Tối thứ Ba, thứ Sáu hàng tuần, Kawashima Eriko đều cùng Karasawa Yukiho đến lớp học giao tiếp tiếng Anh. Tất nhiên đó là do cô bị ảnh hưởng của Yukiho. Thời gian học từ bảy giờ đến tám giờ rưỡi. Lớp học thêm cách trường khoảng mười phút đi bộ, nhưng Eriko có thói quen tan học về nhà trước, ăn xong cơm tối mới đi. Trong khoảng thời gian này, Yukiho tham gia luyện tập ở câu lạc bộ Kịch. Eriko bình thường vẫn cùng Yukiho như hình với bóng, nhưng dẫu sao cũng không thể lên lớp chín mới gia nhập câu lạc bộ Kịch nói được.
Tối thứ Ba, sau khi kết thúc buổi học thêm, hai cô bé sánh vai đi cạnh nhau như thường lệ. Đi được nửa chừng, đến cạnh trường học, Yukiho nói phải gọi điện về nhà, liền đi vào bốt điện thoại công cộng. Eriko nhìn đồng hồ, thấy đã gần chín giờ, đây là kết quả của việc hai người nói chuyện quên trời đất trong lớp học thêm.
“Để cậu đợi lâu rồi.” Yukiho gọi điện thoại xong đi ra “Mẹ tớ bảo tớ về nhà mau lên.”
“Vậy chúng ta phải rảo bước nhanh lên rồi.”
“Ừ, hay là đi đường tắt?”
“Được đấy.”
Bình thường Eriko và Yukiho đều đi men theo đường lớn có xe buýt chạy, giờ rẽ vào đường nhỏ. Đi con đường này cũng như đi trên cạnh thứ ba của hình tam giác, có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian. Thường ngày, hai cô rất ít khi đi như vậy, vì đoạn đường này không có đèn nên rất tối, lại đa phần là nhà kho với bãi đậu xe, ít có nhà dân. Họ đi tới trước một căn nhà chất đầy gỗ, trông như nhà kho chứa gỗ.
“Ồ!” Yukiho dừng bước, nhìn về phía nhà kho.
“Sao vậy?”
“Có phải đồng phục của trường mình rơi ở đằng kia không nhỉ?” Yukiho chỉ vào một chỗ.
Eriko nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, bên cạnh đống gỗ đầu thừa đuôi thẹo chất ở sát tường, có một thứ trông như mảnh vải trắng.
“Hả! Chưa chắc.” Cô nghiêng đầu “Chỉ là một mảnh vải thôi.”
“Không đúng, đấy là đồng phục của trường mình.” Yukiho đi tới nhặt thứ trông giống như mảnh vải ấy lên “Cậu xem này, quả nhiên là đúng.”
Cô nói đúng, mặc dù đã rách, nhưng đúng là đồng phục của trường. Cổ áo màu xanh nhạt kia rất quen thuộc với Eriko và các học sinh trong trường.
“Sao lại có đồng phục trường rơi ở đây nhỉ?” Eriko nói.
“Không biết… á!” Yukiho đang xem xét bộ đồng phục chợt kêu lên một tiếng.
“Gì thế?”
“Đây này.” Yukiho cho bạn xem chỗ ngực áo đồng phục.
Biển tên được đính vào đó bằng kim băng, bên trên có đề “Fujimura”.
Eriko bỗng dâng trào cảm giác sợ hãi, chỉ thấy một cơn run nhè nhẹ lan qua sống lưng, những muốn lập tức rời khỏi đây. Nhưng Yukiho vẫn cầm chiếc đồng phục rách ngó nghiêng khắp xung quanh. Cô phát hiện bên cạnh nhà kho có một cánh cửa nhỏ khép hờ, liền bạo dạn dòm vào trong xem xét.
“Bọn mình mau về nhà đi!” Lúc Eriko nói câu này, chỉ nghe thấy Yukiho thét lên một tiếng, đưa tay bịt chặt miệng, loạng choạng lùi ra phía sau.
“Sao vậy?” Eriko run giọng hỏi.
“Có người… nằm ở trong đó… chắc là… đã chết rồi.” Yukiho nói.
Người nằm dưới đất là Fujimura Miyako, học sinh lớp 9-2 phân hiệu cấp II trường nữ Seika, nhưng cô chưa chết. Mặc dù hai tay hai chân bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ, đã hôn mê, nhưng sau khi được cứu, cô nhanh chóng hồi tỉnh. Người phát hiện ra cô là Eriko và Yukiho, nhưng cứu cô lại là người khác. Hai cô bé tưởng cô là xác chết, nên sau khi báo cảnh sát liền không dám lại gần nhà kho ấy nữa, chỉ run rẩy nắm chặt tay nhau. Nửa thân trên của Fujimura Miyako hoàn toàn trần trụi, nửa thân dưới ngoài chiếc váy ra đều bị lột sạch, vứt ở bên cạnh. Ngoài ra, còn tìm thấy một cái túi nylon màu đen. Nhân viên cứu hộ hỏa tốc chạy đến, đưa Miyako lên xe cứu thương, nhưng tình trạng của cô bé không thể nói chuyện được. Kể cả nhìn thấy hai người Eriko và Yukiho, cô cũng không có bất cứ phản ứng gì, đôi mắt trống rỗng thẫn thờ. Eriko và Yukiho cũng được đưa đến đồn cảnh sát gần đấy, trả lời vài câu đơn giản. Đây là lần đầu tiên Eriko đi xe cảnh sát, nhưng vì vừa mới chứng kiến cảnh ngộ thảm thương của Fujimura Miyako nên hai cô bé chẳng còn lòng dạ nào mà vui thích với điều đó.
