Hai ngày sau, Imaeda lại xuống Osaka lần nữa. Một trong những mục đích của chuyến đi này là hẹn gặp một người phụ nữ. Lần trước khi anh ta điều tra quanh nhà Karasawa, tình cờ đã nghe nói đến cô.
“Về cô con gái nhà Karasawa, thì có thể con gái nhà Tomooka biết đấy. Tôi nghe nói hai đứa đều học ở trường nữ Seika cả.” Bà chủ một quán bánh mì nhỏ nói với anh ta như thế.
Imaeda hỏi thăm tuổi tác của cô, bà chủ quán bánh mì vắt óc suy nghĩ.
“Tôi nghĩ là cùng tuổi với cô Karasawa đấy, nhưng cũng không chắc lắm.”
Người phụ nữ ấy tên là Tomooka Kuniho, thỉnh thoảng cũng ghé qua quán bánh mì. Bà chủ quán biết cả việc cô là kiến trúc sư thiết kế nội thất có ký hợp đồng hợp tác với một công ty bất động sản lớn.
Sau khi trở về Tokyo, Imaeda thử hỏi công ty bất động sản kia. Cần làm theo một vài trình tự nhưng cuối cùng anh ta cũng nói chuyện qua điện thoại được với Tomooka Kuniho.
Imaeda tự nhận mình là phóng viên tự do, đang thực hiện phỏng vấn lấy tư liệu cho bài viết sẽ đăng trên một tạp chí phụ nữ.
“Lần này tôi được yêu cầu làm một chuyên đề về mức độ tự lập của sinh viên tốt nghiệp từ các trường nữ sinh danh tiếng. Vì vậy trong khi đi tìm những người đã tốt nghiệp các trường nữ ở Tokyo và Osaka hiện đang thành công trong công việc, có người giới thiệu với tôi về cô Tomooka đây.”
Trong điện thoại, Tomooka Kuniho khẽ kêu lên một tiếng bất ngờ, khiêm nhường nói “Tôi đâu có được vậy”, nhưng có thể nghe ra được cô ta không hoàn toàn phủ định.
“Vậy ai đã nhắc đến tôi thế nhỉ?”
“Rất xin lỗi, tôi không thể nói với cô được, vì đã hứa rồi. Tôi muốn hỏi một chút, cô Tomooka tốt nghiệp trường nữ Seika năm nào ấy nhỉ?”
“Tôi à? Tôi tốt nghiệp cấp III năm 1981.”
Imaeda mừng thầm trong dạ. Đúng như anh ta mong đợi, cô học cùng khóa với Karasawa Yukiho.
“Nói như vậy, thì cô biết cô Karasawa phải không?”
“Karasawa… Karasawa Yukiho?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Cô biết cô ấy phải không?”
“Vâng, nhưng chúng tôi không học cùng lớp. Cô ấy làm sao?” Giọng Tomooka Kuniho có vẻ cảnh giác.
“Tôi cũng chuẩn bị đến phỏng vấn cô ấy, hiện tại cô ấy đang kinh doanh cửa hàng đồ hiệu cao cấp ở Tokyo.”
“Thế cơ à?”
“Vậy,” Imaeda nhấn giọng “có thể xin cô gặp tôi khoảng một tiếng đồng hồ được không? Nếu có thể nói chuyện với cô về công việc và cuộc sống hiện nay thì tốt quá.”
Tomooka Kuniho dường như thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn trả lời nếu vào lúc không ảnh hưởng đến công việc thì được.
Tomooka làm việc ở cách ga tàu điện ngầm Honmachi, Midosujisen chừng vài phút đi bộ, cũng chính là khu trung tâm thành phố Osaka, thường được gọi là “bãi thuyền”. Đây quả không hổ danh là nơi nổi danh vì tập trung nhiều phố bán buôn và tài chính, các tòa nhà thương mại mọc lên san sát. Tuy mọi người đều nói nền kinh tế bong bóng đã sụp đổ, nhưng trên đường dành cho người đi bộ, bước chân của các nam, nữ doanh nhân vẫn cứ vội vã như tiếc từng giây một.
