông con tàu đang được chiếc đèn biển một tí nến chiếu vào.
Hai mươi giây giờ còn mười.
Jacobs nhẩm đếm những khắc cuối trong đầu, mắt hắn dán chặt vào màn hình.
Có kẻ sắp chết, hắn nghĩ.
Sắp rồi. Điệp vụ sắp hoàn thành, sau đó sẽ chuyển sang mục tiêu tiếp theo.
Nhưng trước đó phải ăn tôi với beefsteak kèm một ly cocktail ưa thích và ba hoa về chiến tích mới nhất này với các đồng sự của hắn đã.
Ba giây giờ còn một.
Jacobs chẳng nhìn thấy gì ngoài màn hình vi tính. Hắn tập trung cao độ, như thể chính hắn mới là người sắp sửa nổ súng.
Cửa sổ vỡ tan.
Viên đạn ghim vào lưng Jacobs sau khi xuyên qua ghế làm việc của hắn. Nó lọt vào người hắn rồi vọt ra từ ngực hắn. Cuối cùng nó làm vỡ màn hình máy tính trong lúc Ferat Ahmadi bình an vô sự bước vào toà nhà.
Ngược lại, Dough Jacobs ngã vật ra sàn.
Không còn bữa tối với thịt bò beefsteak. Không còn ly cocktail ưa thích. Và không bao giờ còn được ba hoa nữa.
Có kẻ đã chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.