Trưa ngày thứ Bảy, Tomohiko mua cơm hộp ở khu thực phẩm dưới tầng hầm trung tâm mua sắm, mang về phòng khách sạn. Anh ta mua cơm gomoku với cá rán, thịt gà rán. Anh ta còn pha cả trà túi khách sạn tặng kèm rồi hai người ăn bữa trưa trên chiếc bàn nhỏ.
“Xin lỗi, bắt cậu ăn cơm với tôi thế này.” Namie áy náy nói “Cậu có thể ăn bên ngoài rồi về cũng được.”
“Không sao cả, có người ăn cùng cũng vui hơn mà.” Tomohiko vừa giơ đôi đũa dùng một lần gỡ cá, vừa nói “Vả lại cơm hộp loại này rất ngon.”
“Ừm, ngon lắm.” Namie nheo nheo mắt mỉm cười.
Ăn cơm xong, Tomohiko lấy caramen trong tủ lạnh ra, anh ta mua thứ này về làm đồ ngọt tráng miệng. Nhìn thấy caramen, Namie lộ vẻ thích thú như một thiếu nữ. “Sonomura, cậu tinh ý thật đấy, sau này chắc chắn sẽ là một người chồng tốt.”
“Vậy sao?” Tomohiko đang cho miếng caramen vào miệng lấy làm ngượng ngùng.
“Sonomura, cậu có bạn gái chưa?”
“Năm ngoái cặp một cô, chia tay rồi. Nói thực, là bị đá.”
“Ồ, tại sao?”
“Cô ấy nói thích loại con trai biết ăn chơi, chê tôi nhà quê quá.”
“Bọn họ đều chẳng có mắt nhìn đàn ông gì cả.” Namie lắc lắc đầu, rồi ngay sau đó lại nở một nụ cười tự giễu “Tôi cũng không có tư cách nói người ta.” Dứt lời, cô đưa thìa xúc caramen trong cốc.
Nhìn động tác của cô, Tomohiko định hỏi một chuyện. Nhưng rồi anh ta không nói ra miệng, vì cảm thấy có hỏi cũng chẳng để làm gì.
Có điều Namie không bỏ qua nét mặt đó của anh ta.
“Cậu muốn hỏi chuyện của Enomoto đúng không?” Cô nói. “Muốn hỏi tại sao tôi lại quan hệ với loại người đó, tại sao tôi lại chuyển tiền cho hắn ta suốt hơn một năm?”
“À, không đâu…”
“Chẳng sao, cậu hỏi đi. Vì dù là ai cũng sẽ cảm thấy tôi rất ngu ngốc.” Namie đặt cốc caramen ăn dở lên bàn “Cậu có thuốc lá không?”
“Chỉ có Mild Seven thôi.”
“Ừm. Thế được rồi.”
Namie dùng bật lửa của Tomohiko châm thuốc rồi hít vào một hơi thật sâu. Làn khói trắng thanh nhã bay lượn trong không trung. “Khoảng một năm rưỡi trước, tôi lái xe gây ra một tai nạn nhỏ.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu nói “Va chạm với một chiếc xe. Thực ra chỉ va quệt một chút thôi, tôi cũng không cho rằng mình sai. Nhưng đen đủi là gặp phải những kẻ khó dây vào.”
Tomohiko lập tức hiểu ra “Yakuza à?”
Namie gật đầu. “Chúng vây tôi lại, khi ấy tôi tưởng mình tiêu rồi. Đúng lúc đó Enomoto xuất hiện từ một chiếc xe khác, hình như hắn ta quen biết tay anh chị kia. Vậy là, hắn giúp tôi thỏa thuận để chỉ phải trả tiền sửa chữa.”
“Bọn chúng đòi chị bồi thường một khoản lớn à?”
Namie lắc đầu.
“Tôi nhớ hình như khoảng một trăm nghìn yên gì đó. Dù vậy, Enomoto vẫn xin lỗi tôi, vì thỏa thuận kém. Nhất định cậu khó mà tin nổi, nhưng lúc đó hắn ta thật sự rất lịch thiệp.”
“Đúng là rất khó tin.”
“Hắn ăn mặc cũng lịch sự lắm, bảo rằng mình không phải yakuza. Hắn còn đưa danh thiếp cho tôi, nói là đang kinh doanh một số lĩnh vực.”
“Ồ.”
