Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG XII – PHẦN 2



Ánh đèn máy chiếu hắt chéo từ dưới rọi lên gương mặt nghiêng của người đang thuyết trình. Người này là nhân viên của phòng Nghiệp vụ quốc tế, chưa đến ba mươi lăm tuổi, chức vụ trưởng nhóm.
“… Vì vậy, thuốc Mibaron dùng trong trị liệu bệnh mỡ trong máu cao đã chắc chắn có được giấy phép sản xuất từ cục Quản lý Thuốc và Thực phẩm Hoa Kỳ. Do đó, như trong tài liệu các vị có trên tay đây, chúng ta đang nghĩ đến việc tiêu thụ tại thị trường Mỹ.” Người thuyết trình nói với giọng hơi cứng nhắc, sống lưng ưỡn thẳng, cặp mắt đảo một vòng quanh phòng họp. Shinozuka Kazunari không bỏ qua việc anh ta liếm môi.
Phòng họp số 201 của trụ sở chính ở Tokyo của công ty Dược phẩm Shinozuka đang diễn ra cuộc họp thảo luận về vấn đề đưa dược phẩm ra thị trường quốc tế. Tổng cộng có mười bảy người tham dự. Hầu hết đều là người của phòng Kinh doanh nhưng cũng có cả trưởng phòng Nghiên cứu phát triển và trưởng phòng Kỹ thuật sản xuất. Trong các nhân vật dự họp, chức vị cao nhất là ủy viên thường vụ hội đồng quản trị Shinozuka Yasuharu. Vị ủy viên thường vụ hội đồng quản trị bốn mươi lăm tuổi ngồi ở chính giữa bộ bàn họp kê thành hình chữ U ngược, nhìn người đang thuyết trình với ánh mắt xuyên thấu, thái độ khắc nghiệt tựa hồ muốn nói với mọi người rằng anh ta không bỏ qua dù chỉ một chữ. Kazunari cho rằng anh ta làm vậy hơi quá nhưng có lẽ điều này cũng là do bắt buộc. Chắc chắn bản thân anh ta không thể không biết những lời xì xào sau lưng anh ta rằng anh ta dựa vào cái bóng của cha mới ngồi lên được cái ghế thường vụ hội đồng quản trị, và anh ta cũng biết rõ mức độ nguy hiểm của một cái ngáp trong những trường hợp như thế này.
Yasuharu chậm rãi lên tiếng.
“Ngày ký hợp đồng ủy quyền với công ty Slottobia đã trễ mất hai tuần so với cuộc họp lần trước đề ra. Chuyện này là như thế nào?” Anh ta ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nhìn người thuyết trình, mắt kính gọng kim loại sáng lên lấp lóa.
“Chúng tôi mất chút thời gian để kiểm tra hình thái xuất khẩu.” Lên tiếng trả lời không phải người đang thuyết trình, mà là người đàn ông vóc dáng nhỏ bé ngồi phía trước. Giọng anh ta đã hơi lạc đi.
“Không phải định xuất khẩu dưới dạng nguyên liệu bột hay sao? Giống như xuất khẩu đi Châu Âu ấy.”
“Vâng, có điều cách nhìn của hai bên về việc xử lý nguyên liệu bột như thế nào lại hơi khác nhau.”
“Sao tôi không nghe nói nhỉ? Đã trình báo cáo lên cho tôi chưa?” Yasuharu mở tập hồ sơ của mình ra. Thành viên hội đồng quản trị mang theo cả tập hồ sơ đi họp như anh ta thế này rất ít. Trên thực tế, theo Kazunari được biết, chỉ có mình Yasuharu làm vậy.
Người đàn ông nhỏ thó lo lắng thấp giọng trao đổi cùng người ngồi cạnh và người đang phát biểu, rồi hướng về phía ủy viên thường vụ hội đồng quản trị.
“Chúng tôi sẽ lập tức trình báo cáo về vấn đề này.”
“Hãy đưa lên ngay lập tức.” Ánh mắt Yasuharu lại quay về với tập hồ sơ. “Về Mibaron thì tôi đã hiểu rồi, nhưng còn thuốc kháng sinh và thuốc dùng trong điều trị bệnh tiểu đường tiến triển thế nào? Thủ tục xin được bán ở thị trường Mỹ đã xong rồi chứ?”
Người thuyết trình trả lời câu hỏi này.
