Hoa Hồng Máu

CHƯƠNG 67



Có năm người trong phòng:
Evan Tucker.
Áo Xanh.
Gus Whitcomb, cố vấn an ninh quốc gia.
Giám đốc FBI, Steve Colwell.
Và Tổng thống Mỹ.
Tổng thống nói, “Có manh mối gì về kẻ đã giết Howard Decker không?”
Colwell lắc đầu. “Chưa có, thưa ngài. Đó là một vụ ám sát. Chúng tôi đã tìm được viên đạn, nhưng không có khẩu súng nào để so sánh.”
Tổng thống có vẻ hoài nghi. “Vậy mà không ai nhìn thấy gì? Chẳng phải họ đã ở trong một công viên công cộng sao?”
“Chúng tôi đã điều tra,” Colwell nói. “Nhưng không may, chưa tìm được nhân chứng nào cả.”
Tucker nói, “Có thể không có nhân chứng. Nếu đó là một vụ ám sát chuyên nghiệp chúng sẽ đảm bảo rằng xung quanh không có người.”
“Nhưng vì lẽ gì?” Tổng thống hỏi.
Áo Xanh đáp, “Có thể có liên quan tới các hoạt động của Decker ở Ủy ban Tình báo.”
“Có liên quan gì tới cái chết của Gelder và Jacobs không?” Tổng thống hỏi. Ông ngả lưng ra sau và quan sát những người đàn ông trong phòng, đưa mắt qua từng người một, chờ đợi một câu trả lời.
Tucker nói, “Tất cả bọn họ đều liên quan tới mảng tình báo. Ít nhất đó là yếu tố chung.”
Tổng thống nhìn Colwell. “Và chúng ta vẫn đang giậm chân tại chỗ trong việc phá án, phải không?”
“Chúng ta đã đạt được một số tiến triển,” Colwell nói lấy lệ.
“Rất mừng khi nghe anh nói vậy,” Tucker nói. “Một số lúc nào cũng là điều tốt, bất kể có ít ỏi đến mức nào.”
Hai vị giám đốc ném cho nhau cái nhìn khinh bỉ.
Whitcomb gay gắt nói, “Và còn sự kiện tàu Amtrak nữa. Có nhiều thương vong đã xảy ra và đã được che đậy.” Ông dừng lại rồi liếc nhìn Tổng thống. “Dĩ nhiên không thể bỏ qua rắc rối khôn lường mang tên Jessica Reel. Và nếu tôi dự đoán không lầm, cả Will Robie nữa.” Ông nhìn Tucker. “Robie vẫn đang mất tích sao?”
Tucker gật đầu, đoạn liếc sang Áo Xanh rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
“Và Robie biến mất để làm gì?” Whitcomb hỏi.
Tucker nhún vai. “Uớc gì tôi biết, Gus.”
Whitcomb tiếp tục, “Lúc tôi nói chuyện với Robie –trước khi cậu ấy biến mất,” ông nói thêm bằng vẻ khinh khỉnh – “cậu ấy đã nói với tôi một số điều đáng quan ngại.” Ông liếc nhìn Tổng thống, người có vẻ đã biết trước điều Whitcomb định nói.
Tổng thống gật đầu khích lệ. “Cứ nói đi, Gus. Chúng ta cần công khai tất cả.”
Whitcomb nói, “Robie bảo với tôi rằng Janet DiCarlo đã tỏ ra phiền muộn vì những việc chưa có lời giải đáp ở tổ chức.” Ông nhìn Tucker sắc lẹm. “Tổ chức của anh.”
“Những việc gì?” Colwell hỏi.
Whitcomb nhìn xuống máy tính bảng của mình. “Các điệp viên biến mất. Các điệp vụ đáng lẽ không nên có. Tiền biến mất. Vũ khí biến mất.”
Colwell có vẻ ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng hài lòng trước tiết lộ này.
“Những lời buộc tội nghiêm trọng.”
“Quả vậy,” Colwell đồng tình.
Tổng thống tiếp tục, “Tôi nhận thức rõ ràng rằng chúng ta có một số kẻ thù của đất nước đang ở rất gần.” Ông liếc mắt sang Colwell.” Và không chỉ ở CIA. Cả tổ chức của anh nữa.” Ngay lập tức Colwell gạt bỏ hầu hết thái độ tự mãn của mình.
Tổng thống quay sang nhìn Tucker. “Tôi nghĩ đó chỉ là một số trường hợp cá biệt. Tôi có thể ngồi đây chủ yếu nhờ vào sự can đảm và trình độ của Will Robie. Nếu cậu ấy nghĩ có điều gì đó không ổn, thì tức là có điều gì không ổn. Nếu cậu ấy nói DiCarlo cảm thấy lo lắng, thì tôi tin cậu ấy.”
“Nhưng cậu ta đã mất tích.” Colwell nói.
“Có nhiều cách để giải thích cho hành động ấy,” Whitcomb nói.