“Giờ mất hết rồi.” Cô bổ sung.
“Vậy nên, chị thích hắn ta?” Tomohiko hỏi.
Namie không trả lời ngay mà hút thuốc một lúc, ánh mắt chuyển động theo làn khói. “Nói ra nghe giống như bao biện, nhưng hồi đó hắn đối với tôi tốt lắm, làm tôi tin rằng hắn thật lòng yêu tôi. Tôi sắp bốn mươi rồi, lần đầu tiên có được thứ cảm giác ấy.”
“Vì vậy, chị cũng muốn làm gì đó cho hắn.”
“Thực ra nên nói là, tôi sợ Enomoto không còn hứng thú với tôi nữa. Tôi muốn thể hiện mình là một người đàn bà có giá trị.”
“Vậy là chị cho hắn tiền?”
“Tôi thật ngốc nhỉ. Tôi chẳng hề nghi ngờ chút nào khi hắn bảo cần tiền để mở rộng kinh doanh.”
“Nhưng mà, chị đã nhận ra Enomoto kỳ thực cũng là yakuza?”
“Đúng vậy. Có điều, lúc đó thì chẳng còn quan trọng nữa rồi.”
“Không còn quan trọng là sao?”
“Ý tôi là dù hắn có phải yakuza hay không, cũng chẳng quan trọng.”
“Hừm…” Tomohiko nhìn chăm chăm vào cái gạt tàn trên bàn, không biết nên đáp lời thế nào nữa.
Namie dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
“Tôi toàn gặp phải loại đàn ông chẳng ra gì. Vậy có gọi là lận đận tình duyên không nhỉ?”
“Trước đây cũng từng xảy ra chuyện gì à?”
“Đúng vậy. Cho tôi điếu nữa được không?” Cô rút một điếu nữa trong bao thuốc Tomohiko giơ cho “Bạn trai trước của tôi là phục vụ ở quán rượu, nhưng chẳng bao giờ chịu làm cho tử tế. Anh ta thích đánh bạc, lấy hết tiền lột được từ tôi đi đánh bạc. Sau khi vét sạch tiền tiết kiệm của tôi, anh ta cứ thế biến mất không tăm tích như thể chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Đó là khi nào vậy?”
“Ừm… ba năm trước.”
“Ba năm trước…”
“Đúng, lần đầu tiên gặp cậu cũng chính là vào thời điểm đó. Vì gặp phải chuyện như thế, tôi cảm thấy mình sống rất vô nghĩa, nên mới muốn đi đến nơi đó.”
“Ồ.”
Nơi đó… là nơi làm bậy với đám trai trẻ.
“Chuyện này tôi đã kể với Ryo rất lâu trước đây rồi. Tôi nghĩ, lần này cậu ấy nhất định là bực tôi lắm.” Namie cầm chiếc bật lửa trên bàn lên, châm vào điếu thuốc.
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi lại giẫm lên vết xe đổ của chính mình, Ryo ghét nhất người như thế còn gì?”
“Ờ.” Đúng thật, Tomohiko nghĩ. “Có thể hỏi một chuyện nữa được không?”
“Chuyện gì?”
“Trộm tiền của ngân hàng đơn giản thế à?”
“Câu hỏi này rất khó trả lời.” Namie gác chân lên nhau, tiếp tục hút thuốc, dường như đang nghĩ xem nên giải thích thế nào cho rõ. Sau khi điếu thuốc ngắn đi chừng hai xen ti mét, cô mở miệng: “Nghĩ đi nghĩ lại, có thể xem như rất đơn giản. Có điều, đây chính là cạm bẫy.”
“Chị nói thế là sao?”
“Nói đơn giản thì chỉ cần làm giả phiếu chuyển tiền thôi.” Namie dùng hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc day day lên thái dương “Điền đầy đủ số tiền và tài khoản người nhận, đóng dấu của người chịu trách nhiệm chính và trưởng bộ phận là được. Trưởng bộ phận thường xuyên không ngồi ở chỗ mình, muốn trộm con dấu của ông ta không khó. Còn dấu của người chịu trách nhiệm chính thì tôi làm giả.”
“Như vậy không bị phát hiện à? Không có người kiểm tra à?”
