Anh ta đã sống sót. Reel đã theo dõi mọi chuyện qua màn hình laptop.
Bên trong chái nhà phụ gần lán của cô là một chiếc camera giám sát đặt trên chân đế được chĩa thẳng tới căn lán và truyền hình ảnh lên vệ tinh. Qua đó cô đã nhìn thấy Robie lái xe đến, ra khỏi xe và quan sát khu đất.
Anh ta đã không kiểm tra chái nhà phụ, một sai lầm.
Reel cảm thấy hài lòng khi Robie phạm sai lầm.
Nhưng rồi anh ta đã rất xuất sắc. Anh ta đã nhận ra hồ nước là một cái bẫy và liều nhảy qua bức tường lửa để thoát hiểm.
Cô gõ vào bàn phím và quan sát tất cả một lần nữa, quay chậm lại.
Robie nhảy ra khỏi căn lán, rồi cô không nhìn thấy anh ta nữa, những bức tường lửa đã che khuất tầm nhìn. Cô đã dàn cảnh để dẫn anh ta đến chính cái hồ nước mà thoạt nhìn có vẻ là một nơi an toàn nhưng thực chất sẽ là mồ chôn anh ta.
Vậy mà dưới áp lực khắc nghiệt nhất anh ta vẫn giữ được sự khôn ngoan của mình, suy luận được ra rằng hồ nước là một cái bẫy và thực hiện một cú nhảy khéo léo, bảo toàn được tính mạng.
Anh ta đã sống sót.
Cô tạm dừng màn hình lúc Robie quay trở lại xe.
Liệu mình có thể làm những gì anh ta đã làm không? Mình có giỏi bằng anh ta?
Cô nhìn chăm chăm vào màn hình, vào mặt Robie, tìm cách đọc tâm trí của anh ta, hòng xem anh ta đang nghĩ gì vào giây phút đó.
Nhưng khuôn mặt anh ta khó nhìn thấu được.
Một khuôn mặt khó đoán.
Không, nói đúng hơn là một khuôn mặt hoàn toàn không biểu lộ điều gì.
Cô gập laptop lại và ngồi xuống giường. Cô lôi khẩu Glock 9 li từ bao súng đeo bên hông và bắt đầu tháo rời nó ra. Cô tháo súng mà không cần nhìn, như đã được huấn luyện.
Rồi cô lại lắp súng vào, vẫn không cần nhìn.
Các thao tác này luôn giúp cô bình tĩnh và suy nghĩ tỉnh táo hơn. Và lúc này cô cần tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cô đang chiến đấu trên cả hai mặt trận.
Danh sách của cô vẫn còn nhiều cái tên khác. Giờ thì những kẻ này đã được cảnh báo. Trong lúc cô ngồi đây, lưới phòng vệ của chúng đang kiên cố hơn từng giây từng phút.
Và còn có Will Robie, người đang giận dữ không ít vì suýt chút nữa đã bỏ mạng dưới tay cô. Anh ta sẽ tích cực truy sát cô từ phía sau.
Có nghĩa cô sẽ phải cảnh giác tột độ, để mắt đến cả hai mặt trận cùng một lúc. Sẽ khó khăn, nhưng không phải là không thể.
Robie đã tới căn lán của cô ở Bờ Đông để điều tra về cô. Anh ta đã không tìm thấy gì ngoài âm mưu cướp đi sinh mạng anh ta.
Giờ là lúc Reel cần nhiều thông tin hơn về Robie. Cô đã dự đoán anh ta sẽ là người được cử đi truy sát cô. Và chuyện xảy ra ở căn lán đã khẳng định suy đoán đó.
Cô đứng dậy gọi điện rồi mặc quần jean, áo len, đi bốt và khoác áo trùm có mũ. Súng giắt trong bao đeo bên hông. Con dao Ka-Bar có bao da buộc quanh tay trái của cô và giấu bên dưới tay áo. Cô có thể rút nó ra ngay tức khắc khi cần thiết.
Rắc rối chính của cô là bất kể cô có thay đổi ngoại hình thế nào, vẫn có những tai mắt ở khắp nơi. Nước Mỹ và cả thế giới này đã trở thành một cái camera khổng lồ. Tổ chức cũ của cô có thể sử dụng phần mềm tìm kiếm và nhận dạng khuôn mặt tinh vi, lùng sục trong đống dữ liệu hàng triệu tấm ảnh suốt 24/7 hòng tìm được cô.
Với ngần ấy thế lực chống lại mình, Reel không được để xảy ra bất kì sai sót nào dù là nhỏ nhất. Cô đã dựng cho mình một hàng rào phòng vệ vững chắc, nhưng không có gì là hoàn hảo. Hầu như bất kì hàng rào phòng vệ trong bất kì cuộc chiến nào sớm muộn cũng bị chọc thủng. Và cô không ảo tưởng sức mạnh đến độ cho rằng mình sẽ là một ngoại lệ.
