Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG II – PHẦN 5



“Ơ, dây xích của cậu đứt rồi kìa.” Yuichi nhìn thấy ví tiền của Kikuchi, liền nói. Đang là giờ nghỉ trưa, hai đứa đi mua bánh mì trong căng tin. Kikuchi đứng trước mặt Yuichi, tay cầm ví tiền, nhưng cái móc chìa khóa bình thường đeo trên ví đã không còn nữa. Yuichi nhớ đó là một con lật đật nhỏ.
“Ừ, chiều tối qua tớ mới phát hiện.” Kikuchi hậm hực nói “Tớ thích cái đấy lắm chứ.”
“Đánh rơi à?”
“Hình như thế. Nhưng mà, dây xích kiểu này đâu có dễ đứt thế nhỉ?”
‘Đồ rẻ tiền chứ gì?!’ Yuichi nuốt câu nói suýt vuột ra khỏi miệng ấy lại. Đối với Kikuchi, tuyệt đối không nên nói phứa như vậy.
“Phải rồi,” Kikuchi hạ thấp giọng “hôm qua, tớ đi xem Rocky đấy.”
“Ồ, hay quá.” Yuichi nhìn cậu bạn, thầm nhủ, vừa mới hôm trước, cậu rõ ràng còn than thở vé xem phim đắt đỏ mà.
“Tự nhiên có được phiếu ưu đãi đặc biệt của rạp chiếu phim.” Kikuchi dường như hiểu rõ thắc mắc của Yuichi “Khách hàng cho mẹ tớ.”
“Ồ, may quá còn gì.”
Yuichi biết mẹ của Kikuchi làm ở khu chợ gần đây.
“Nhưng mà, tớ xem thử mới phát hiện hôm qua là hết hạn, bèn vội vàng chạy đi xem. Cũng may kịp suất chiếu cuối cùng, hú vía. Thực ra nghĩ kỹ lại, nếu không phải sắp hết hạn, người ta cũng chẳng đem cho làm gì.”
“Có lẽ vậy, phim thế nào?”
“Hay vãi ra!”
Hai đứa bắt đầu sôi nổi bàn luận về bộ phim.
Gần hết giờ nghỉ trưa, trở về lớp học, một đứa cùng lớp gọi Yuichi lại, bảo giáo viên chủ nhiệm đang tìm nó. Thầy chủ nhiệm của lớp nó họ Kumazawa, dạy môn Tự nhiên, có biệt hiệu là “Gấu lớn”.
Đến văn phòng giáo viên, thầy Kumazawa đang đợi Yuichi với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
“Cảnh sát ở đồn Shitenno Tennoji đến. Hình như có việc muốn hỏi cậu.”
Yuichi giật mình kinh hãi. “Hỏi em gì ạ?”
“Nghe nói cậu chụp trộm các nữ sinh trường Seika.” Tròng mắt đùng đục của Kumazawa hằn học trừng lên nhìn Yuichi.
“A, em…” Trước lời vặn hỏi bất ngờ, Yuichi lắp ba lắp bắp, không nói được tiếng nào, chẳng khác gì tự thú nhận.
“Không ra sao cả!” Kumazawa chặc lưỡi, đứng dậy “Đã ngu lại còn chuyên đi làm chuyện ngớ ngẩn. Thật đúng là nỗi nhục của trường!” Ông ta hất cằm, ra hiệu cho Yuichi đi với mình.
Trong phòng tiếp khách có ba người đàn ông đang đợi. Một trong số đó là thầy giám thị lần trước nó gặp trên sân thượng, ông ta trừng mắt nhìn Yuichi qua cặp kính. Hai người còn lại là người lạ, một người rất trẻ, người kia thì đã trung niên. Cả hai đều mặc bộ vest đen giản dị. Xem ra, hai người này chính là cảnh sát rồi. Kumazawa giới thiệu Yuichi với họ. Hai viên cảnh sát nhìn nó chằm chằm, tựa hồ không để sót một phân nào trên người nó.
“Kẻ chụp trộm các nữ sinh gần phân hiệu cấp II của trường nữ Seika là cậu à?” Viên cảnh sát trung niên hỏi, giọng điệu nghe rất ôn hòa, nhưng lại toát ra vẻ quyền uy mà các thầy giáo không có. Chỉ riêng giọng nói của ông cũng đủ khiến Yuichi sợ khiếp rồi.
“Dạ, cháu…” Đầu lưỡi nó như thể bị thắt nút lại.