“Thuốc kháng sinh Warnam và thuốc dùng trong trị liệu bệnh tiểu đường Guokas đều đang tiến hành giai đoạn thử nghiệm trên cơ thể người. Đầu tháng sau, báo cáo sẽ được đưa tới.”
“Ừm, tốt nhất là cố gắng hết sức đẩy nhanh tốc độ lên. Những công ty khác đều đang tích cực nghiên cứu phát triển thuốc mới, hòng tìm cách tăng thu nhập bán hàng ở thị trường nước ngoài.”
“Vâng.” Mấy người bao gồm cả người đang thuyết trình gật đầu.
Cuộc họp kéo dài một tiếng rưỡi kết thúc. Kazunari đang sắp xếp lại đồ đạc thì Yasuharu bước tới, nói nhỏ bên tai anh ta. “Chốc nữa qua phòng làm việc của anh một lát được không? Anh có chuyện muốn nói với cậu.”
“À… vâng.” Kazunari thấp giọng trả lời.
Yasuharu nói xong liền đi luôn. Mặc dù hai người là anh em họ, nhưng hai ông bố đã nghiêm khắc yêu cầu bọn họ không được nói chuyện riêng trong công ty.
Kazunari trở về chỗ ngồi của mình ở phòng Kế hoạch trước. Chức vụ của anh ta là phó phòng. Bộ phận này vốn không có chức phó phòng. Nói cách khác đây là chức vụ được đặt riêng cho anh ta. Cho đến năm ngoái, Kazunari đã làm việc ở các bộ phận như phòng Kinh doanh, phòng Kế toán, phòng Nhân sự. Được phân đến phòng Kế hoạch sau khi đã có kinh nghiệm ở các bộ phận khác nhau trong công ty là quy trình tiêu chuẩn của con trai nhà Shinozuka.
Đối với Kazunari, anh ta thích làm công việc mang tính thực chất giống những nhân viên trẻ tuổi khác hơn là làm việc giám sát các bộ phận như hiện tại. Thực ra, anh ta cũng từng bày tỏ ý nguyện này với bố và các chú các bác, nhưng sau khi vào công ty được một năm, anh ta hiểu ra rằng, đã kế thừa huyết thống của gia tộc Shinozuka thì điều đó là không thể. Để một hệ thống phức tạp có thể phát huy các tính năng một cách thuận lợi, đối với những người lãnh đạo, không thể tồn tại những bánh răng khó điều khiển được.
Bên cạnh bàn làm việc của Kazunari có để một ô thông báo dạng bảng đen, dùng để báo cho người khác biết mình đi đâu. Anh ta sửa phòng họp 201 thành văn phòng ủy viên thường trực hội đồng quản trị, sau đó mới rời khỏi phòng Kế hoạch.
Anh ta gõ cửa, nghe thấy một giọng thấp trầm trả lời: “Vào đi.” Kazunari mở cửa ra. Yasuharu đang ngồi trước bàn làm việc đọc sách.
“Ừm, thật ngại quá, bắt cậu phải qua đây.” Yasuharu ngẩng đầu lên nói.
“Đâu có ạ.” Nói đoạn, Kazunari đảo mắt quanh phòng. Anh ta làm vậy để chắc chắn không có người nào khác nữa. Tuy là văn phòng của ủy viên thường trực hội đồng quản trị, nhưng chỉ có bàn làm việc, giá sách, và bộ bàn ghế đơn giản để tiếp khách, tuyệt đối không thể coi là rộng rãi được.
Yasuharu mỉm cười đắc ý. “Vừa nãy, người ở phòng Nghiệp vụ quốc tế căng thẳng lắm đúng không? Bọn họ chắc chắn không thể ngờ được anh lại nhớ cả ngày ký hợp đồng ủy quyền nữa.”
“Nhất định là vậy.”
“Chuyện quan trọng như vậy mà lại không báo cáo với người chịu trách nhiệm là anh cậu đây, thì bọn họ cũng liều thật đấy.”
“Qua chuyện này, hẳn bọn họ cũng biết rằng không thể coi nhẹ ủy viên hội đồng quản trị trẻ tuổi rồi.”
“Mong là như vậy. Có điều, chuyện này cũng nhờ cả vào cậu đấy. Kazunari, cảm ơn cậu.”
“Đâu có ạ, chuyện này có đáng gì đâu.” Kazunari cười thiểu não xua xua tay.
