Bảy giờ tối hôm sau, Takamiya Makoto đã có mặt tại một quán cà phê trong tòa nhà của ga Shinjuku.
Hai người đàn ông nói giọng Kansai ở bàn bên cạnh đang lớn tiếng bình luận về bóng chày, chủ đề đương nhiên là đội Hanshin Tigers. Đội bóng trước nay vẫn luôn ở trạng thái lờ đờ ấy năm nay lại đứng trước vị trí vô địch, điều này ngay cả các nhà chuyên môn cũng không dự đoán được. Kỳ tích này dường như đã cổ vũ nhiệt liệt cho người Kansai. Ngay cả ở công ty Makoto, một vị trưởng phòng xưa nay không dám lên tiếng khoe mình là người hâm mộ đội Hanshin Tigers đã đột nhiên thành lập câu lạc bộ hâm mộ, gần như ngày nào hết giờ làm cũng đi uống rượu say khướt. Làn sóng này chắc hẳn sẽ không suy yếu trong thời gian ngắn, khiến một fan của đội Giants như Makoto cảm thấy hết sức phiền lòng.
Nhưng lâu lắm mới được nghe giọng Kansai nên anh ra cũng không đến nỗi khó chịu. Trường đại học Eimyo của anh ta nằm ở Osaka, bốn năm đại học, Makoto sống một mình trong căn hộ cách đây cả nghìn ki lô mét. Makoto vừa uống được hai ngụm cà phê, người anh ta đợi đã xuất hiện. Phong thái ung dung trong bộ vest màu xám, rõ ràng là một tinh anh trong giới viên chức.
“Hai tuần nữa là tạm biệt cuộc sống độc thân rồi, tâm trạng thế nào?” Shinozuka Kazunari cười nhăn nhở, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nữ phục vụ bước tới, anh ta chọn espresso.
“Ngại quá, đột nhiên lại gọi cậu ra đây.” Makoto nói.
“Không sao, thứ Hai tôi cũng tương đối rảnh.” Shinozuka nhấc cẳng chân dài lên.
Hai người họ học cùng trường đại học, cũng cùng tham gia câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp. Shinozuka là chủ tịch, Makoto là phó chủ tịch.
Phần lớn sinh viên muốn học khiêu vũ giao tiếp đều có gia đình giàu có. Shinozuka là công tử nhà danh giá, bác là ông chủ công ty sản xuất thuốc lớn, quê ở Kobe. Hiện anh ta đến Tokyo làm việc ở phòng Kinh doanh của công ty này.
“Chắc cậu phải bận hơn tôi chứ? Có rất nhiều việc cần chuẩn bị mà.” Shinozuka nói.
“Đúng vậy, hôm qua chuyển đồ gia dụng và đồ điện máy đến căn hộ. Tôi định tối nay sẽ dọn qua đó ở trước.”
“Nói vậy, nhà mới của cậu cũng sắp xếp hòm hòm rồi. Chỉ thiếu mỗi cô dâu nữa thôi.”
“Thứ Bảy tuần tới, đồ của cô ấy sẽ được dọn đến.”
“Chậc, rốt cuộc cũng đến thời điểm ấy rồi.”
“Đúng vậy.” Makoto nhìn sang chỗ khác, đưa cốc cà phê lên miệng. Nụ cười của Shinozuka thật chói mắt.
“Thế cậu gặp tôi có chuyện gì vậy? Tối qua nghe cậu nói trong điện thoại có vẻ nghiêm trọng làm tôi cũng hơi lo lo.”
“Ừm…”
Tối qua, sau khi về nhà Makoto liền gọi điện cho Shinozuka. Có lẽ vì anh ta nói có chuyện không tiện bàn qua điện thoại nên Shinozuka mới lo lắng.
“Không phải đến giờ phút này rồi, cậu lại thấy lưu luyến cuộc sống độc thân đấy chứ?” Nói đoạn, Shinozuka bật cười.
Chắc anh ta đùa. Nhưng, Makoto lúc này, thậm chí còn chẳng có tâm trạng nói mấy câu bông lơn phụ họa. Ở một khía cạnh nào đó, câu đùa này quả thực đã nói trúng vấn đề.
Dường như đọc được gì đó từ nét mặt Makoto, Shinozuka nhíu mày lại, hơi nhổm người lên trước.
