Ngày hẹn với Chizuru được định vào thứ Sáu tuần thứ ba của tháng Bảy, vì hôm sau là cuối tuần, không phải vội về nhà, vả lại Chizuru nói hôm ấy cô có thể rời công ty sớm.
Còn một việc tiện hơn nữa. Trước đó một ngày, Yukiho phải đi Ý khoảng một tuần lễ, có điều không phải đi du lịch, mà là đi mua quần áo. Cứ cách mấy tháng, cô lại đi Ý một chuyến.
Trước hôm Yukiho xuất phát, cũng tức là tối ngày thứ Tư.
Lúc Makoto về nhà, Yukiho đang bày va li giữa phòng khách, chuẩn bị cho chuyến đi.
“Anh về rồi ạ.” Cô nói, nhưng không nhìn anh ta, mà cắm mặt vào quyển sổ ghi chép đang mở trên mặt bàn.
“Bữa tối thế nào?” Makoto hỏi.
“Em đã làm cơm chiên bơ rồi, ăn tạm nhé, anh nhìn là biết, giờ em bận lắm.” Lúc nói những câu này, Yukiho vẫn không ngẩng đầu lên nhìn chồng.
Makoto lẳng lặng đi vào phòng ngủ, thay áo phông và quần thể thao.
Anh ta cảm thấy dạo gần đây Yukiho đã thay đổi. Không lâu trước đó, khi không thể chăm sóc Makoto chu đáo tỉ mỉ, cô sẽ hối hận đến rớt nước mắt, nhưng giờ cô lại bảo anh ta “ăn tạm”. Giọng cũng rất lãnh đạm.
Hẳn là sự tự tin trước thành công trong công việc đã thể hiện qua thái độ đối với chồng như thế. Nhưng, Makoto cho rằng nguyên nhân quan trọng hơn là anh ta cũng không còn càu nhàu nữa. Hồi trước, hễ có chuyện gì không hài lòng, anh ta lập tức nổi giận, nhưng giờ thì thậm chí còn chẳng lớn tiếng với cô nữa. Anh ta chỉ mong có thể sống bình yên qua ngày.
Anh ta tự phân tích rằng việc gặp lại Misawa Chizuru đã thay đổi hết thảy. Từ ngày hôm ấy, anh ta không còn quan tâm đến Yukiho, cũng không còn khát khao được cô quan tâm nữa. Câu tình nhạt ý cũng phai, có lẽ chính là để nói về tình trạng này.
Makoto vừa quay lại phòng khách, Yukiho liền nói “À, phải rồi. Tối nay em gọi Natsumi qua nhà chúng ta ngủ qua đêm, như vậy ngày mai bọn em cùng đi sẽ tiện hơn.”
“Natsumi?”
“Anh chưa gặp à? Chính là cô gái làm việc ở cửa hàng từ hồi khai trương ấy, lần này em đi cùng cô ấy.”
“Hừm, em để cô ấy ngủ ở đâu?”
“Em đã dọn sẵn phòng nhỏ rồi.”
Chuyện gì em cũng tự quyết định! Makoto cố nén những lời mỉa mai ấy lại.
Natsumi đến lúc mười giờ hơn, cô khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú.
“Natsumi, chắc cô không định ăn mặc kiểu đấy đi chứ?” Thấy Natsumi mặc áo phông màu đỏ và quần bò, Yukiho hỏi.
“Ngày mai em mới thay vest. Bộ này em sẽ bỏ vào va li.”
“Áo phông với quần bò đều không cần thiết, chúng ta đâu có đi chơi, không cần mang theo.” Yukiho nói bằng giọng nghiêm khắc mà Makoto chưa từng nghe.
“Vâng…” Natsumi lí nhí trả lời.
Hai người họ bắt đầu trao đổi trong phòng khách. Trong lúc ấy, Makoto đi tắm. Lúc anh ta từ nhà tắm đi ra, phòng khách đã không bóng người, hình như hai người họ chuyển sang phòng khác.
Makoto lấy cốc thủy tinh và chai whiskey Scotland trong tủ ly phòng khách ra, pha một ly whiskey đá, ngồi trước ti vi nhấm nháp. Anh ta không thích uống bia cho lắm, những khi muốn tự uống một mình nhất định sẽ uống whiskey Scotland pha với đá. Đây cũng là sự hưởng thụ mỗi buổi tối của anh ta.