Cô bắt taxi tới ngã tư lớn rồi bước ra ngoài. Đoạn đường còn lại sẽ phải đi bộ. Mất ba mươi phút để cô tới được nơi cần tới, không vội vã, như một người dạo phố bình thường. Trên đường, cô vận dụng mọi giác quan hòng phát hiện kẻ bám đuôi. Không có ai tỏ ra bất thường.
Cô đến nơi sớm hơn dự kiến và quan sát từ một vị trí kín đáo. Nếu có chuyện gì sắp xảy ra, nó sẽ xảy ra ở đây.
Hai mươi phút trôi qua và cô nhìn thấy anh ta đến gần. Anh ta mặc vét, trông như một công chức. Mà anh ta đúng là một công chức. Anh ta không mang theo cặp tài liệu. Đó là chuyện của ngày xưa rồi.
Còn mình đã đủ già để nhớ đến ”ngày xưa”, cô nghĩ.
Anh ta mua một tờ báo ở máy tự động rồi đóng cánh cửa bằng kim loại và kính trở lại, kiểm tra cho đến khi biết chắc nó đã được đóng chặt. Đó là một hành động bình thường, sẽ không khiến ai phải chú ý.
Anh ta quay người bước đi.
Reel nhìn anh ta bỏ đi rồi thong dong bước tới chiếc máy tự động, nhét tiền xu vào, mở cửa và rút ra tờ báo trên cùng. Cùng lúc, tay cô nắm chặt lấy chiếc USB màu đen anh ta bỏ lại.
Đó là một cách thức cũ để thu thập thông tin kỹ thuật số. Người cung cấp thông tin là một người bạn cũ, anh ta mắc nợ cô, và anh ta chưa biết các điệp viên khác đang truy đuổi cô. Reel có lợi thế là tổ chức đã chọn cách giấu nhẹm thông tin cô đã phản bội họ. Cô xác nhận được điều này nhờ sử dụng cửa hậu vào cơ sở dữ liệu của tổ chức mà cô đã sắp đặt từ rất lâu. Không lâu nữa cửa hậu này sẽ bị phát hiện và đóng chặt, và những người bạn cũ của cô sẽ làm hết sức mình để truy sát cô. Nhưng vào lúc này cô vẫn còn cách tiếp cận.
Reel quay người bỏ đi, cô bước đi không vội vã, nhưng mọi giác quan đều trong trạng thái cảnh giác. Cô lẩn vào một quán ăn nhanh rồi đi tới phòng vệ sinh nữ. Cô lấy chiếc USB cùng thiết bị kiểm tra phần mềm độc hại và dò tìm máy theo dõi điện tử từ trong túi ra. Bạn cũ là bạn cũ, nhưng trong nghề tình báo không có ai thực sự là bạn, chỉ có kẻ thù và những người có thể trở thành kẻ thù mà thôi.
USB an toàn.
Cô đi đường vòng trở về khách sạn, bằng taxi, xe buýt, tàu điện ngầm, cuối cùng là đi bộ. Hai giờ sau cô đã ở trong phòng của mình, gần như chắc chắn những gì vừa xảy ra trong ba giờ qua không bị bất kì ai trong số những kẻ đang truy lùng cô chứng kiến.
Cô cởi giày và ngồi xuống chiếc bàn đặt sát tường. Cô mở máy tính, cắm USB vào và bật tập tin trong đó, dữ liệu bắt đầu trải ra khắp màn hình.
Đây là cuộc đời của Will Robie – theo những gì tổ chức biết. Có một số thông tin cô đã biết, và một số thông tin cô chưa biết. Về tổng thể, cuộc đời trước đây của anh ta giông hệt như của cô.
Cả hai đều không có một gia đình thực sự khi còn nhỏ.
Cả hai đều là kẻ cô độc.
Cả hai đều đi theo những con đường giống nhau, rồi được kéo khỏi cảnh chết trẻ để phục vụ đất nước.
Cả hai đều có vấn đề với giới cầm quyền.
Cả hai đều thích làm theo ý mình.
Cả hai đều cực kì xuất sắc trong công việc.
Cả hai đều chưa từng thất bại.
Giờ, một trong hai sẽ phải thất bại.
Trận đấu chỉ có một người được thắng.
Không thể có tỉ số hòa.
Cô kéo xuống cho đến khi nhìn thấy hai bức ảnh.
Bức đầu tiên là của một phụ nữ quyến rũ, có vẻ ngoan cường, tầm gần bốn mươi tuổi. Ngay cả khi Reel không biết cô ta là cảnh sát liên bang thì cũng có thể dễ dàng đoán ra.
Đặc vụ Nicole Vance, được bạn bè gọi là Nikki và theo chú thích kèm theo bức ảnh, cô ta không có nhiều bạn.