Chuyện ngày ký kết hợp đồng bị thay đổi, đúng là do Kazunari nói với Yasuharu. Anh ta hỏi được chuyện này qua một người đồng nghiệp vào công ty cùng thời điểm với mình, hiện đang làm ở phòng Nghiệp vụ quốc tế. Thỉnh thoảng báo cho Kazunari biết một vài tin tức ở các phòng ban như thế này, cũng là một phần công việc của anh ta. Đây không phải chuyện vui thú gì, nhưng chủ tịch đương nhiệm, tức bố của Yasuharu muốn Kazunari giúp đỡ cho vị ủy viên thường trực hội đồng quản trị trẻ tuổi.
“Vậy, xin hỏi anh có gì dặn dò không ạ?” Kazunari hỏi.
Yasuharu chau mày.
“Đã bảo với cậu là lúc chỉ có hai chúng ta thì không cần khách sáo như vậy mà? Với lại, chuyện tôi muốn nói với cậu đây cũng không phải công việc, mà là việc riêng.”
Kazunari có một linh cảm chẳng lành, bất giác nắm chặt bàn tay phải lại.
“Được rồi, cậu ngồi xuống trước đi.” Yasuharu vừa đứng dậy, vừa bảo Kazunari ngồi xuống sô-pha.
Dù vậy, Kazunari vẫn đợi Yasuharu yên vị trên sô-pha trước, rồi mới ngồi xuống theo.
“Thực ra, tôi đang xem cái này.” Yasuharu để một quyển sách lên bàn uống trà, trên bìa in dòng chữ “Nhập môn về ma chay cưới hỏi”.
“Có chuyện mừng gì ạ?”
“Có thì đã tốt nhưng lại là ngược lại.”
“Vậy thì là chuyện buồn rồi, có vị nào vừa qua đời sao?”
“Không phải, vẫn chưa, chỉ là có khả năng ấy.”
“Là vị nào thế ạ? Nếu tiện nói…”
“Nếu cậu có thể giữ im lặng thì không có gì bất tiện cả, là mẹ cô ấy.”
“Cô ấy là…” biết rõ không cần phải hỏi, song Kazunari vẫn xác nhận lại với Yasuharu.
“Cô Yukiho.” Yasuharu có chút ngượng nghịu, nhưng giọng điệu lại rất rành mạch.
Quả nhiên, Karunari thầm nghĩ, anh ta hoàn toàn không bất ngờ.
“Mẹ cô ấy thấy khó chịu ở đâu ạ?”
“Hôm qua, cô ấy liên lạc với tôi, nói mẹ bị ngã trong nhà ở Osaka.”
“Ngã trong nhà?”
“Xuất huyết màng mạng nhện”. Hình như cô ấy có nhận được điện thoại báo tin sáng sớm hôm qua. Học sinh học trà đạo đến nhà mẹ cô ấy bàn chuyện của hội trà. Không ngờ lại phát hiện bà ấy ngã trong sân.”
Kazunari biết mẹ của Karasawa Yukiho sống một mình ở Osaka.
“Tức là, bây giờ bà ấy đang trong bệnh viên ạ?”
“Hình như được đưa đi ngay sau đó. Cô Yukiho gọi cho anh từ chỗ bệnh viện về đây đấy chứ.”
“Ra vậy. Thế tình hình ra sao ạ?” Tuy hỏi vậy, nhưng Kazunari cũng biết đây là một câu hỏi vô nghĩa. Nếu có thể hồi phục lại thuận lợi, Yasuharu đã chẳng cần xem Nhập môn về ma cháy cưới hỏi làm gì.
Quả nhiên, Yasuharu khe khẽ lắc đầu.
“Vừa nãy anh liên lạc với cô ấy, bác gái vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ cũng đưa ra chẩn đoán không lạc quan lắm. Cô ấy nói trong điện thoại, bảo có thể nguy hiểm. Hiếm khi nào cô ấy nói với giọng mệt mỏi yếu ớt như vậy.”
“Mẹ cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“À, anh còn nhớ hồi trước cô ấy bảo hình như bảy mươi thì phải, cậu cũng biết cô ấy không phải con ruột mà. Vậy nên khoảng cách tuổi tác rất lớn.”
Kazunari gật đầu. Chuyện đó thì anh ta biết.
“Vậy, tại sao ủy viên thường trực lại đọc sách này ạ?” Kazunari nhìn quyển Nhập môn về ma chay cưới hỏi trên bàn hỏi.
“Đừng gọi anh là ủy viên thường trực nữa, ít nhất là khi nói chuyện này.” Yasuharu lộ vẻ chán nản.