“Học sinh trường đó còn nhìn thấy cả biển tên của cậu rồi.” Viên cảnh sát hình sự chỉ lên ngực Yuichi “Vì họ tên cậu rất đặc biệt, nên ghi nhớ luôn.”
Không thể nào chứ, Yuichi nghĩ.
“Sao hả? Tốt nhất là cậu hãy thật thà, cậu đã chụp ảnh đúng không?” Viên cảnh sát hỏi lại, tay cảnh sát trẻ bên cạnh ông ta cũng nhìn Yuichi chằm chằm. Nét mặt thầy giám thị trở nên khó coi hết sức.
“Có chụp…” Yuichi bất lực gật đầu, thầy Kumazawa nặng nề thở dài một tiếng.
“Cậu không cảm thấy mất mặt khi làm những chuyện như thế à?” Thầy giám thị tức giận đến độ gần như lắp bắp, cái trán hói bắt đầu đỏ bừng lên.
“Đừng thế, đừng thế.” Viên cảnh sát trung niên làm động tác xoa dịu thầy giáo, rồi lại hướng về phía Yuichi “Đối tượng chụp trộm cố định đúng không?”
“Vâng.”
“Cậu biết tên cô bé ấy chứ?”
“Biết ạ.” Giọng Yuichi trở nên khàn khàn.
“Có thể viết tên ra đây không?” Viên cảnh sát lấy giấy bút ra.
Yuichi viết xuống hàng chữ “Karasawa Yukiho”, viên cảnh sát nhìn, lộ vẻ đã hiểu.
“Người khác thì sao?” Viên cảnh sát hỏi “Còn người khác không? Hay chỉ chụp cô bé này thôi?”
“Vâng.”
“Cậu thích cô bé ấy à?” Viên cảnh sát nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Không phải… không phải cháu thích, là bạn cháu thích. Cháu chỉ chụp hộ nó thôi.”
“Bạn cậu? Sao cậu phải giúp cậu ta chụp ảnh?”
Yuichi cúi gằm đầu, bặm môi. Nhìn bộ dang ấy của nó viên cảnh sát dường như phát hiện được điều gì.
“Ha ha!” Viên cảnh sát nói với giọng hứng thú “Cậu đem những tấm ảnh đó đi bán, đúng không?”
Bị nói trúng tim đen, Yuichi không kìm được run lên.
“Cái thằng này!” Thầy Kumazawa quát “Đồ ngu!”
“Chỉ mình cậu chụp ảnh thôi à? Còn có người khác nữa không?” Viên cảnh sát trung niên hỏi.
“Cháu không biết. Chắc là không.”
“Nói như vậy, kẻ thỉnh thoảng nhìn trộm sân vận động trường Seika cũng là cậu phải không? Học sinh ở đó nói có người nhìn trộm.”
Yuichi ngẩng đầu. “Không phải cháu. Thật đấy! Cháu chỉ chụp ảnh thôi.”
“Vậy kẻ nhìn trộm là ai? Cậu có biết không?”
Quá nửa là bọn Teizo rồi, Yuichi thầm nhủ trong đầu, nhưng lại không nói ra miệng. Nếu bọn kia mà biết nó tố cáo, có trời mới biết kết cục của nó sẽ thê thảm chừng nào.
“Xem ra cậu biết, nhưng lại không muốn nói. Che giấu sự thật đối với cậu không phải chuyện tốt lành gì đâu. Được rồi, không sao cả. Giờ phiền cậu cho tôi biết tối qua sau giờ tan học cậu làm gì, càng tường tận càng tốt.”
“Chuyện này…”
“Hôm qua… sao hả? Không kể được à?”
“Cho cháu hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Akiyoshi!” Thầy Kumazawa gầm lên “Trả lời câu hỏi đi!”
“Ừm, không sao cả.” Viên cảnh sát trung niên lại vỗ yên thầy giáo đang kích động, mỉm cười nhìn Yuichi “Có một nữ sinh trường Seika suýt bị cưỡng hiếp ở gần trường học.”
Yuichi cảm thấy gương mặt mình cứng đờ ra. “Không phải cháu.”
“Không ai nói là cậu làm cả, chỉ là học sinh trường đó có nhắc đến cậu.” Giọng điệu của viên cảnh sát vẫn bình tĩnh nhưng lại đầy ngụ ý… ở thời điểm này, cậu là kẻ đáng nghi nhất.
“Cháu không biết, thật đấy…” Yuichi lắc đầu.