“Chúng tôi có một biểu mẫu báo cáo số dư tiền vốn. Người ở phòng Kế toán sẽ phụ trách kiểm tra, có điều, chỉ cần có dấu của bọn họ thì cũng có thể làm giả giấy tờ đã đối chiếu xong, có nghĩa là, sẽ tạm thời che giấu được.”
“Tạm thời?”
“Dùng cách này, vốn quyết toán sẽ giảm đột ngột nên bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy, tôi chỉ có thể trộm tiền tạm ứng.”
“Đó là gì?”
“Nguyên lý của việc chuyển tiền giữa các cơ quan tài chính là thế này: ngân hàng nhận yêu cầu chuyển tiền sẽ ứng tiền trước cho khách hàng, rồi quyết toán với ngân hàng đối tác. Khoản tiền được ứng trước ấy gọi là tiền tạm ứng, cơ quan tài chính nào cũng có dự trữ riêng. Tôi đã nhắm vào khoản tiền đó.”
“Nghe có vẻ phức tạp nhỉ.”
“Thao tác với tiền tạm ứng cần có kiến thức chuyên môn, chỉ những nhân viên có nhiều năm kinh nghiệm đảm nhiệm nghiệp vụ mới có thể nắm bắt được toàn bộ. Ở chi nhánh Showa ngân hàng Daito, tôi chính là người như vậy. Vì thế, lẽ ra phải trải qua hai ba tầng kiểm soát của phòng Kế toán, phòng Kiểm soát nhưng trên thực tế lại giao cho tôi hết.”
“Tóm lại là không kiểm soát theo đúng quy định?”
“Nói cho dễ hiểu chính là như vậy. Chẳng hạn, trường hợp của ngân hàng chúng tôi, khi chuyển từ một triệu yên trở lên thì phải điền tên người nhận và số tiền vào sổ xác nhận của người có thẩm quyền, được trưởng bộ phận xét duyệt, cho mượn chìa khóa, mới có thể thao tác thiết bị đầu cuối của máy tính. Vả lại, kết quả của lần chuyển khoản này, ngày hôm sau nhất thiết phải in ra thành biểu mẫu báo cáo, nộp cho trưởng bộ kiểm tra. Nhưng mà, gần như chẳng ngân hàng nào kiểm tra chặt chẽ đến mức ấy. Vì vậy nếu giấu phiếu chuyển tiền bất hợp pháp và báo cáo ngày của hôm đó đi, chỉ để cấp trên xem những chứng từ thanh toán và báo cáo bình thường, thì cũng chẳng ai phát hiện ra chỗ bất thường cả.”
“Ồ. Thoạt nghe có vẻ khó nhưng rốt cuộc là do cấp trên sơ suất thôi?”
“Đúng thế, có điều…” Namie nghiêng đầu, thở dài một tiếng “Sớm muộn sẽ có ngày bị người ta phát hiện ra, giống như ông Mikabe ấy.”
“Biết rõ là sẽ có người phát hiện, mà không thể dừng lại được sao?”
“Ừm, giống như… bị nghiện ma túy ấy.” Namie gảy tàn thuốc vào gạt tàn “Chỉ cần gõ mấy cái lên bàn phím là có thể chuyển một đống tiền từ bên này sang bên kia. Nó khiến tôi có cảm giác như mình sở hữu một đôi tay ma thuật vậy. Nhưng mà, tất cả chỉ là ảo giác.”
“Lừa máy tính, cũng chỉ nên có chừng có mực thôi.” Cuối cùng, Namie nói với Tomohiko.
Tomohiko nói dối người nhà là phải tạm thời ở lại chỗ làm thêm. Anh ta dùng một trong hai chiếc giường kê song song trong phòng khách sạn. Anh ta tắm trước, mặc áo choàng tắm vào rồi leo lên giường. Sau đó, Namie vào phòng tắm. Lúc này, ngoài đèn ngủ ra, tất cả đèn đều đã tắt hết.
Có vẻ Namie đã ra khỏi phòng tắm, leo lên giường. Tomohiko nghe thấy sau lưng có tiếng động, còn ngửi được mùi xà phòng.
Trong bóng tối, Tomohiko nằm yên bất động. Anh ta không ngủ được, tâm trạng rất chộn rộn. Có lẽ ý nghĩ cần phải giúp Namie bình an thoát thân khiến anh ta thấy phấn chấn. Cả ngày hôm nay, Kirihara không liên lạc gì.
“Sonomura,” Sau lưng vang lên tiếng gọi của Namie “cậu ngủ chưa?”