Tầng hai mươi tòa nhà công ty bất động sản là văn phòng làm việc của công ty Design Make. Imaeda đợi Tomooka Kuniho trong quán cà phê ở tầng hầm.
Khi chiếc đồng hồ thủy tinh chỉ một giờ năm phút chiều, một phụ nữ mặc áo vest trắng bước vào. Cô đeo cặp kính có gọng tương đối lớn. Xét mặt bằng chung của phái nữ, thì cô tương đối cao. Những điều này phù hợp với đặc trưng anh ta được nghe qua điện thoại. Cô còn có một cặp chân thon dài, là một người phụ nữ xinh đẹp.
Imaeda đứng dậy đón, vừa chào hỏi, vừa chìa ra tấm danh thiếp có in nghề nghiệp là phóng viên tự do, cái tên đương nhiên cũng giả nốt.
Sau đó, anh ta lấy ra một hộp bánh mua ở Tokyo, Tomooka Kuniho ngại ngùng nhận lấy. Cô cũng ngồi xuống sau khi gọi món trà sữa.
“Xin lỗi, lại làm phiền lúc cô đang bận.”
“Đâu có, nhưng tôi có giá trị để phỏng vấn không chứ?” Tomooka Kuniho dường như vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm. Đương nhiên, cô nói giọng Kansai.
“Dĩ nhiên rồi, tôi muốn phỏng vấn nhiều người.”
“Bài báo mà anh nói ấy sẽ dùng tên thật à?”
“Về nguyên tắc sẽ dùng tên giả, đương nhiên nếu cô muốn dùng tên thật…”
“Không,” cô vội vàng xua tay “dùng tên giả là được rồi.”
“Vậy chúng ta bắt đầu nhé.”
Imaeda lấy giấy bút ra, bắt đầu đặt một số câu hỏi có vẻ phù hợp với bài viết “Kiểm chứng về mức độ tự lập của các nữ sinh tốt nghiệp trường nữ sinh nổi tiếng”. Đây là những câu hỏi anh ta nghĩ ra lúc ngồi trên tàu Shinkansen. Tomooka Kuniho không biết cuộc phỏng vấn là giả nên trả lời rất nghiêm túc từng câu hỏi.
Thấy cô như vậy, Imaeda áy náy nên cố gắng nghe một cách chăm chú. Những ưu điểm khi khách hàng mời nhà thiết kế nội thất, hay nhờ sự nỗ lực của các cô mà công ty bất động sản thu được khá nhiều lợi ích… là những nội dung có nghe cũng không thiệt gì.
Khoảng ba mươi phút sau, các câu hỏi đã hết. Tomooka Kuniho dường như thở phào nhẹ nhõm, đưa cốc trà sữa lên miệng.
Imaeda đang cân nhắc thời điểm nhắc đến Karasawa Yukiho. Trong cuộc điện thoại mấy hôm trước, anh ta đã cài sẵn chủ đề này vào, nhưng cũng không thể để câu chuyện trở nên mất tự nhiên được.
Đúng lúc đó, Tomooka Kuniho đột nhiên khơi mào.
“Anh nói, cũng phỏng vấn cả Karasawa nữa à?”
“Đúng vậy.” Imaeda đưa mắt nhìn gương mặt cô, thầm nhủ, đúng ý mình.
“Anh nói cô ấy đang kinh doanh cửa hàng đồ hiệu hả?”
“Vâng, ở khu Nam Aoyama, Tokyo.”
“Hừm… cô ấy cũng rất cố gắng nhỉ.” Tomooka Kuniho đưa mắt nhìn sang hướng khác, nét mặt trở nên hơi thiếu tự nhiên.
Trực giác của Imaeda bắt đầu khởi động. Tomooka Kuniho dường như không có ấn tượng tốt với Karasawa Yukiho. Thế này đúng là cơ hội trời cho. Hỏi dò về quá khứ của Yukiho với một người không chịu nói ra những lời thật lòng thì cũng chẳng ý nghĩa gì cả.
Anh ta cho tay vào túi áo khoác, hỏi “Tôi hút thuốc được không ạ?”
“Mời anh.” Cô nói.