Cửa mở ra, Yukiho bước vào phòng khách. Makoto không nhìn cô, mắt chăm chăm vào chương trình tin tức thể thao trên ti vi.
“Anh à,” Yukiho nói “anh vặn nhỏ ti vi xuống một chút, Natsumi không ngủ được.”
“Phòng đó không nghe thấy đâu.”
“Nghe thấy. Chính vì nghe thấy, nên mới phải nhờ anh vặn nhỏ tiếng xuống.”
Lời nói như có gai nhọn. Makoto rất bực mình, nhưng vẫn lẳng lặng cầm điều khiển, giảm âm lượng xuống.
Yukiho vẫn đứng đó. Makoto cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng nhận ra cô dường như muốn nói gì đó. Là chuyện về Misawa Chizuru chăng? Trong đầu Makoto chợt lóe lên ý nghĩ này. Nhưng không thể nào.
Yukiho lại thở dài một tiếng “Anh thật là hay.”
“Ơ?” Anh ta ngoảnh đầu nhìn cô “Hay cái gì?”
“Thì ngày nào anh cũng có thể sống như thế, uống rượu, xem tin tức bóng chày…”
“Thế thì có gì không được?”
“Em chẳng bảo anh không được, chỉ nói là hay thôi.” Yukiho bắt đầu đi về phía phòng ngủ.
“Đứng lại, em có ý gì? Rốt cuộc em muốn nói gì? Có gì thì nói thẳng ra đi!”
“Đừng có lớn tiếng vậy chứ, bị người khác nghe thấy đó.” Yukiho chau mày.
“Là em gây chuyện với anh trước chứ. Anh hỏi em, rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Không có gì…” Nói đoạn, Yukiho xoay người lại mặt đối mặt với Makoto. “Em chỉ đang nghĩ, có lẽ nào anh không có giấc mơ, không có hoài bão, không muốn vươn lên. Anh định không nỗ lực trau dồi bản thân, cứ sống ngày nào cũng như ngày nào thế này cho đến già à?”
Những lời này đã tác động mạnh mẽ đến hệ thần kinh của Makoto. Anh ta đột nhiên cảm thấy toàn thân mình nóng bừng.
“Có vẻ em muốn nói là, em có hoài bão, lại muốn vươn lên hả? Em chẳng qua cũng đang bắt chước công việc của nữ doanh nhân thôi!”
“Em đang làm một cách nghiêm túc đấy.”
“Cửa hàng của ai chứ? Đấy là anh mua cho em đấy nhé!”
“Bọn em trả tiền thuê đấy. Vả lại, không phải anh dùng tiền bán đất của gia đình để mua à? Đừng có lên mặt.”
Makoto đứng bật dậy, trừng mắt lên với Yukiho, cô cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt dữ dội.
“Em đi ngủ đây, ngày mai còn phải dậy sớm.” Cô nói “Anh cũng nên ngủ sớm đi. Đừng uống nhiều rượu quá.”
“Không cần em lo.”
“Chúc ngủ ngon.” Yukiho nhướng một bên lông mày lên rồi biến mất vào phòng ngủ.
Makoto ngồi xuống sô-pha, cầm chai rượu lên, dốc vào cái ly chỉ còn ít đá. Anh ta uống một ngụm lớn, thấy đắng hơn bình thường rất nhiều.
Vừa thức dậy, Makoto đã thấy đau đầu dữ dội. Anh ta nhăn mặt, dụi dụi cặp mắt mờ mịt, trông thấy bóng lưng Yukiho đang ngồi trước bàn trang điểm.
Anh ta nhìn đồng hồ báo thức, cũng đến lúc dậy rồi. Nhưng mình mẩy anh ta lại thấy nặng như chì.
Anh ta định bắt chuyện với Yukiho, song không nghĩ ra nên nói gì. Không hiểu tại sao, anh ta có cảm giác bóng dáng cô hết sức xa xăm.
Nhưng lúc trông thấy gương mặt soi trong gương của cô, anh ta lại lấy làm lạ, vì một bên mắt cô có đắp miếng che.
