Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG XIII – PHẦN 1



Vừa xuống khỏi xe buýt, vạt áo khoác đã bị gió hất tung lên. Mãi đến hôm qua, thời tiết vẫn còn ấm áp, hôm nay lại đột nhiên trở lạnh. Không, chắc do nhiệt độ Tokyo thấp hơn ở Osaka, Sasagaki thầm nghĩ.
Ông bước đi trên con đường đã trở nên quen thuộc, đúng bốn giờ chiều thì đến được toà nhà cần đến, cũng gần sát với thời gian dự kiến. Mặc dù tốn chút thời gian vòng qua trung tâm mua sắm ở Shinjuki, nhưng nếu không mua món quà đã được dặn, e rằng sẽ làm người ông muốn gặp phải thất vọng.
Ông đi cầu thang lên tầng hai, đầu gối bên phải hơi nhức. Ông đã bắt đầu cảm nhận sự thay đổi của các mùa qua mức độ đau đớn từ mấy năm trước rồi ấy nhỉ?
Sasagaki dừng chân trước một cánh cửa ở tầng hai. Trên cửa có dán biển hiệu “Văn phòng thám tử Imaeda”, được lau chùi rất sạch sẽ. Có lẽ người không biết nhất định sẽ ngỡ nơi này vẫn đang hoạt động bình thường.
Sasagaki ấn nút trên thiết bị đàm thoại, cảm giác được trong phòng có tiếng động. Chắc chắn có người đứng ở sau cửa, đang nhìn qua mắt mèo quan sát vị khách bên ngoài. Khoá mở ra, Sugawara Eri cười tươi tắn mở cửa. “Bác vất vả quá, lần này hơi muộn nhỉ.”
“Mua cái này tốn chút thời gian.” Sasagaki đưa hộp bánh ga tô ra.
“Oa! Cảm ơn bác, cảm động quá đi mất!” Eri vui vẻ đưa hai tay đón lấy chiếc hộp, rồi mở ngay nắp ra xem thứ ở bên trong. “Bác mua hộ cháu bánh anh đào thật ạ?”
“Tốn bao nhiêu thời gian mới tìm thấy cửa hàng này đấy. Các cô gái khác cũng mua loại bánh giống thế này. Nhưng tôi trông có vẻ cũng chẳng ngon cho lắm.”
“Năm nay bánh anh đào đang được chuộng mà, đều tại cái phim Twin Peaks của Mỹ ấy.”
“Thế thì tôi không hiểu được rồi, bánh ga tô mà cũng có chuộng với không chuộng à? Cách đây không lâu không phải mới thịnh hành tiramisu gì đó sao, thật không sao hiểu nổi suy nghĩ của các cô gái.”
“Bác không phải hiểu mấy thứ này làm gì. Được rồi, cháu ăn luôn đây. Bác có muốn ăn một chút không? Cháu pha cà phê rồi đấy.”
“Bánh thì khỏi cần, nhưng cà phê thì được.”
“Không thành vấn đề!” Eri hoạt bát trả lời, đi vào trong bếp.
Sasagaki cởi áo khoác, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Bày biện trong phòng gần như giống hệt lúc Imaeda Naomi còn làm dịch vụ thám tử. Giá sách bằng sắt và tủ hồ sơ được để nguyên không đụng đến. Chỉ khác là có thêm một chiếc ti vi, một vài chỗ bày mấy món đồ theo sở thích con gái. Tất cả đều là của Eri.
“Lần này bác định ở mấy ngày thế?” Eri vừa cầm bình pha cà phê vừa hỏi.
“Vẫn chưa quyết định được, chắc khoảng ba, bốn ngày gì đấy. Tôi không thể xa nhà lâu hơn được.”
“Lo cho bác gái ở nhà ạ?”
“Bà ấy thì cũng chẳng có gì mà phải lo.”
“Bác nói vậy mà được sao? Nhưng mà, có ba bốn ngày thì cũng chẳng làm được gì nhiều nhỉ?”
“Đúng vậy, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.”