Imaeda ngậm điếu thuốc, châm lửa. Anh ta muốn dùng tư thế này để thể hiện từ giờ sẽ là thời gian chuyện phiếm.
“Về cô Karasawa đó,” Imaeda cất tiếng “giờ đang xảy ra một chút vấn đề, làm tôi đau đầu.”
“Có chuyện gì sao?” Vẻ mặt Tomooka Kuniho liền thay đổi, rõ ràng rất có hứng thú với chủ đề này.
“Cũng chẳng phải vấn đề to tát gì cả.” Imaeda gảy tàn thuốc vào gạt tàn. “Có một số người nói không hay lắm về cô ấy.”
“Nói không hay lắm là sao?”
“Tôi nghĩ cô ấy còn trẻ như vậy mà đã mở được mấy cửa hàng liền nên cũng bị người ta đố kỵ. Vả lại, có lẽ không phải cô ấy chỉ làm những điều tốt đẹp như vẻ bề ngoài thể hiện ra.” Imaeda nhấp một ngụm cà phê đã nguội. “Nói tóm lại, tức là bảo cô ấy thấy tiền lóa mắt, thản nhiên lợi dụng người khác để làm ăn, đại loại thế đấy.”
“Ồ.”
“Tôi muốn giới thiệu cô ấy là người phụ nữ trẻ thành công trong sự nghiệp nhưng trong ban biên tập cũng có người cho rằng nếu tiếng tăm về phẩm cách không được tốt lắm, thì hãy xem xét lại. Thế nên tôi mới cảm thấy đau đầu.”
“Điều đó liên quan đến hình ảnh của tạp chí nữa mà.”
“Chính thế đấy.” Imaeda vừa gật đầu vừa quan sát vẻ mặt Tomooka Kuniho. Xem ra cô không hề cảm thấy khó chịu khi biết chuyện bạn cùng khóa nhận được những lời đánh giá không hay.
Anh ta dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, rồi lại lập tức châm một điếu khác. Imaeda rất cẩn thận, không để khói bay đến mặt đối phương.
“Cô Tomooka học cùng trường với cô ấy cả cấp II lẫn cấp III ạ?”
“Đúng thế.”
“Vậy thì, trong trí nhớ của cô, cô ấy là người như thế nào?”
“Như thế nào là như thế nào ạ?”
“Nghĩa là cô có cho rằng cô ấy là người như vậy không? Những điều này tôi sẽ không viết vào bài báo, hy vọng cô có thể đưa ra ý kiến thẳng thắn nhất.”
“Tôi cũng không rõ nữa.” Tomooka Kuniho nghiêng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ để ý thời gian. “Trong điện thoại tôi cũng có nói rồi, tôi không học cùng lớp với cô ấy. Có điều, cô Karasawa là người nổi tiếng trong trường, nên tôi nghĩ những người học cùng khối và cả khác khối chắc hẳn đều biết cô ấy đấy.”
“Tại sao cô ấy lại nổi tiếng như vậy?”
“Còn phải nói nữa sao?” Nói đoạn, cô chớp chớp mắt. “Cô ấy xinh đẹp như thế đương nhiên là nổi bật còn gì? Còn có cả câu lạc bộ người hâm mộ trong đám học sinh nam nữa cơ.”
“Câu lạc bộ người hâm mộ à?” Imaeda nhớ lại gương mặt của Yukiho, cho rằng chuyện này cũng không khó tưởng tượng.
“Kết quả học tập hình như cũng rất cao. Một người bạn tôi học cùng lớp với Karasawa hồi cấp II đã nói vậy.”
“Vậy tức là tài sắc vẹn toàn rồi.”
“Có điều, về các mặt như tính cách hay bản chất thì tôi không biết gì cả. Tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy.”
“Thế người bạn học cùng lớp với cô Karasawa của cô đánh giá cô ấy như thế nào?”
“Cô bạn đó cũng không nói xấu gì Karasawa cả. Chỉ từng nửa đùa nửa thật nói kiểu ghen tị, bảo rằng trời sinh đã là người đẹp như thế, thật tốt số.”
Imaeda không hề bỏ qua hàm ý tinh tế ẩn chứa trong lời nói của Tomooka Kuniho.