“Chưa.” Tomohiko nhắm mắt trả lời.
“Không ngủ được à?”
“Ừ.” Tomohiko nghĩ, khó trách Namie không ngủ được. Chị ấy phải bỏ trốn, chặng đường phía trước còn chưa biết thế nào.
“Này,” Cô lại cất tiếng gọi anh “cậu có nhớ đến người đó không?”
“Người đó?”
“Hanaoka Yuko ấy.”
“À…” Nghe thấy cái tên này, Tomohiko không sao giữ được bình tĩnh nữa. Anh ta trả lời, thận trọng không để cô phát hiện ra tâm trạng xáo trộn của minh. “Có đôi lúc.”
“Vậy sao. Quả nhiên.” Câu trả lời của Tomohiko đúng như Namie dự đoán. “Cậu yêu chị ta không?”
“Tôi không biết, hồi đó còn trẻ quá.”
Nghe Tomohiko trả lời, cô bật cười khúc khích.
“Bây giờ cũng vẫn rất trẻ mà.”
“Cũng phải nhưng…”
“Lúc đó,” Cô nói “tôi bỏ chạy mất.”
“Đúng thế.”
“Chắc chắn cậu cảm thấy tôi rất kỳ quặc đúng không? Đã đến tận đấy rồi, mà còn bỏ chạy.”
“Không…”
“Đôi lúc tôi thấy hối hận.”
“Hối hận?”
“Ừm. Tôi nghĩ, giá mà lúc đó ở lại có khi lại hay. Ở lại chỗ đó, để mọi thứ thuận theo tự nhiên, có lẽ sẽ được sống lại một lần nữa.”
Tomohiko mím chặt môi. Anh ta hiểu ý nghĩa sâu xa trong những lời thủ thỉ này của cô nên không thể trả lời tùy tiện.
Giữa bầu không khí nặng nề ngột ngạt cô lại nói “Liệu có phải đã quá muộn rồi không?”
Tomohiko hiểu rất rõ ý nghĩa của câu hỏi đó. Thực ra anh ta cũng đang dần bị suy nghĩ ấy chi phối.
“Namie,” Cuối cùng, anh ta hạ quyết tâm, mở miệng gọi cô “làm không?”
Cô im lặng khiến Tomohiko tưởng rằng minh đã lỡ lời. Nhưng không lâu sau, cô cất tiếng hỏi “Với một bà cô như thế này cũng được chứ?”
Tomohiko trả lời “Chị vẫn như ba năm trước.”
“Ý cậu là, ba năm trước tôi đã là một bà cô già rồi?”
“Không phải ý đó.”
Anh ta cảm thấy Namie đã xuống giường. Mấy giây sau đó, cô chui vào giường Tomohiko.
“Mong rằng có thể sống lại.” Cô thì thầm bên tai Tomohiko
Sáng ngày thứ Hai, Kirihara đến đón bọn họ. Trước tiên anh ta xin lỗi Namie, nói là không tìm được chỗ thích hợp, nên muốn cô trốn tại một khách sạn công vụ ở Nagoya một thời gian.
“Hôm qua cậu đâu có bảo vậy.” Tomohiko nói. Tối qua Kirihara gọi điện thoại tới, nói đã tìm được chỗ thích hợp bảo Namie chuẩn bị để sáng sớm nay xuất phát.
“Sớm nay tình hình thay đổi đột ngột, nhưng không kéo dài quá lâu đâu, chị cố chịu một chút.”
“Tôi không sao đâu.” Namie nói “Hồi trước tôi từng ở Nagoya một thời gian nên cũng quen thuộc nơi đó.”
“Chính vì tôi có nghe chị nhắc đến, nên mới chọn Nagoya.”
Khu đỗ xe dưới tầng hầm khách sạn có một chiếc xe Mark II màu trắng của Toyota đỗ sẵn. Kirihara bảo đó là xe đi thuê, vì nếu đi chiếc Liteace vẫn dùng có thể bọn Enomoto sẽ sinh nghi.
“Đây là vé tàu Shinkanshen và bản đồ đến khách sạn.” Sau khi lên xe, Kirihara đưa cho Namie một phong bì và một tờ giấy in màu trắng.
“Cảm ơn cậu đã giúp tôi nhiều như vậy.”