Một người đàn ông trung niên có mái đầu bạc húi cua đặt câu hỏi với hai cô. Bề ngoài trông ông giống đầu bếp trong tiệm sushi, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác. Mặc dù biết rõ ông đã cố gắng hết sức tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc bén tinh anh của ông vẫn làm Eriko hơi sợ hãi. Các câu hỏi của cảnh sát cuối cùng tập trung vào quá trình bọn cô phát hiện ra Miyako, và họ có manh mối gì liên quan đến vụ án này hay không. Về quá trình phát hiện, Eriko và Yukiho thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang phía đối phương, cố gắng thuật lại một cách chuẩn xác nhất, cảnh sát dường như cũng không phát hiện ra điểm gì khả nghi. Nhưng khi hỏi có manh mối gì không, cả hai đều không thể cung cấp bất cứ điều gì. Vì đường phố ban đêm nguy hiểm, nhà trường xưa nay vẫn dặn dò các học sinh nếu sinh hoạt câu lạc bộ về muộn thì nhất định phải kết thành nhóm đi đường lớn có xe buýt chạy qua, nhưng trên thực tế hai cô chưa bao giờ nghe nói xảy ra chuyện gì bất trắc cả.
“Lúc các cháu tan học về nhà, có thấy người nào đáng ngờ, hay có ai nấp bên đường hay không? Không phải các cháu mà bạn bè các cháu có ai từng gặp chuyện như thế chưa?” Nữ cảnh sát bên cạnh hỏi.
“Cháu chưa nghe chuyện như vậy bao giờ cả.” Eriko trả lời.
“Nhưng,” Yukiho nói “có người rình mò trường học, hoặc là đợi lúc chúng cháu tan học để chụp ảnh trộm.” Cô nhìn Eriko, nói “Nhỉ?”, tìm kiếm một lời khẳng định.
Eriko gật đầu, cô đã quên bẵng bọn chúng.
“Có phải cùng một người không?” Cảnh sát hỏi.
“Rình trộm thì có mấy đứa, chụp ảnh… thì cháu không biết.” Eriko trả lời.
“Nhưng mà, cháu nghĩ chúng nó đều học cùng một trường.”
“Trường? Là học sinh à?” Nữ cảnh sát mở to mắt.
“Cháu nghĩ là học trường cấp II Oe.” Yukiho nói. Giọng điệu chắc chắn của cô làm Eriko cũng hơi kinh ngạc, nhìn về phía cô.
“Oe? Cháu chắc chắn chứ?” Nữ cảnh sát yêu cầu cô xác nhận lại.
“Hồi trước cháu từng sống ở Oe, nên cháu nhận ra ngay. Cháu nghĩ, đó đúng là huy hiệu của trường cấp II Oe.”
Nữ cảnh sát và viên cảnh sát trung niên đưa mắt nhìn nhau.
“Ngoài ra cháu còn nhớ gì không?”
“Nếu là người lần trước chụp trộm cháu thì cháu biết nó họ gì, lúc ấy trước ngực nó có đeo biển tên.”
“Họ gì?” Cặp mắt viên cảnh sát trung niên sáng bừng lên nét mặt như thể vớ được con mồi.
“Cháu nhớ có lẽ là Akiyoshi. Chữ ‘Aki’ có nghĩa là mùa thu, còn ‘yoshi’ nghĩa là cát lợi, may mắn.”
Eriko nghe Yukiho và cảnh sát đối thoại, cảm thấy rất bất ngờ. Trước đó, Yukiho có thể nói là hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của bọn con trai kia, thì ra ngay cả tên của đối phương cô cũng đã nhìn kỹ đến thế. Eriko còn không nhớ trên người thằng đó có đeo biển tên hay không nữa.
“Akiyoshi… à?!”
Viên cảnh sát trung niên ghé tai nữ cảnh sát thì thầm mấy câu, nữ cảnh sát liền đứng dậy.
“Cuối cùng, muốn nhờ hai cháu xem thứ này một chút.” Viên cảnh sát trung niên lấy cái túi nylon ra đặt trước mặt hai cô bé “Đây là thứ rơi ở hiện trường, các cháu có thấy quen không?”
Trong túi nylon hình như là một dây đeo chìa khóa, con lật đật nhỏ có gắn dây xích, nhưng sợi xích đã đứt.
“Không ạ.” Eriko nói, Yukiho cũng đưa ra câu trả lời tương tự.