Văn phòng kiêm chỗ ở của Imaeda Naomi nằm ở Tây Shinjuku, trên tầng hai một tòa nhà năm tầng xây đối diện với con đường nhỏ. Bên cạnh tòa nhà có bến xe buýt, từ ga Shinjuku đến đây chỉ mất mấy phút đồng hồ. Thế nhưng, đối với khách hàng như vậy có vẻ vẫn chưa thể coi là thuận tiện. Mỗi lần chỉ đường qua điện thoại, khách hàng của anh ta đều không hẹn mà cùng do dự. Để thuyết phục khách hàng ghé đến, Imaeda bao giờ cũng phải tỏ ra rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần gác máy điện thoại, anh ta đều cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Anh ta cũng biết chuyển đến gần ga thì có lợi hơn. Các khách hàng phần lớn đều đến văn phòng thám tử trong tâm trạng bối rối. Cũng có nhiều trường hợp họ thay đổi ý định thuê thám tử chỉ trong mấy phút ngồi xe buýt.
Nhưng giá nhà đất tăng vọt, tiền thuê nhà cũng cao theo một cách bất thường. Imaeda thực sự không muốn mỗi tháng phải trả một đống tiền thuê một cái văn phòng bé tí tẹo. Tiền thuê văn phòng rốt cuộc sẽ dẫn đến tăng phí điều tra. Quan điểm của anh ta ngay từ lúc mới bắt đầu công việc này là cố gắng đáp ứng yêu cầu của khách hàng với mức giá hợp lý nhất.
Shinozuka Kazunari gọi điện thoại đến văn phòng thám tử vào một ngày thứ Tư khi sắp sang tháng Bảy. Ngoài cửa sổ, mưa bụi bay lất phất. Đó cũng là lúc Imaeda đã nản lòng, nghĩ rằng hôm ấy có lẽ sẽ không có khách hàng nào cả.
Vừa biết người gọi điện thoại đến là Shinozuka, trực giác lập tức mách bảo anh ta rằng, việc làm ăn đến cửa rồi, vì giọng của khách hàng bao giờ cũng có âm sắc rất đặc biệt.
Quả nhiên, anh ta nói có việc riêng muốn bàn, hỏi xem bây giờ có tiện đến hay không, Imaeda trả lời “Tôi đợi anh.”
Sau khi gác máy, Imaeda nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Shinozuka Kazunari chắc chắn chưa kết hôn. Nói như vậy, có lẽ không phải chuyện điều tra ngoại tình thông thường. Vả lại, thoạt trông anh ta cũng không phải loại người sẽ nhờ thám tử điều tra khi phát hiện ra người yêu ngoại tình.
Người đứng sau lưng Chizuru, nay đã trở thành vợ của Takamiya Makoto vào hôm Imaeda tình cờ gặp lại Takamiya Makoto ở sân tập đánh golf, chính là Shinozuka Kazunari. Hôm ấy, ba người bọn họ rủ nhau ăn cơm, hẹn gặp ở sân tập đánh golf ấy. Imaeda đương nhiên không tham gia vào buổi tụ tập của họ, có điều lúc uống cà phê hòa tan đựng trong cốc giấy ở đại sảnh sân tập, anh ta có nói chuyện rất vui vẻ với ba người ấy. Bấy giờ, Shinozuka đã đưa danh thiếp của mình cho anh ta.
Sau đấy, Imaeda lại gặp anh ta ở sân tập đánh golf khoảng hai lần nữa. Kỹ thuật chơi golf của Shinozuka cũng không xoàng.
Họ từng nhắc đến công việc của Imaeda. Shinozuka có vẻ không để ý lắm, nhưng có lẽ lúc ấy anh ta đã có suy tính rồi.
Imaeda rút một điếu Malboro, dùng bật lửa dùng một lần châm thuốc, gác hai chân lên chiếc bàn làm việc chất đầy hồ sơ, dựa lưng vào ghế ngồi hít hơi phả khói một hồi. Làn khói xám trắng dật dờ bay lên trần nhà mờ tối.