“Em bị sao vậy?” Anh ta hỏi.
Yukiho vừa tô son xong, đang sắp xếp lại túi đựng mỹ phẩm, bèn dừng tay. “Sao là sao ạ?”
“Mắt trái của em, sao lại đeo miếng che?”
Yukiho chầm chậm xoay người lại, nét mặt không chút xúc cảm, tựa như mặt nạ kịch Nô. “Vì chuyện tối hôm qua.”
“Chuyện gì?”
“Anh không nhớ sao?”
Makoto không nói năng gì, cố gắng gọi ký ức tối hôm qua trở lại. Anh ta nhớ là mình và Yukiho cãi vã mấy câu, sau đó uống nhiều rượu hơn thường lệ một chút. Song anh ta không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đấy. Anh ta loáng thoáng nhớ rằng mình rất buồn ngủ. Nhưng hoàn toàn không biết gì về tình hình lúc đó. Cơn đau đầu cũng cản trở việc nhớ lại.
“Anh đã làm gì vậy?” Makoto hỏi.
“Tối qua sau khi em đi ngủ, anh đột nhiên giật chăn của em ra…” Yukiho nuốt một ngụm nước bọt rồi tiếp lời “Anh kêu gì đó, rồi bắt đầu đánh em.”
“Gì hả?” Makoto trợn tròn mắt “Anh không có!”
“Anh nói gì vậy. Anh đã đánh em. Vào đầu, vào mặt… thế mới thành ra như vậy.”
“Anh hoàn toàn… không nhớ gì cả.”
“Hình như lúc đó anh say rồi.” Yukiho đứng lên khỏi ghế, đi ra cửa.
“Gượm đã,” Makoto gọi cô lại “anh thực sự không nhớ gì cả.”
“Vậy sao? Nhưng em thì không quên được.”
“Yukiho,” anh ta cố điều chỉnh nhịp thở, trong đầu chỉ toàn một mớ bùng bùng hỗn loạn. “Nếu anh có đánh em, anh xin lỗi, xin lỗi em…”
Yukiho đứng đó cúi nhìn anh ta một lúc, nói “Thứ Bảy tuần sau em về” rồi mở cửa đi ra.
Makoto vùi đầu vào gối, nhìn chằm chằm lên trần nhà, thử nhớ lại. Nhưng anh ta vẫn không nhớ ra bất cứ chuyện gì.
Những cục đá va vào nhau leng keng trong ly rượu thủy tinh đế bằng trên tay Chizuru. Khóe mắt phía dưới của cô hơi ửng hồng.
“Hôm nay thật vui quá! Nói được nhiều chuyện lại được ăn đồ ăn ngon nữa.” Cô chầm chậm lúc lắc cái đầu sang hai bên, như thể đang hát.
“Anh cũng vui lắm, lâu lắm rồi không được thoải mái thế này.” Makoto đặt khuỷu tay lên quầy bar, rướn người về phía cô. “Là nhờ em. Cảm ơn em đã đi với anh.” Câu nói này mà để người khác nghe thấy, hẳn sẽ xấu hổ lắm, may là nhân viên pha chế không ở bên cạnh.
Bọn họ đang ở quầy bar một khách sạn thuộc khu Akasaka. Sau khi dùng bữa ở nhà hàng Pháp, hai người đã đến nơi này.
“Người phải cảm ơn là em mới đúng, cứ có cảm giác bao nhiêu buồn phiền mấy năm nay đều tiêu tan cả.”
“Em có chuyện gì buồn phiền sao?”
“Đương nhiên rồi, em cũng có rất nhiều điều phải lo nghĩ mà.” Nói đoạn, Chizuru nhấp một ngụm Singapore Sling.
“Anh ấy à,” Makoto lắc lắc ly thủy tinh đựng rượu Chivas nói “gặp được em thật sự anh rất vui, thậm chí còn muốn cảm ơn trời đất nữa ấy.”
Câu này có thể coi là một lời thổ lộ táo bạo. Chizuru mỉm cười, khe khẽ cụp mí mắt xuống.
“Anh có chuyện muốn thổ lộ với em.”
Vừa nghe anh ta nói thế, Chizuru liền ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi ươn ướt.