“Còn nữa. Tốt nhất chị nên mang theo thứ này.” Kirihara lấy ra một túi giấy.
“Gì đây?” Liếc vào trong túi, Namie cười thiểu não.
Tomohiko ở bên cạnh cũng nghển đầu qua nhìn, thấy trong túi là một bộ tóc giả dùng cho nữ, xoăn tít đầy khoa trương, kính râm và khẩu trang.
“Tiền trong mấy tài khoản giả kia của chị, hẳn phải dùng thẻ để rút đúng không?” Kirihara vừa khởi động xe vừa nói “Lúc rút tiền, chị nên hóa trang. Dù hơi mất tự nhiên cũng không được để máy quay giám sát ghi hình gương mặt lại.”
“Cậu tính toán kỹ thật. Cảm ơn, vậy tôi xin nhận.” Namie bỏ túi giấy vào trong túi du lịch đã chật cứng.
“Đến đó phải liên lạc đấy nhé.” Tomohiko dặn.
“Ừm.” Namie mỉm cười gật đầu.
Kirihara cho xe chạy.
Sau khi tiễn Namie lên tàu Shinkanshen, Tomohiko và Kirihara cùng quay về văn phòng.
“Mong rằng chị ấy có thể trốn đi thuận lợi.” Tomohiko nói.
Kirihara không trả lời anh ta, mà hỏi ngược lại “Chuyện của Enomoto cậu nghe rồi chứ?”
“Ừ.” Tomohiko đáp.
“Người đàn bà đó thật ngu ngốc.”
“Ơ…”
“Enomoto từ đầu đã cố ý tiếp cận Namie, hẳn là toan tính lợi dụng vị trí của chị ta ở ngân hàng để gạt tiền. Cả chuyện chị ta va quệt xe bị bọn giang hồ kiếm chuyện, chắc chắn cũng do một tay hắn sắp đặt. Một trò lừa cỏn con như thế cũng không phát hiện ra thì đúng là đầu óc có vấn đề. Hồi trước cũng vậy, cứ dính đến đàn ông là chị ta chẳng còn chút minh mẫn gì nữa.”
Tomohiko không nói lại được gì, chỉ gượng nuốt nước bọt, nhưng dạ dày nặng trĩu như vừa nuốt vào một cục chì. Anh ta hoàn toàn không nghĩ như Kirihara.
Hôm đó, Tomohiko về nhà sớm, đợi điện thoại của Namie.
Nhưng không có cuộc điện thoại nào.
Xác Namie được phát hiện trong khách sạn công vụ ở Nagoya vào ngày thứ tư sau khi Tomohiko tiễn cô. Cô bị một vật nhọn giống như dao đâm vào ngực và bụng. Theo phân tích, cô đã chết được hơn bảy mươi hai tiếng.
Namie xin nghỉ hai ngày ở ngân hàng cô đang làm việc. Từ ngày thứ ba là thành nghỉ không lý do. Phía ngân hàng cũng đang tìm cô.
Trong các đồ đạc cô mang theo có năm quyển sổ tiết kiệm. Tổng số tiền trong các tài khoản đó hôm thứ Hai vẫn còn hơn hai mươi triệu yên, nhưng lúc phát hiện ra thi thể, số dư đã gần như bằng không.
Theo kết quả điều tra của ngân hàng, Namie đã chuyển tiền bất hợp pháp trong nhiều năm. Năm quyển sổ tiết kiệm ấy, dường như được dùng với mục đích đó.
Phía cảnh sát lần theo tài khoản mà Nishiguchi Namie chuyển tiền vào, đã bắt Enomoto Hiroshi, thành viên hội đồng quản trị của một công ty vì tình nghi trộm cắp tài sản, đồng thời cũng tiến hành điều tra Enomoto trong vụ án sát hại Nishiguchi Namie.
Tuy nhiên vẫn chưa tìm thấy số tiền được rút ra từ năm tài khoản của Namie. Đã xác nhận chắc chắn là do Namie dùng thẻ rút ra, vì máy quay giám sát ở chỗ máy rút tiền tự động có quay lại được một người đàn bà cải trang với tóc giả, kính râm cũng như khẩu trang được tìm thấy trong túi hành lý của Namie.
Đọc bài báo có nội dung đó xong, Sonomura Tomohiko lao vào nhà vệ sinh nôn mửa, cho đến khi dạ dày trống rỗng.