Sasagaki lấy bao Seven Stars ra, đánh diêm châm một điếu. Trên bàn làm việc của Imaeda có một cái gạt tàn bằng thuỷ tinh, ông ném que diêm cháy dở vào trong đó. Mặt bàn làm việc bằng sắt được lau chùi sạch bóng. Imaeda trở về là có thể bắt đầu làm việc ngay được. Chỉ có điều, tờ lịch trên bàn vẫn dừng lại ở tháng Tám năm ngoái. Đó là thời điểm anh ta mất tích. Đến giờ đã một năm ba tháng rồi.
Sasagaki liếc nhìn Eri. Cô mặc quần bò, vừa cắt bánh anh đào vừa giẫm chân theo nhịp, ư ử hát. Trông cô lúc nào cũng lạc quan thoải mái như thế, nhưng cứ nghĩ đến nỗi buồn và lo lắng trong lòng cô, ông lại thấy xót xa. Cô không thể nào không xác định về cái chết của Imaeda.
Sasagaki gặp Eri vào khoảng thời gian này năm ngoái. Ông muốn biết xem quanh Imaeda có thay đổi gì không, bèn đến văn phòng thám tử kiểm tra, liền thấy một cô gái trẻ lạ mặt sống ở đây, cô gái ấy chính là Eri.
Mới đầu cô rất cảnh giác với Sasagaki, nhưng khi biết được ông là cảnh sát và còn từng gặp Imaeda trước khi anh ta mất tích, bèn dần dần mở lòng với ông.
Tuy Eri không nói rõ, nhưng dường như cô và Imaeda có quan hệ yêu đương, ít nhất thì cô cũng đã coi anh ta là đối tượng của mình. Vì vậy, cô đã ra sức tìm kiếm tung tích của Imaeda theo cách của mình. Sở dĩ cô trả lại căn hộ của mình để dọn đến văn phòng thám tử, cũng vì sợ nơi này bị thu hồi sẽ mất hết mọi đầu mối. Sống ở đây, cô có thể kiểm tra thư từ gửi đến cho Imaeda, cũng có thể gặp những người đến tìm anh ta. May sao chủ nhà không hề phản đối việc cô ở lại đây. Khách thuê mất tích, người ta cũng không thể bỏ mặc căn nhà ở đó, đồng ý cho cô dọn vào ở, hẳn cũng là thuận nước đẩy thuyền thôi.
Sau khi quen biết Eri, mỗi lần đến Tokyo, Sasagaki đều tiện thể ghé thăm cô. Cô cũng cho ông biết về đường sá và những thứ gì đang thịnh hành ở Tokyo, trợ giúp được Sasagaki khá nhiều. Mà quan trọng nhất là, nói chuyện với cô rất vui.
Eri dùng khay bưng ra hai cái ca to và một đĩa nhỏ. Trên đĩa đựng bánh anh đào Sasagaki mua. Cô đặt cái khay trên mặt bàn làm việc bằng thép không gỉ.
“Nào, cháu mời bác.” Cô đẩy cái ca màu xanh lam cho Sasagaki.
“Ồ, cảm ơn.” Sasagaki nhận lấy cái ca, uống một ngụm, làm ấm lại cơ thể đang bị lạnh.
Eri ngồi trên ghế của Imaeda, nói “Cháu ăn đây”, rồi nhồm nhoàm ăn bánh anh đào, vừa nhai vừa giơ tay ra dấu “OK” với Sasagaki.
“Sau đó thế nào, có chuyện gì hay không?” Sasagaki dè dặt hỏi.
Gương mặt tươi tắn của Eri như bao phủ một cái bóng mờ, cô đặt miếng bánh ăn dở xuống đĩa, uống một ngụm cà phê.
“Không có chuyện gì đáng để báo cáo cho bác đâu. Đợt này gần như không có thư gửi cho anh ấy, dù có người gọi điện tới, cũng chỉ là có việc muốn uỷ thác thôi.”
Điện thoại của Imaeda vẫn trong trạng thái hoạt động bình thường. Tất nhiên là vì Eri vẫn trả cước định kỳ. Trên danh bạ điện thoại đã đăng ký là số của Văn phòng thám tử Imaeda nên dĩ nhiên sẽ có người gọi đến nhờ việc.
“Đã không còn khách trực tiếp đến nữa rồi à?”
“Vâng ạ, đầu năm nay vẫn còn nhiều lắm…”
Nói đoạn, Eri mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ ghi chép. Sasagaki biết, cô đã ghi lại mọi việc vào quyển sổ ấy theo cách của mình.