Shinozuka Kazunari không phải dân công sở bình thường. Anh ta là hàng ngũ lãnh đạo tương lai của công ty Dược phẩm Shinozuka, do bác anh ta làm tổng giám đốc. Nói như vậy, không phải không có khả năng là yêu cầu điều tra của anh ta liên quan đến doanh nghiệp.
Nghĩ tới đây, Imaeda cảm thấy máu trong người mình dường như chảy nhanh hơn. Đã lâu lắm rồi anh ta không có cảm giác này.
Hai năm trước, Imaeda xin nghỉ ở công ty Nghiên cứu Tổng hợp Tokyo để ra ngoài làm riêng. Vì anh ta đã mệt mỏi trước việc bị người khác bóc lột với giá rẻ, đồng thời tự tin mình có thể làm việc độc lập. Anh ta cũng đã xây dựng được những mối quan hệ ở các phương diện khác nhau.
Trên thực tế, tình hình làm ăn của anh ta không tệ. Công việc tương đối ổn định, muốn nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề. Anh ta có một khoản tích lũy nho nhỏ, cũng dư dả để mỗi tháng hưởng thụ một buổi đánh golf.
Nhưng vấn đề là anh ta không thấy hài lòng. Công việc hiện tại của anh ta quá nửa là điều tra ngoại tình. Có thể nói anh ta không có duyên với những công việc điều tra liên quan đến doanh nghiệp mà anh ta vẫn thực hiện hồi còn làm ở công ty Nghiên cứu Tổng hợp Tokyo. Mỗi ngày anh ta đều phải chạy đôn chạy đáo để đánh hơi mùi yêu thương hận thù của đàn ông và đàn bà. Không phải anh ta ghét việc đó, chỉ là phát hiện mình không có cảm giác thần kinh lúc nào cũng căng ra như trước kia nữa.
Đã có giai đoạn anh ta định trở thành cảnh sát. Thậm chí từng thi đỗ và vào học ở trường cảnh sát. Nhưng rồi, phát chán vì những thứ kỷ luật nghiêm khắc mà vô nghĩa của trường cảnh sát, Imaeda đã bỏ học giữa chừng. Đấy là chuyện hồi anh ta hai mươi mấy tuổi. Sau đấy, anh ta từng làm vài công việc làm thêm khác nhau rồi một hôm, anh ta tìm thấy quảng cáo tuyển người của công ty Nghiên cứu Tổng hợp Tokyo trên báo. Nếu không làm cảnh sát, thôi thì làm thám tử vậy. Anh ta đến phỏng vấn với tâm trạng được chăng hay chớ như thế. Tuy đã được nhận, nhưng mới đầu chỉ hưởng chế độ đãi ngộ của nhân viên hợp đồng, sau nửa năm mới trở thành nhân viên chính thức.
Trở thành điều tra viên, anh ta phát hiện ra mình rất thích hợp với nghề này. Công việc này hoàn toàn không hào nhoáng như các thám tử tư trong phim, chỉ là đơn độc lặp đi lặp lại những công việc đơn điệu. Vì không có quyền hạn của cảnh sát, nên không phải bất cứ nơi nào cũng có thể đường hoàng đi vào từ cửa chính. Ngoài ra, họ còn có nghĩa vụ giữ kín bí mật của thân chủ, cố gắng hết sức không để lại dấu vết điều tra, đồng thời không được tiết lộ bất cứ điều gì. Thế nhưng, không có gì sánh được với niềm vui và sự mãn nguyện khi có được thông tin cần thiết sau bao khó nhọc. Biết đâu có thể tìm lại cảm giác phấn chấn ấy… nhận được điện thoại của Shinozuka, Imaeda bắt đầu hy vọng thế. Anh ta có linh cảm tốt. Nhưng rồi anh ta lắc đầu, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn. Thôi kệ đi, càng mong đợi thì chỉ càng thêm thất vọng. Đằng nào cũng lại là điều tra hành tung của phụ nữ thôi. Chắc chắn là vậy rồi.
Anh ta đứng dậy, chuẩn bị pha cà phê, đồng hồ trên tường chỉ đúng hai giờ.