“Này, Takamiya…”
Lúc này, cô phục vụ mang cà phê ra. Shinozuka dịch xa khỏi chiếc bàn một chút, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Makoto.
Phục vụ vừa đi khỏi, Shinozuka cũng chẳng buồn chạm vào cốc cà phê, lại hỏi lần nữa.
“Cậu đang đùa, đúng không?”
“Nói thực lòng, tôi rất bối rối.” Makoto khoanh tay, nhìn vào mắt của người bạn thân. Shinozuka trợn tròn mắt, miệng há ra nửa chừng, sau đó đảo mắt nhìn dáo dác như thể đề phòng gì đó, rồi mới nhìn thẳng vào Makoto.
“Đã đến lúc này rồi, cậu còn bối rối cái gì nữa?”
“Thì,” Makoto quyết định nói thẳng “tôi không biết có nên kết hôn như thế này hay không nữa.”
Vừa nghe vậy, Shmozuka liền đờ người ra, hai mắt đảo đi đảo lại trên gương mặt Makoto đánh giá, kế đó chầm chậm gật đầu.
“Đừng lo lắng, tôi nghe người ta nói, đại đa số đàn ông trước khi kết hôn đều muốn bỏ chạy. Là vì đột nhiên cảm thấy gánh nặng và ràng buộc của gia đình sắp biến thành sự thật. Đừng lo lắng, không chỉ mình cậu như thế đâu.”
Xem ra, Shinozuka đã hiểu theo chiều hướng tốt. Nhưng Makoto không thể không lắc đầu.
“Rất tiếc, ý tôi không phải như vậy.”
“Thế thì là gì?”
Shinozuka hỏi câu đó như một lẽ đương nhiên, song Makoto lại không tài nào nhìn thẳng vào mắt bạn. Anh ta lo rằng nếu thành thực nói với Shinozuka tâm trạng hiện tại, sẽ bị coi thường đến mức nào? Thế nhưng, ngoài Shinozuka, thực sự không còn ai khác để anh ta tâm sự chuyện này.
Makoto uống một ngụm nước lớn trong cốc thủy tinh.
“Thực ra, tôi đã thích một người khác.” Anh nói dứt khoát.
Shinozuka không phản ứng ngay lập tức, nét mặt cũng không thay đổi. Makoto tưởng rằng mình nói chưa đủ rõ nên hít vào một hơi, định nhắc lại lần nữa.
Đúng lúc này, Shinozuka cất tiếng.
“Cô ta ở đâu?” Anh ta nhìn thẳng vào Makoto, ánh mắt nguy hiểm.
“Hiện đang ở công ty chúng tôi.”
“Hiện?”
Makoto bối rối kể chuyện của Misawa Chizuru cho Shinozuka nghe. Công ty của Shinozuka cũng thuê người của công ty cung ứng nguồn nhân lực nên anh ta hiểu ngay tình hình.
“Nói như vậy, cậu chỉ tiếp xúc với cô ta trong công việc, cũng chưa gặp riêng phải không, hả?” Shinozuka hỏi sau khi nghe xong.
“Trong hoàn cảnh lúc này của tôi, không thể hẹn hò với cô ấy được.”
“Đương nhiên rồi. Nhưng vậy có nghĩa là cậu không thể biết được cảm giác của cô ta với cậu như thế nào.”
“Đúng.”
“Nếu đã thế,” khóe miệng Shinozuka nở nụ cười “tốt nhất là quên cô ta đi. Theo tôi nghĩ, cậu chỉ nhất thời say nắng mà thôi.”
Nghe bạn thân nói thế, Makoto cười nhạt.
“Tôi biết là cậu sẽ nói thế. Nếu tôi là cậu, chắc tôi cũng sẽ nói những lời tương tự vậy.”
“Chậc, xin lỗi.” Shinozuka dường như nhận ra gì đó, vội vàng xin lỗi. “Nếu chỉ có vậy, không cần tôi nói cậu cũng tự hiểu được nhỉ. Chính vì day dứt không biết làm gì với tình cảm của mình, nên cậu mới tìm tôi để tâm sự.”
“Bản thân tôi cũng biết mình đang nghĩ chuyện ngu ngốc.” Shinozuka gật đầu như thể phụ họa, uống một ngụm cà phê espresso đã hơi nguội.
“Bắt đầu từ lúc nào?”
“Gì cơ?”
“Cậu bắt đầu để ý đến cô ta từ lúc nào?”