“Nếu cậu ta đã bắt tay với Jessica Reel, và cô ta là thủ phạm sát hại Jim Gelder và Doug Jacobs, thì bất cứ lời giải thích nào cũng cần được đưa ra xem xét,” Tucker bổ sung cảnh cáo.
Áo Xanh liếc mắt nhìn Tucker, nhưng ông ta vẫn tiếp tục, “Tôi đã được nghe giả thiết rằng Gelder và Jacobs là những kẻ phản bội đất nước. Tôi cũng được biết cựu nhân viên phân tích của CIA, Roy West, vừa bị sát hạ. Reel và Robie có thể đã có mặt ở đó.”
“Đây là lần đầu tôi nghe được suy đoán này đấy.” Whitcomb gắt.
“Vì nó chỉ là suy đoán,” Tucker phản bác. “Tôi không biết mọi người nghĩ sao về vấn đề này. Tôi không biết liệu Reel hoặc Robie có ở phía chúng ta hay không. Điều tôi biết là có nhiều người đang bỏ mạng và phải có một lí do chính đáng cho việc ấy. Tình thế đang vô cùng cấp bách. Nhưng không ai có thể biết cụ thể kẻ thù là ai và mục tiêu nhằm vào đâu.”
“Còn Decker?” Whitcomb nói khẽ. “Anh ta cũng liên quan đến sự vụ này? Cũng là một kẻ phản bội? Có thể Reel cũng đã giết anh ta?”
“Tôi không biết,” Tucker nói, rõ ràng đang chán nản. “Tôi không biết.”
Whitcomb nói, “Robie bảo với tôi rằng cậu ấy tin Jessica là người đã cứu mạng cậu ấy và DiCarlo tối hôm đó. Rằng cô ta là người đã yểm trợ và để lại đống vỏ đạn. Nếu điều ấy là sự thật, tôi khó có thể tin rằng cô ta lại là một kẻ phản bội.”
“Nếu cô ta là người đã bắn chết Jacobs và Gelder, ít nhất cô ta cũng là một kẻ giết người.” Tucker bật lại, nhưng rồi ông ta có vẻ hối hận vì đã để cơn giận dữ bùng lên. Ông ta tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh hơn, “Nếu họ là những kẻ phản bội, đã có toà án lo liệu. Anh không thể cứ ngang nhiên ra tay giết người chỉ vì nghi ngờ họ đã làm điều gì đó sai trái.”
“Phải, nhưng cứ cho đó là sự thật,” Whitcomb nói, “tôi sẽ không quá khắt khe với Reel nếu họ thật sự đã quay lưng lại với đất nước của mình. Không có gì trong lí lịch của cô ta, hay của Robie, cho thấy bất kì ai trong hai người này có thể là kẻ phản bội.”
“Jim Gelder và Doug Jacobs cũng vậy,” Tucker cãi.
“Tôi đã ghi nhận,” Tổng thống nói. “Nhưng chúng ta sẽ phân xử việc ấy khi đến lúc cần phân xử. Trước mắt, chúng ta cần huy động tất cả lực lượng để giải quyết vấn đề này. Bao gồm cả việc tìm ra Robie và Reel, nhanh nhất có thể. Nếu họ đang làm việc vì chúng ta, họ có thể sẽ là một nguồn lực vô giá trong việc giải quyết rắc rối này.”
“Còn nếu họ đang chống lại chúng ta?” Tucker hỏi.
“Thì số phận của họ đã được an bài.” Tổng thống nhìn quanh. “Có ai phản đối không?”
Tất cả mọi người trong phòng lắc đầu.
Tổng thống đứng dậy. “Tôi phải đi Ai Len sớm. Hãy cập nhật tình hình cho tôi. Đây là vấn đề ưu tiên hàng đầu. Không được đưa ra quyết định quan trọng nào mà chưa thông báo tới tôi. Rõ chứ?”
Mọi người gật đầu.
Tất cả đứng dậy khi Tổng thống biến mất sau cánh cửa được một điệp viên của Sở Mật vụ mở ra.
Khi cửa đóng lại, Whitcomb ngồi xuống. Những người khác cũng vậy.
“Vậy chúng ta thực sự thống nhất điều gì trong vấn đề này, hả Gus?” Tucker hỏi.
“Tôi tưởng Tổng thống đã nói rõ rồi, Evan?” Whitcomb đáp, vẻ hơi ngạc nhiên.
“Những điều ngài ấy đã nói thì đúng là đã rõ. Ý tôi là những điều chưa nói ra kìa.”
“Tôi nghĩ anh có thể tự suy luận. Nhưng tôi sẽ cho anh một gợi ý. Nếu chuyện này không được giải quyết một cách ổn thỏa thì sau này sẽ có truy cứu trách nhiệm.”
Ông nhìn Tucker, rồi Colwell, rồi cuối cùng là Áo Xanh. “Sẽ có truy cứu trách nhiệm.” ông lập lại.
“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Colwell hỏi.
Whitcomb đứng dậy, ra hiệu kết thúc cuộc họp. “Hầu như không còn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.