“Anh đâu cần phải lo lắng chuyện tang lễ của mẹ cô ấy ạ?”
“Ý cậu có phải là, người ta còn chưa chết, giờ đã nghĩ đến tang lễ thì hấp tấp quá không?”
Kazunari lắc lắc đầu. “Ý của em là, đây không phải việc anh phải làm.”
“Tại sao?”
“Em biết anh đã cầu hôn cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa nhận lời, đúng không ạ? Nghĩa là, trong giai đoạn hiện tại, nói thế nào nhỉ…” Kazunari định lựa chọn từ ngữ nhưng cuối cùng vẫn nói ra những gì mình nghĩ trong đầu. “Anh vẫn là người ngoài, ủy viên thường trực hội đồng quản trị của công ty Dược phẩm Shinozuka vốn đã rất được chú ý, giờ lại đi lo liệu cho tang lễ của mẹ một người như vậy, e có lời dị nghị.”
Nghe Kazunari nói từ “người ngoài”, Yasuharu ngả nguời ra phía sau, nhìn lên trần nhà, rồi bật cười không thành tiếng. Sau đó, anh ta xoay mặt về phía Kazunari.
“Nghe cậu nói vậy, làm anh giật bắn cả mình. Đúng thế, cô ấy vẫn chưa nói có, nhưng cũng chưa nghe cô ấy nói không. Nếu không hiểu rõ, cứ tưởng đã bị cô ấy từ chối rồi cơ đấy.”
“Nếu có ý đó, thì đã trả lời ngay từ đầu rồi, ý em là đồng ý ấy.”
Yasuharu lắc lắc đầu, bàn tay cũng đung đưa theo.
“Đó là vì cậu vẫn còn trẻ, cũng chưa từng kết hôn nên mới nghĩ vậy thôi. Anh giống như cô ấy, đều là người đã kết hôn rồi. Những người như bọn anh, nếu như gặp cơ hội xây dựng gia đình lần nữa sẽ trở nên thận trọng. Đặc biệt là cô ấy, cô ấy và chồng cũ không phải bị cái chết chia lìa.”
“Chuyện này thì em biết.”
“Minh chứng rõ nhất chính là,” Yasuharu giơ ngón trỏ lên “khi mẹ mình lâm nguy trên giường bệnh, cô ấy có thông báo cho một người ngoài không? Anh nghĩ cô ấy dựa vào anh trong lúc đau buồn, cũng có thể coi là một cách trả lời.”
Chẳng trách tâm trạng anh lại tốt như vậy, Kazunari bây giờ mới sực hiểu ra.
“Huống hồ dang tay ra giúp đỡ khi bạn bè gặp khó khăn cũng là chuyện thường tình của con người thôi. Đây không chỉ là thường thức xã hội, mà còn là đạo đức làm người nữa.”
“Cô ấy gặp khó khăn? Có phải cô ấy không biết làm sao cho ổn, nên mới gọi điện cho anh không ạ?”
“Đương nhiên, cô ấy là người phụ nữ mạnh mẽ nên không khóc lóc, cũng không nhờ giúp đỡ gì, mà chỉ giải thích sơ qua tình hình. Thế nhưng, khỏi phải nghĩ cũng biết chắc chắn cô ấy đang gặp khó khăn. Cậu thử nghĩ mà xem, tuy quê cô ấy ở Osaka thật, nhưng ở đó cô ấy đã chẳng còn người thân nào nữa. Không may mẹ cô ấy cứ thế ra đi, vừa đau buồn lại phải lo chuẩn bị tang lễ, có lẽ ngay cả người giỏi giang như cô ấy cũng sẽ lúng túng.”
“Việc tang lễ ấy,” Kazunari nhìn thẳng vào người anh họ. “bao gồm cả giai đoạn chuẩn bị nữa, toàn bộ quá trình đó sẽ khiến thân nhân của người đã khuất thậm chí còn chẳng có thời gian mà đau lòng ấy chứ. Cô ấy chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho công ty tổ chức tang lễ là được. Chỉ cần gọi điện thoại, tất cả những thứ khác sẽ do người chuyên nghiệp sắp xếp. Cô ấy chỉ cần làm theo lời họ, ký tên vào hợp đồng, chuẩn bị tiền nong thỏa đáng là xong. Nếu như còn chút thời gian rảnh, thì hướng về di ảnh người đã khuất khóc lóc. Cùng chẳng phải chuyện khó khăn gì cả.”