“À.” Makoto thoáng trầm ngâm, rồi trả lời “Khoảng tháng Tư năm nay, ngay lần đầu tôi nhìn thấy cô ấy.”
“Vậy là đã nửa năm trước? Sao cậu không làm gì đó sớm hơn chút đi?” Giọng Shinozuka có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Chẳng thể làm được gì nữa. Lúc đó đã đặt xong nơi tổ chức hôn lễ, ngày ăn hỏi cũng đã định. Không, những chuyện này không nói vội, ngay chính tôi cũng không dám tin tình cảm của mình nữa. Tôi cũng cho rằng mình chỉ là nhất thời mê muội giống như cậu vừa nói đấy. Vì vậy, tôi buộc mình phải nhanh chóng gạt bỏ thứ tình cảm lạ lùng ấy đi.”
“Nhưng đến tận hôm nay cậu vẫn không gạt đi được, đúng không?” Shinozuka thở dài, giơ tay lên gãi gãi đầu. Mái tóc uốn hơi xoăn thời đại học giờ đã được cắt ngắn ngủn “Đúng lúc chỉ còn có hai tuần nữa, cậu lại nói ra chuyện phiền phức này.”
“Xin lỗi, tôi chỉ có thể tâm sự chuyện này với mỗi cậu thôi.”
“Tôi thì chẳng sao cả.” Ngoài miệng nói vậy, song Shinozuka vẫn nhăn mặt “Nhưng vấn đề là cậu không hề biết tình cảm của cô ta thế nào. Nghĩa là không biết cô ấy nghĩ gì về cậu, phải không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì… cách nói này cũng hơi kỳ nhỉ. Vấn đề là tình cảm của cậu bây giờ thế nào?”
“Tôi không biết có nên kết hôn với tâm trạng như thế này hay không, nói trắng ra, là tôi không muốn cử hành hôn lễ trong tình trạng này.”
“Tuy rằng chưa có kinh nghiệm ấy, nhưng tôi hiểu được tâm trạng của cậu.” Shinozuka lại thở dài một tiếng “Vậy, còn Karasawa? Cậu đối với cô ấy thế nào? Không yêu nữa à?”
“Không, không phải. Tình cảm của tôi với cô ấy vẫn…”
“Chỉ có điều không còn nguyên vẹn một trăm phần trăm nữa?”
Nghe Shinozuka nói thế, Makoto không biết đáp thế nào. Anh ta chỉ uống nốt chỗ nước trong cốc thủy tinh.
“Tôi không thể nói những lời vô trách nhiệm, nhưng tôi cảm thấy, cậu mà kết hôn trong tình trạng thế này, đối với cả hai người đều không ổn cho lắm. Đương nhiên, ý tôi là cậu và Karasawa ấy.”
“Shinozuka, nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
“Nếu là tôi, một khi đã quyết định kết hôn rồi, tôi gắng không tiếp xúc với các cô gái khác.”
Makoto bật cười trước câu đùa của Shinozuka. Tuy thế, trong lòng anh ta không sao cười nổi.
“Cho dù vậy, ngộ nhỡ trước khi kết hôn tôi yêu một người khác,” Shinozuka nói tới đây liền ngừng lại, ngước mắt lên, rồi nhìn thẳng vào Makoto “tôi sẽ hủy bỏ hôn lễ trước.”
“Cho dù chỉ còn lại hai tuần?”
“Dù chỉ còn lại một ngày.”
Makoto im lặng. Lời của người bạn thân rất có ý nghĩa.
Để bầu không khí bớt phần căng thẳng, Shinozuka cười cười để lộ hàm răng trắng bóng.
“Không phải chuyện của mình nên tôi mới nói tùy tiện như vậy thôi. Tôi biết mọi chuyện không thể đơn giản như thế. Với lại, còn phải xét đến cả mức độ tình cảm nữa. Tôi cũng không biết tình cảm của cậu với cô gái đó sâu đậm chừng nào.”
Makoto gật mạnh đầu trước câu nói của bạn.
“Tôi sẽ suy nghĩ về điều cậu nói.”
“Giá trị quan của mỗi người khác nhau, dù cậu đưa ra kết luận thế nào, tôi cũng không có ý kiến.”
“Đợi khi nào có kết luận, tôi sẽ báo cho cậu.”
“Nếu cậu muốn.” Shinozuka bật cười.