Shinozuka Kazunari nói một tiếng “Xin lỗi” rồi rời chỗ ngồi.
Sau khi thấp giọng nói mấy câu, anh ta lập tức quay lại. “Xin lỗi ông.”
“Anh bận à?”
“Không có gì. Cuộc điện thoại vừa nãy không phải công việc của công ty, là cá nhân tôi đang tiến hành điều tra.”
“Điều tra?”
“Vâng.” Kazunari gật đầu, có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng. “Vừa nãy ông Sasagaki bảo là tôi đã thăng chức nhỉ?”
“Đúng vậy.” Sasagaki thầm nghĩ, nói vậy thì có gì không ổn đâu?
“Thực ra, đây coi như là giáng chức.”
“Giáng chức? Không phải chứ.” Sasagaki bật cười. “Anh là cậu chủ nhà Shinozuka cơ mà.”
Nhưng Kazunari không cười.
“Ông Sasagaki có biết công ty Dược phẩm Unics không nhỉ?”
“Tôi biết.”
“Từ năm ngoái đến năm nay, không ngừng xảy ra những sự việc lạ lùng. Chúng tôi và họ là đối thủ cạnh tranh trên rất nhiều lĩnh vực, có mấy hạng mục tiêu nghiên cứu, tư liệu nội bộ của công ty Dược phẩm Shinozuka đã bị tiết lộ cho đối phương.”
“Ơ, có chuyện này sao?”
“Là người bên trong Unics bí mật thông báo, nhưng Unics không chịu thừa nhận.” Nói đoạn, Kazunari cười gượng.
“Làm công việc nghiên cứu thì nội bộ nhất định là phức tạp lắm. Nhưng chuyên này thì có quan hệ gì với anh Shinozuka?”
“Thông tin nội bộ từ công ty ấy nói tư liệu là do tôi cung cấp.”
Sasagaki giật mình kinh ngạc. “Sao có thể đươc?”
“Đúng vậy.” Kazunari lắc đầu. “Tôi hoàn toàn không biết chuyện là thế nào. Cũng không ai biết kẻ tố cáo rốt cuộc là ai, vì hắn ta chỉ liên lạc qua điện thoại và thư từ. Chỉ có điều, tư liệu nội bộ của Dược phẩm Shinozuka đúng là đã bị tiết lộ ra ngoài. Nhìn thấy tư liệu của kẻ mật báo kia gửi đến, đám người phòng Nghiên cứu đều xanh mặt.”
“Nhưng anh Shinozuka không thể nào làm chuyện đó được.”
“Nhất định là có người bày kế hại tôi.”
“Anh có nghi ai không?”
“Không.” Kazunari trả lời ngay lập tức.
“Ừm. Nhưng mà, nếu vì vậy mà bị giáng chức, thì thật sự quá…” Sasagaki nghiêng đầu trầm tư.
“Các thành viên hội đồng quản trị dường như cũng tin tôi không làm điều đó. Nhưng đã xảy ra chuyện như thế, công ty cũng không thể không có hành động gì. Vả lại, cũng có người cho rằng nếu đã bị người khác bày kế làm hại, chứng tỏ bản thân phải có vấn đề.”
Sasagaki không biết nên nói gì, chỉ trầm ngâm mãi.
“Còn một điểm nữa.” Nói tới đây, Kazunari giơ một ngón tay lên. “Trong số các thành viên hội đồng quản trị có một người hy vọng có thể điều tôi đi xa cho khuất mắt.”
“Ai?”
“Anh họ tôi, Yasuharu.”
“À… Ra là vậy.” Sasagaki đã hiểu ra.
“Anh ấy dường như cho rằng đây là một cơ hội tốt, có thể tống khứ mớ phiền phức làm khó vị hôn thê của mình đi. Nhưng với tôi thì lại nói, lần điều động này chỉ là tạm thời, sẽ nhanh chóng điều trở về. Có trời mới biết là đến lúc nào.”
“Cuộc điều tra mà anh nói chỉ việc gì vậy?”
Nghe Sasagaki nói, sắc mặt Kazunari lại trở nên nặng nề.
“Tôi đang điều tra xem tư liệu nội bộ làm sao lại bị tiết lộ ra ngoài?”
“Có manh mối gì không?”
“Ở mức độ nào đó thì coi như có.” Kazunari nói. “Hình như thủ phạm xâm nhập qua máy tính.”
“Máy tính?”
“Công ty Dược phẩm Shinozuka đang chuyển sang điện tử hoá, không chỉ nội bộ công ty liên lạc với nhau qua mạng, mà mấy cơ quan nghiên cứu bên ngoài cũng có thể trao đổi số liệu bất cứ lúc nào. Xem chừng hắn đã xâm nhập qua hệ thống mạng này. Chính là cái kẻ được coi là hacker đó.”
Sasagaki không biết trả lời như thế nào, bèn im lặng. Đây là lĩnh vực ông không thạo.
Kazunari dường như cũng hiểu được tâm sự của viên cảnh sát già, khoé miệng nở một nụ cười.
“Không cần phải nhọc công suy nghĩ vậy đâu. Tóm lại là giở trò trên máy tính của công ty Dược phẩm Shinozuka thông qua đường dây điện thoại. Dựa theo những gì điều tra được trước mắt đã biết kẻ kia xâm nhập từ đâu rồi. Máy tính của khoa Dược trường đại học Teito là trạm trung chuyển. Có nghĩa là, thủ phạm đã xâm nhập hệ thống của đại học Teito, rồi từ đó đi vào mạng của công ty Dược phẩm Shinozuka. Chỉ có điều, muốn điều tra ra kẻ ấy xâm nhập hệ thống của Đại học Teito từ đâu, sợ là hết sức khó khăn.”
“Đại học Teito?”
Sasagaki cảm thấy tên này quen quen. Ngẫm nghĩ một hồi, chợt nhớ ra câu chuyện giữa ông và Sugawara Eri. Cô gái đến tận nơi tìm Imaeda, chính là dược sĩ ở bệnh viện trực thuộc đại học Teito.
“Anh nói là khoa Dược? Vậy dược sĩ tại bệnh viện trực thuộc Đại học Teito cũng có thể sử dụng máy tính ở đó chứ?”
“Về cơ bản thì chắc chắn là vậy. Có điều máy tính của công ty Dược phẩm Shinozuka tuy có thể liên kết với cơ quan nghiên cứu bên ngoài, nhưng không phải tất cả thông tin đều công khai. Trong hệ thống chỗ nào cũng đặt tường lửa để thông tin mật trong nội bộ công ty không thể tiết lộ ra ngoài. Vì vậy tên hacker kia hẳn phải là người có kiến thức tương đối về máy tính. Có lẽ hắn là chuyên gia rồi.”
“Chuyên gia máy tính à…?”
Trong đầu Sasagaki chợt loé lên một ý nghĩ. Ông nghĩ đến một kẻ duy nhất. Dược sĩ ở bệnh viện trực thuộc Đại học Teito từng đến văn phòng thám tử Imaeda, tên hacker bí ẩn giăng bẫy hại Shinozuka Kazunari… đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao?
“Sao vậy ạ?” Kazunari ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì.” Sasagaki xua tay. “Không có gì.”
“Cuộc điện thoại ban nãy làm ngắt lời ông.” Kazunari ngồi thẳng lưng lên. “Nếu có thể, phiền ông tiếp tục kể.”
“À, tôi kể tới đâu rồi nhỉ?”
“Động cơ. Ông nói, đó quá nửa là do niềm tin của bọn chúng.”
“Đúng vậy.” Sasagaki cũng ngồi thẳng người lên.