Yasuharu chau mày như thể không sao hiểu nổi.
“Không ngờ cậu có thể nói một cách vô tình như thế, Yukiho là đàn em của cậu thời đại học cơ mà.”
“Không phải đàn em của em, mà chỉ cùng luyện tập với nhau ở câu lạc bộ khiêu vũ thôi.”
“Không cần phân biệt rõ ràng như vậy. Dù thế nào, cậu cũng là người giới thiệu cho bọn anh quen nhau mà.” Yasuharu nhìn chằm chằm vào Kazunari.
Vì vậy em đang hối hận lắm đây… Kazunari muốn nói câu này, nhưng lại nhẫn nhịn không lên tiếng.
“Dẫu sao,” Yasuharu gác chân lên nhau, dựa vào ghế sô-pha “chuyện này mà chuẩn bị chu đáo quá cũng không được ổn lắm, có điều anh muốn chuẩn bị sẵn sàng nếu mẹ cô ấy không may ra đi. Chỉ là, vừa rồi cậu cũng nói đấy, anh có hoàn cảnh của anh. Cho dù mẹ cô ấy qua đời, anh cũng không biết có thể lập tức bay đến Osaka hay không. Vì vậy,” Anh ta chỉ vào Kazunari “có thể phải nhờ cậu đi Osaka một chuyến. Cậu quen thuộc nơi ấy, mà Yukiho nhìn thấy người quen cũng yên tâm hơn.”
Kazunari nghe vậy thì chau mày lại.
“Anh họ, xin anh tha cho em đi.”
“Tại sao?”
“Cái này gọi là công tư lẫn lộn. Bình thường đã bị nói sau lưng rằng Shinozuka Kazunari là thư ký riêng của ủy viên thường vụ rồi đấy.”
“Phụ giúp cho ủy viên hội đồng quản trị cũng là công việc của phòng Kế hoạch.” Yasuharu lừ mắt nhìn anh ta.
“Chuyện này đâu có liên quan gì đến công ty chứ?”
“Có hay không, sau này hẵng xét. Chuyện cậu nên nghĩ chỉ có một mà thôi: ai ra lệnh.” Dứt lời, khóe miệng Yasuharu nở một nụ cười đắc ý, anh ta nhìn thẳng vào Kazunari. “Không phải vậy à?”
Kazunari thở dài. Anh ta muốn nói: thế ai đã bảo lúc chỉ có hai người đừng gọi là ủy viên hội đồng quản trị ấy nhỉ.
Trở về chỗ ngồi, Kazunari liền cầm ống nghe điện thoại lên, tay kia mở ngăn kéo bàn làm việc lấy quyển sổ ghi chép ra, lật đến trang ghi số điện thoại đầu tiên, tìm kiếm tên Imaeda.
Anh ta vừa nhìn số vừa bấm nút, kê ống nghe vào tai đợi. Chuông đổ một tiếng, hai tiếng. Các ngón bàn tay phải gõ lên bàn làm việc lách cách.
Chuông đổ sáu tiếng, điện thoại đã thông, nhưng Kazunari biết là không có người nghe máy, vì điện thoại của Imaeda đặt chế độ sau khi chuông đổ sáu tiếng sẽ khởi động chức năng trả lời tự động.
Quả nhiên, tiếp sau đấy, âm thanh vang lên trong ống nghe không phải giọng trầm của Imaeda, mà là âm thanh của máy tính, tựa như một giọng nữ bị nghẹt mũi “Hiện tôi đang ra ngoài, xin hãy để lại tên họ, số điện thoại và việc cần liên hệ sau tiếng bíp.” Kazunari gác máy trước khi nghe thấy tín hiệu.
Anh ta không kìm được tiếng tặc lưỡi. Âm thanh có lẽ không nhỏ, làm nữ đồng nghiệp ngồi ngay phía trước anh ta hơi giật mình.
Chuyện quái gì vậy. Anh ta nghĩ.
Lần cuối cùng gặp mặt Imaeda Naomi là giữa tháng Tám, giờ đã hơn một tháng trôi qua mà anh ta vẫn bặt vô âm tín. Kazunari gọi điện tới mấy lần, lần nào cũng chuyển sang chế độ trả lời tự động. Kazunari đã hai lần để lại lời nhắn yêu cầu Imaeda liên lạc với mình, nhưng đến nay vẫn chưa có điện thoại trả lời.