“Vừa rồi cô nói… cô bạn đó không nói xấu gì cô Karasawa nhỉ,” anh ta nói “vậy là, có những người khác nhận xét không tốt về cô Karasawa ư?”
Có lẽ không ngờ bị hỏi vặn một chi tiết nhỏ nhặt như vậy, hai hàng lông mày Tomooka Kuniho hơi nhíu lại. Nhưng Imaeda nhận ra, đây chắc trăm phần trăm không phải cảm xúc thật của cô.
“Hồi cấp II, có một tin đồn khá kỳ lạ về cô ấy.” Tomooka Kuniho nói, giọng hạ xuống thấp hết mức có thể.
“Tin đồn gì vậy?”
Anh ta vừa hỏi, liền bị cô nhìn bằng ánh mắt ngờ vực.
“Anh thật sự không viết những chuyện này vào bài báo đấy chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Anh ta gật mạnh đầu.
Tomooka Kuniho hít sâu một hơi, rồi mới nói tiếp.
“Tin đồn nói cô ta khai man lý lịch.”
“Khai man lý lịch?”
“Họ đồn rằng thực ra cô ta sinh ra trong một gia đình rất tệ hại, nhưng lại che giấu sự thực, giả bộ mình là thiên kim tiểu thư.”
“Gượm đã, có phải chỉ chuyện hồi nhỏ cô ấy được họ hàng nhận nuôi không?”
Vậy thì cũng không có gì ghê gớm cả, Imaeda thầm nghĩ.
Tomooka Kuniho nghe vậy liền hơi rướn người lên trước.
“Đúng vậy, vấn đề là gia đình ban đầu của cô ta cơ. Nghe nói mẹ đẻ cô ta kiếm tiền nhờ quan hệ với đàn ông.”
“À…” Imaeda cũng không tỏ ra kinh ngạc cho lắm “Có nghĩa là làm nhân tình nhân ngãi của ai đó?”
“Có lẽ thế. Nhưng, đối tượng không chỉ có một người. Đó là theo tin đồn.” Tomooka Kuniho nhấn mạnh hai chữ “tin đồn”.
Cô tiếp tục nói “Vả lại, nghe nói một trong số đó còn bị giết nữa cơ.”
“Hả?” Imaeda kêu thành tiếng “Thật sao?”
Cô gật đầu khẳng định.
“Nghe nói mẹ đẻ của Karasawa vì vậy mà bị bên cảnh sát điều tra.”
Imaeda quên cả trả lời, hai mắt chỉ nhìn chăm chăm vào đầu thuốc.
Chính là vụ án của ông chủ tiệm cầm đồ kia, anh ta nghĩ. Có vẻ cảnh sát chú ý đến Nishimoto Fumiyo không chỉ vì bà ta là khách quen của tiệm cầm đồ. Đó là nếu tin đồn ấy đúng sự thực.
“Làm ơn đừng nói với ai những điều này là tôi tiết lộ đấy nhé!”
“Nhất định rồi, xin cô yên tâm.” Imaeda cười bảo cô, nhưng ngay lập tức nghiêm túc trở lại “Có điều, nếu đã có tin đồn như thế, hẳn phải gây ra những ầm ĩ không nhỏ chứ nhỉ?”
“Không, không đến mức đó. Mặc dù nói là tin đồn, nhưng cũng chỉ trong phạm vi rất nhỏ, mọi người cũng biết ai là người tung ra những tin đồn này.”
“Ồ, vậy sao?”
“Hình như người đó có bạn ở gần nhà cũ của Karasawa nên mới biết những chuyện tôi vừa kể. Tôi không thân với người đó lắm, nhưng nghe bạn tôi nói lại.”
“Người đó cũng học trường Seika…”
“Cùng khóa với chúng tôi.”
“Tên là gì ạ?”
“Chuyện này thì tôi không tiện nói…” Tomooka Kuniho cúi đầu.
“Đúng vậy. Tôi xin lỗi.” Imaeda gảy tàn thuốc. Anh ta muốn tránh bị nghi ngờ vì hỏi quá nhiều. “Thế, tại sao người đó lại tung ra những tin đồn ấy? Chẳng lẽ không nghĩ đến việc chúng sẽ lọt vào tai nhân vật chính của tin đồn hay sao?”