Cô ta là một đặc vụ FBI kiên cường. Cô ta đã vượt qua định kiến giới tính vốn tồn tại trong mọi tổ chức, công sở. Sự nghiệp của cô ta thăng tiến như chiếc tàu con thoi phóng lên từ Florida, tất cả nhờ vào trực giác xuất chúng và những thành tích nổi trội.
Cô ta là người phụ trách điều tra cái chết của Dough Jacobs.
Cô ta quen Robie. Họ đã từng cộng tác cùng nhau.
Cô ta có thể sẽ là một trở ngại. Hoặc không biết chừng lại có ích. Rồi sẽ rõ theo thời gian.
Reel ghi nhớ từng nét trên khuôn mặt của Vance và tất cả các thông tin kèm theo. Khả năng ghi nhớ là điều bạn phải thành thục trong nghề này, bằng không sẽ không thể sinh tồn.
Cô tập trung vào bức ảnh thứ hai.
Một cô gái trẻ, mười bốn tuổi, theo lời chú thích
Julie Getty.
Mồ côi.
Cha mẹ bị sát hại.
Cô bé đã hợp tác cùng Robie, dĩ nhiên không chính thức. Cô bé đã chứng tỏ mình rất ngoan cường, nhanh trí và khả năng thích ứng tốt. Con bé đã vượt qua được những điều ngay cả người lớn cũng khó bề chịu nổi. Nhưng quan trọng hơn cả, Robie có vẻ quan tâm tới con bé. Anh ta đã mạo hiểm nhiều điều để giúp đỡ con bé.
Reel đưa tay chống cằm và nhìn đăm đăm vào khuôn mặt của Julie. Cô nhìn thấy sự chín chắn trước tuổi đằng sau dáng vẻ đó. Julie Getty hẳn đã trải qua nhiều biến cố. Con bé hẳn đã phải chịu đựng nhiều gian nan. Nhưng những gian hổ đó không bao giờ thực sự rời khỏi bạn. Chúng trở thành một phần con người bạn, như lớp da thứ hai bạn không thể nào lột bỏ dù có muốn đến mức nào.
Đó là lớp vỏ bạn chìa ra cho thế giới xem mỗi ngày, cứng cáp, gần như không thể xuyên thủng, nhưng đâu có thứ gì là bất khả xâm phạm. Đó đâu phải bản chất của con người.
Mỗi người có một trái tim, một linh hồn. Và những thứ ấy có thể bị hủy hoại bất kì lúc nào.
Reel gọi đồ ăn về phòng. Khi chúng được mang đến, cô dùng bữa, uống cà phê, và nhìn đăm đăm vào bức hình.
Cô đã nhớ rõ các thông tin đi kèm bức hình cô bé đó. Cô biết Julie Getty sống ở đâu, với ai, và đi học ở đâu. Cô biết Robie chưa từng một lần đến thăm con bé.
Và cô biết tại sao.
Anh ta đang bảo vệ con bé. Giữ nó cách xa khỏi thế giới của anh ta.
Thế giới của mình.
Đây không phải thế giới cho những tay mơ, bất kể họ có khả năng hay không.
Nhưng con bé không thể tách biệt khỏi thế giới đó.
Con bé đã không còn có thể tách biệt khỏi nó kể từ giây phút nó gặp Will Robie.
Julie là con một. Là trẻ mồ côi, bố mẹ nó đã bị giết. Reel đồng cảm với Julie. Cô và con bé đồng cảnh ngộ.
Cô đã phải tự lo liệu cho bản thân từ khi còn nhỏ hon Julie rất nhiều. Không ai làm công việc Reel làm nếu được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường. Ắt hẳn phải có một vết thương, một nỗi đau không bao giờ rời bỏ, đủ khiến bạn cầm lên một khẩu súng hay nhặt lấy một con dao và tước đoạt sự sống ra khỏi một con người, hết lần này đến lần khác. Người ta sẽ không đến trường, chơi thể thao, gia nhập câu lạc bộ hùng biện hay trở thành đội trưởng đội cổ vũ, rồi về nhà với một ông bố đáng kính, một bà mẹ đáng yêu và làm việc Reel đã làm gần như suốt từ khi trưởng thành đến giờ.
Reel nhấp một ngụm cà phê nữa, nghiêng đầu khi cơn mưa bắt đầu rền rĩ ngoài kia. Những giọt mưa không ngừng dội vào cửa sổ trong lúc Reel vẫn mải miết nhìn bức hình của Julie Getty.
Cháu có thể trở thành người như ta, cô nghĩ.
Như Robie.
Nhưng nếu có lúc nào đó cháu phải đưa ra lựa chọn, nếu cơ hội đó đến… hãy bỏ chạy.
Hãy chạy thật xa, Julie.
Reel gập laptop lại và hình ảnh Julie biến mất.
Nhưng nó không thật sự biến mất. Nó vẫn còn đó. Găm chặt trong tâm trí cô.
Không hiểu sao, khi nhìn vào Julie Getty, Jessica Reel cảm thấy như đang nhìn thấy chính mình.