Kazunari từng nghĩ, có thể Imaeda đã đi du lịch. Nếu đúng là vậy thì kiểu làm việc của tay thám tử này cũng thật quá tùy tiện. Từ lúc đề nghị anh ta làm việc, Kazunari đã yêu cầu anh ta phải duy trì liên lạc chặt chẽ với mình.
Có lẽ, Kazunari lại suy đoán, có lẽ anh ta theo Karasawa Yukiho đến Osaka rồi? Chuyện này cũng không phải không có khả năng, nhưng không liên lạc gì với người yêu cầu thì cũng lạ thật.
Một tập tài liệu ở mép bàn làm việc đập vào tầm mắt. Anh ta tiện tay cầm lên. Biên bản cuộc họp hai hôm trước đã được chuyển đến chỗ anh ta. Cuộc họp ấy thảo luận về việc nghiên cứu phát triển một hệ thống máy tính có thể tự động tổ hợp cấu tạo hóa học của vật chất. Kazunari rất hứng thú với hạng mục nghiên cứu này, nên cũng tham gia họp, nhưng hiện tại anh ta chỉ máy móc xem lướt qua, đầu nghĩ đến chuyện hoàn toàn không liên quan. Chuyện Yasuharu và cả chuyện Karasawa Yukiho nữa.
Kazunari thực lòng hối hận đã dẫn Yasuharu đến cửa hàng của Karasawa Yukiho. Được Takamiya Makoto nhờ vả, anh ta mới có ý định đến cửa hàng ấy xem qua một chút, bèn rủ Yasuharu đi cùng mà chẳng nghĩ ngợi gì. Đó là một sai lầm.
Kazunari vẫn còn nhớ rất rõ lúc Yasuharu gặp Yukiho lần đầu tiên. Khi ấy, bộ dạng Yasuharu thực sự không hề giống người rơi vào lưới tình, thậm chí còn tỏ ra không lấy gì làm vui vẻ. Yukiho nói chuyện với anh ta, anh ta cũng chỉ trả lời nhát gừng. Thế nhưng, sau này nghĩ lại, đó mới chính là phản ứng của Yasuharu khi trong lòng bị xáo động mạnh.
Đương nhiên, Yasuharu có thể tìm được người phụ nữ hợp ý là chuyện rất đáng vui mừng. Kazunari nghĩ Yasuharu mới bốn mươi lăm tuổi, chẳng có lý do gì lại cùng hai đứa con sống cô độc đến già. Nếu có đối tượng thích hợp, anh ta nên tái hôn. Thế nhưng, Kazunari lại không thích đối tượng hiện tại của Yasuharu.
Kazunari không thích Karasawa Yukiho ở điểm nào, thực ra chính bản thân anh ta cũng không nói rõ được. Đúng như đã nói với Imaeda, anh ta cảm thấy không thoải mái với việc xung quanh cô ta có một số tiền lai lịch không rõ ràng. Nhưng nghĩ kỹ lại, đó là lý do thêm vào sau này. Chỉ có thể nói, ấn tượng từ lần đầu gặp mặt ở sàn tập khiêu vũ thời đại học đến nay vẫn còn lưu lại trong lòng mà thôi.
Kazunari cho rằng, chuyện hôn nhân với cô ta có thể hoãn lại thì cứ hoãn. Thế nhưng, muốn thuyết phục Yasuharu phải có lý do đầy đủ. Bằng không dù có nói với anh ta bao nhiêu lần rằng người phụ nữ ấy rất nguy hiểm, đừng nên cưới cô ta, anh ta cũng sẽ không coi là thật. Không, có lẽ sẽ chọc giận anh ta.
Chính vì lý do này, Kazunari mới hy vọng ở cuộc điều tra của Imaeda. Thậm chí có thể nói, anh ta đã đánh cược tất cả vào việc vạch trần bộ mặt thật của Karasawa Yukiho.
Chuyện Yasuharu vừa nhờ anh ta lại hiện lên trong óc. Nếu có chuyện bất hạnh xảy ra, Kazunari phải đi Osaka một chuyến, vả lại còn là đi giúp Karasawa Yukiho nữa.
Giỡn mình sao. Kazunari thầm than trong lòng. Anh ta lại nhớ tới lời Imaeda từng nói. “Người cô ta thích thực ra không phải anh họ anh, mà là anh…”
“Giỡn mình sao.” Lần này, anh ta khe khẽ thốt lên thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.