“Lúc ấy, người đó dường như có thái độ khá thù địch với Karasawa. Có thể vì bản thân người đó cũng được cho là tài sắc vẹn toàn, nên đã coi Karasawa như đối thủ.”
“Một câu chuyện rất phù hợp với các trường nữ sinh nhỉ.”
Nghe Imaeda nói vậy, Tomoka Kuniko nhoẻn miệng cười, lộ hàm răng trắng.
“Giờ nghĩ lại, đúng là thế thật.”
“Quan hệ đối địch của hai người họ cuối cùng thế nào?”
“Chuyện này…” Nói tới đây, Tomooka Kuniko trầm ngâm một lúc mới chậm rãi tiếp lời “Một vụ việc xảy ra đã khiến bọn họ trở nên thân nhau.”
“Cô nói vụ việc nghĩa là sao?”
Tomooka Kuniko đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Gần chỗ họ ngồi không có người nào khác.
“Người tung tin đồn kia bị tấn công.”
“Bị tấn công?” Imaeda rướn người về phía trước. “Nghĩa là…?”
“Cô ấy từng nghỉ học một thời gian dài, bảo rằng gặp tai nạn giao thông, nhưng thực ra nghe nói đã bị tấn công trên đường về nhà sau giờ học, bị sốc không thể hồi phục, nên mới xin nghỉ.”
“Nghĩa là cô ấy bị xâm hại tình dục?”
Tomooka Kuniko lắc đầu.
“Cụ thể thế nào tôi không rõ. Có tin đồn cô ấy bị cưỡng hiếp nhưng cũng có người bảo là không thành. Chỉ có điều, việc bị tấn công dường như là sự thật. Vì những người sống ở gần nơi xảy ra sự việc kể rằng trông thấy cảnh sát tiến hành điều tra đủ kiểu.”
Có điều gì đó khiến Imaeda chú ý, cho rằng không nên bỏ qua.
“Vừa rồi cô nói, vì vụ việc đó, nên cô này và cô Karasawa trở nên thân thiết?”
Tomooka Kuniko gật đầu.
“Người phát hiện ra cô ấy bị ngất chính là Karasawa. Sau vụ đó, Karasawa hình như cũng đến thăm, giúp đỡ cô ấy nhiều.”
Karasawa Yukiho ư…
Imaeda thầm chấn động trong lòng. Bề ngoài anh ta làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng lại cảm thấy toàn thân nóng bừng lên.
“Một mình cô Karasawa phát hiện ra à?”
“Không, tôi nghe nói là cô ta và một người bạn nữa.”
Imaeda nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu.
Tối hôm ấy, Imaeda trú tại một khách sạn công vụ bên cạnh ga Umeda. Imaeda chép lại nội dung câu chuyện của Tomooka đang được phát triển máy ghi âm vào tập giấy dùng để viết báo cáo. Cô không hề phát hiện ra anh ta giấu máy ghi âm ở túi trong áo khoác.
Imaeda thầm nghĩ, từ giờ chắc cũng phải một thời gian khá dài, Tomooka sẽ tiếp tục mua cuốn tạp chí dành cho giới nữ lẽ ra phải đăng câu chuyện của mình kia. Tuy rằng có hơi đáng thương, nhưng anh ta cho rằng, như vậy cũng coi như mang đến cho cô một giấc mơ nho nhỏ. Sau khi tạm xử lý xong công việc trong tay, anh ta cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, vừa nhìn cuốn sổ ghi chép vừa ấn số.
Chuông đổ ba tiếng, người ở đầu dây bên kia bắt máy.
“A lô, anh Shinozuka?… Vâng, tôi Imaeda đây. Giờ tôi đang ở Osaka… Đúng, là vì vụ điều tra ấy đấy. Thực ra, có một người này, dù thế nào tôi cũng muốn gặp một lần, cũng vì hy vọng có thể liên lạc được với cô ấy, nên mới muốn hỏi anh Shinozuka cách thức liên lạc.”
Imaeda nói ra tên họ của người đó.