“Mùa hè năm nay có một người đến, tháng Chín có một người nữa, vậy thôi ạ. Hai người đều là nữ, bà đến mùa hè là khách quay lại.”
“Quay lại?”
“Tức là khách hàng hồi trước từng thuê anh Imaeda điều tra. Bà đó họ Kawakami, cháu bảo với bà ấy, anh Imaeda nằm viện rồi, trong thời gian ngắn có thể không xuất viện, bà ấy vô cùng thất vọng ra về. Sau đó cháu tra lại, thì ra hai năm trước bà ấy đến nhờ điều tra ông chồng ngoại tình. Hồi đó, hình như không nắm được chứng cứ mấu chốt. Vì vậy, lần này chắc lại muốn điều tra ông chồng nữa. Nhất định là ông chồng kia an phận được một thời gian lại ngứa ngáy rục rịch rồi.” Eri vui vẻ nói. Cô vốn rất thích công việc tìm hiểu bí mật của người khác và cũng từng giúp Imaeda làm việc.
“Người đến hồi tháng Chín thì sao? Cũng là khách hàng cũ à?”
“Không phải ạ. Hình như cô ta muốn biết bạn mình trước đây có phải đã từng nhờ anh Imaeda điều tra hay không.”
“Ồ? Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là,” Eri ngẩng lên khỏi quyển sổ, nhìn Sasagaki nói “cô ta muốn biết khoảng thời gian một năm trước, có người nào họ Akiyoshi nhờ anh Imaeda điều tra hay không.”
“Hừm.” Nghe cái họ “Akiyoshi” đó, Sasagaki cảm thấy hơi quen tai, nhưng ông không nhớ ra nổi. “Câu hỏi kỳ lạ thật.”
“Thực ra cũng không hẳn là lạ đâu ạ.” Eri cười gian xảo.
“Nghĩa là sao?”
“Hồi trước cháu có nghe anh Imaeda nói, mấy kẻ ngoại tình ấy, thực ra rất nhiều người sợ vợ hoặc chồng thuê thám tử điều tra mình. Vậy nên cháu nghĩ người phụ nữ kia có lẽ cũng thế. Chắc chắn cô ta đã phát hiện ra dấu vết một năm trước ông chồng mình từng thuê thám tử nên mới chạy đến đây để xác nhận.”
“Nhìn cái mặt tự tin của cháu kìa.”
“Trực giác của cháu với mấy chuyện này là chuẩn nhất đấy. Còn nữa nhé, cháu bảo cô ta, ngay lúc ấy không thể giúp cô ta tra cứu được, khi nào tìm được cháu sẽ liên hệ lại, kết quả là cô ta bảo đừng gọi điện về nhà mà hãy gọi điện đến chỗ làm. Thế chẳng phải rất lạ hay sao? Chứng tỏ cô ta sợ ông chồng nghe điện thoại đấy mà.”
“Ừm. Nói như vậy, người phụ nữ này cũng họ… à…”
“Akiyoshi, nhưng cô ta nói với cháu là mình họ Kurihara. Cháu nghĩ hẳn đây là họ trước khi kết hôn của cô ta và ở nơi làm việc vẫn dùng họ này. Rất nhiều phụ nữ tiếp tục đi làm sau khi kết hôn đều làm vậy cả.”
Sasagaki đưa mắt đánh giá lại một lượt cô gái đang ngồi trước mặt, lắc lắc đầu.
“Giỏi quá đấy, Eri, cháu chẳng những có năng khiếu thám tử, mà còn có thể trở thành cảnh sát hình sự ấy chứ.”
Eri đắc ý ra mặt, cười hì hì.
“Vậy để cháu suy luận tiếp nhé. Cô Kurihara kia hình như làm dược sĩ ở bệnh viện trực thuộc đại học Teito. Vì vậy đối tượng ngoại tình của cô ta chính là bác sĩ trong bệnh viện, vả lại tay kia còn có vợ có con nữa. Đây chính là loại ngoại tình kép phổ biến nhất hiện nay đó mà.”
“Kiểu gì vậy chứ! Thế này thì không còn là suy luận nữa rồi, phải gọi là ảo tưởng mới đúng.” Sasagaki chau mày cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.