“Vậy hôm qua cậu ở đâu, làm những gì, không có gì không thể nói được chứ?”
“Hôm qua… tan học xong, cháu đi hiệu sách và hàng băng đĩa.” Yuichi vừa nhớ lại vừa nói “Lúc ấy là hơn sáu giờ, sau đấy thì cháu ở trong nhà suốt.”
“Lúc cậu ở nhà, người nhà cũng có mặt chứ?”
“Vâng, mẹ cháu cũng ở nhà. Khoảng chừng chín giờ thì bố cháu về.”
“Ngoài người nhà ra thì không còn người khác?”
“Không…” Yuichi trả lời, thầm nhủ, lời làm chứng của người nhà không được sao?
“Được rồi, tính sao bây giờ nhỉ?” Viên cảnh sát trung niên thấp giọng làm ra vẻ bàn bạc với tay cảnh sát trẻ tuổi “Anh bạn Akiyoshi đây nói, cậu ấy chụp trộm không phải vì thích người ta, nhưng không có căn cứ gì để tin lời nói của cậu ấy cả.”
“Đúng vậy.” Tay cảnh sát trẻ đồng ý, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt đáng ghét.
“Thật sự là cháu chụp giúp bạn mà.”
“Nếu vậy, phiền cậu cho chúng tôi biết tên của người bạn đó.” Viên cảnh sát trung niên nói.
“Việc này…”
Yuichi do dự. Nó không muốn bị nghi ngờ chỉ vì tiếp tục im lặng.
Cảnh sát nhận định tình hình, nhằm đúng thời điểm nói “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không cho ai biết là cậu nói đâu.”
Câu này như đã nhìn thấu suy nghĩ của Yuichi, khiến nó hạ quyết tâm. Nó rụt rè nói ra tên của Teizo. Thầy giám thị lập tức lộ vẻ chán chường cực điểm. Có lẽ vì cứ mỗi lần có chuyện đều xuất hiện cái tên này.
“Trong đám nhìn trộm sân vận động trường Seika cũng có cậu Teizo này chứ?” Viên cảnh sát trung niên hỏi.
“Chuyện này thì cháu không biết.” Yuichi liếm bờ môi khô khốc.
“Cậu Teizo này chỉ nhờ cậu chụp ảnh của Karasawa thôi hả? Có bảo cậu chụp các nữ sinh khác không?”
“Người khác, à…” Yuichi chần chừ giây lát, nhưng vẫn quyết định thành thật cung khai. Chuyện đã đến nước này rồi tiết lộ nhiều hay ít cũng chẳng khác gì nữa. “Mới gần đây nó bảo cháu đi chụp một người khác.”
“Là ai vậy?”
“Fujimura Miyako, nhưng cháu không biết con bé ấy.”
Đúng lúc này, Yuichi cảm nhận được bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, nét mặt viên cảnh sát cũng thay đổi.
“Cậu chụp ảnh cô bé ấy chưa?” Viên cảnh sát lớn tuổi hơn thấp giọng hỏi.
“Vẫn chưa ạ.”
Ông ta gật đầu, nói “Vậy sao?”
“Đừng đi chụp ảnh nữa.” Kumazawa ở bên cạnh hầm hầm tức giận nói “Chính vì đi làm chuyện ngu xuẩn ấy mà cậu mới bị nghi ngờ đấy.”
Yuichi lặng lẽ gật đầu.
“Chúng tôi còn muốn xác nhận một chuyện nữa.” Viên cảnh sát lấy cái túi nylon ra “Cậu đã bao giờ thấy thứ bên trong này chưa?”
Trong túi có một con lật đật nhỏ. Yuichi giật mình kinh hãi, đó chính là cái móc chìa khóa của Kikuchi!
“Xem ra cậu biết.” Cảnh sát chú ý đến biểu hiện của nó.
Yuichi lại bắt đầu dao động. Nếu khai ra Kikuchi, liệu sẽ có hậu quả gì? Kikuchi liệu có bị nghi ngờ không? Nhưng mà, nếu bây giờ nói dối, có lẽ sẽ khiến sự việc càng thêm tệ hại. Hơn nữa, cho dù mình không nói, bọn họ sớm muộn cũng sẽ điều tra ra chân tướng…
“Sao hả?” Viên cảnh sát lấy đầu ngón tay gõ lên mặt bàn thành tiếng, thúc giục nó trả lời. Âm thanh ấy như mũi kim, đâm vào tim Yuichi đau nhói.
Yuichi nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói ra chủ nhân của con lật đật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.