“Khoảng ba năm trước, anh đã kết hôn. Nhưng sự thật là, trước khi hôn lễ diễn ra một ngày, anh từng có một quyết định lớn và đã đến một nơi.”
Chizuru nghiêng nghiêng đầu. Nụ cười biến mất trên gương mặt cô.
“Anh muốn kể cho em điều này.”
“Vâng.”
“Nhưng mà,” Anh nói “phải ở nơi nào chỉ có hai chúng ta thôi.”
Dường như rất kinh ngạc, Chizuru mở to mắt. Makoto đưa tay phải đến trước mặt cô rồi xòe ra. Trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa phòng khách sạn.
Chizuru cúi gằm mặt xuống, không nói tiếng nào. Makoto hiểu rõ, trong lòng cô đang đấu tranh kịch liệt.
“Nơi mà anh nói đến ấy,” Anh tiếp lời “chính là Parkside, khách sạn mà em đặt phòng buổi tối hôm đó.”
Cô lại ngẩng đầu lên, lần này, hai mắt đã đỏ hoe.
“Lên phòng nhé.”
Chizuru nhìn chăm chăm vào mắt anh ta, khe khẽ gật đầu.
Vừa đi lên phòng Makoto vừa tự bảo mình, thế này mới đúng. Trước đây mình đã đi lầm đường, hiện giờ, rốt cuộc cũng tìm được cột mốc chỉ đường chính xác rồi.
Anh ta dừng lại trước cửa phòng, cắm chìa vào lỗ khóa.
Người xin tư vấn là Takamiya Yukiho. Đó là một phụ nữ có gương mặt đẹp đến mức có thể làm nữ minh tinh, nhưng nét mặt cũng ảm đạm hệt như những người khác.
“Nói thế là chồng cô yêu cầu ly hôn với cô sao?”
“Vâng.”
“Nhưng anh ta lại không chịu nói rõ lý do, phải không? Chỉ nói không thể nào ở bên cô được nữa?”
“Vâng.”
“Cô không nghi ngờ gì sao?”
Người xin tư vấn nghe vậy tỏ ra do dự đôi chút, sau đó mới nói.
“Hình như anh ấy yêu một người phụ nữ khác. Chuyện này là do tôi nhờ người điều tra mới biết được.”
Cô lấy ra mấy tấm ảnh trong chiếc túi Chanel. Trong ảnh chụp rất rõ một cặp nam nữ hẹn hò ở nhiều nơi khác nhau. Người đàn ông để đầu mái lệch, trông đúng kiểu dân công sở nghiêm túc, đi cùng một cô gái trẻ cắt tóc ngắn, trông rất hạnh phúc.
“Cô đã từng hỏi chồng xem người phụ nữ này là ai chưa?”
“Vẫn chưa, tôi muốn nói chuyện với cô trước rồi mới quyết định.”
“Hiểu rồi. Cô có muốn chia tay không?”
“Có. Tôi nghĩ chúng tôi không thể nào cứu vãn được nữa, tôi đã nghĩ như thế lâu rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nghĩ là từ khi qua lại với người phụ nữ này, thỉnh thoảng anh ấy còn động tay động chân… Có điều, chỉ khi nào anh ấy uống say thôi.”
“Thật quá đáng. Có ai biết chuyện này không? Ý tôi là, có ai làm chứng được không?”
“Tôi không nói chuyện này với bất cứ ai. Có điều, một lần anh ấy làm điều đó khi có một nhân viên trong cửa hàng chúng tôi đến nhà tôi qua đêm. Tôi nghĩ chắc là cô ấy còn nhớ.”
“Tôi hiểu rồi.” Nữ luật sư vừa ghi lại nội dung cuộc nói chuyện, vừa nghĩ, có nhân chứng rồi, có rất nhiều cách để tấn công. Loại người thoạt nhìn có vẻ tử tế, nhưng thực chất lại là kẻ đối xử thô bạo với vợ, chính là hạng cô ghét nhất.
“Tôi thật sự không dám tin nữa, không ngờ anh ấy lại đối xử với tôi như thế. Hồi trước rõ ràng anh ấy dịu dàng thế cơ mà…” Takamiya Yukiho đưa hai bàn tay trắng trẻo lên che miệng, bắt đầu nức nở.