Kikuchi Fumihiko bị cảnh sát nghi ngờ dính líu tới vụ tấn công nữ sinh phân hiệu cấp II trường nữ Seika là chuyện hiển nhiên. Đầu tiên, buổi sáng hôm thứ Năm, cậu ta trả lời câu hỏi của cảnh sát trên phòng tiếp khách. Cảnh sát hỏi gì, cậu ta trả lời thế nào, đều không ai biết. Sau khi về lớp, cậu ta vẫn sa sầm mặt không nói một lời. Tất nhiên, cũng không ai nói chuyện với cậu ta. Cảnh sát ghé đến mấy ngày liên tiếp, khiến ai nấy đều cảm thấy chuyện này không phải đơn giản. Yuichi cũng khó bắt chuyện với Kikuchi. Việc tiết lộ về cái móc chìa khóa với cảnh sát làm nó cảm thấy áy náy. Sáng thứ Sáu, Kikuchi lại bị gọi ra khỏi lớp. Lúc đi xuyên qua dãy bàn ghế ra cửa, cậu ta không nhìn bất cứ người nào.
“Hình như là nữ sinh trường Seika bị tấn công.” Sau khi Kikuchi ra ngoài, một đứa trong lớp nói “Vì vậy cảnh sát nghi ngờ nó, nghe nói đồ của nó rơi ở hiện trường.”
“Mày nghe ai nói vậy?” Yuichi hỏi.
“Có đứa nghe trộm các thầy cô giáo nói chuyện, sự việc hình như rất nghiêm trọng.”
“Bị tấn công thế nào? Có phải bị cưỡng hiếp không?” Một đứa con trai hỏi, ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ.
“Chứ còn gì nữa! Nghe nói tiền cũng bị cướp luôn.” Đứa vừa khơi mào câu chuyện hạ thấp giọng loan tin.
Yuichi nhận ra cả đám xung quanh đều lộ vẻ ta đây đã hiểu. Hẳn là chúng đều nghĩ đến gia cảnh khó khăn của Kikuchi.
“Nhưng Kikuchi nói không phải cậu ấy làm.” Yuichi thử thăm dò.
“Hình như cậu ấy bảo lúc ấy đang đi xem phim.”
Có đứa nói, chuyện này thực sự rất khả nghi. Mấy đứa khác gật đầu phụ họa theo. Cũng có đứa nói, đương nhiên Kikuchi không thể thành thực khai nhận rồi.
Thấy Kirihara cũng đứng chung với cả bọn, Yuichi hơi ngạc nhiên. Nó vốn nghĩ rằng Kirihara sẽ không tham gia vào mấy chuyện ồn ào kiểu này. Chẳng lẽ vì chuyện tấm ảnh hôm trước mà Kirihara bắt đầu để ý Kikuchi?
Những ý nghĩ này xoay chuyển trong đầu Yuichi, nó nhìn về phía Kirihara, thoáng sau liền chạm phải ánh mắt cậu ta. Kirihara chăm chú nhìn Yuichi khoảng hai giây, sau đó đứng dậy rời đi.
Thứ Bảy, sau khi sự việc xảy ra bốn ngày, Eriko và Yukiho đến nhà Fujimura Miyako thăm hỏi. Đề nghị này là của Yukiho. Thế nhưng, hai cô bé đợi mãi trong phòng khách, mà Miyako vẫn không ló mặt, chỉ có mẹ cô đi ra, hết sức áy náy nói rằng Miyako không muốn gặp bất cứ ai.
“Vết thương nghiêm trọng lắm ạ?” Eriko hỏi.
“Vết thương thực ra cũng đỡ rồi… chỉ là, cú sốc tinh thần thì rất…” Mẹ Miyako khẽ thở dài một tiếng.
“Đã tìm thấy tên xấu xa kia chưa ạ?” Yukiho hỏi “Cảnh sát hỏi bọn cháu nhiều chuyện lắm.”
Mẹ của Miyako lắc đầu. “Giờ vẫn chưa biết gì cả, làm phiền các cháu quá.”
“Bọn cháu không sao cả… Bạn Fujimura có nhìn rõ tên xấu xa ấy không ạ?” Yukiho khẽ hỏi.
“Vì đột nhiên bị trùm túi nylon đen từ phía sau nên nó không thấy gì cả. Sau đó, nó bị đánh vào đầu, rồi ngất đi…” Vành mắt mẹ Miyako đỏ lựng lên, hai tay bưng miệng “Để chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, hàng ngày nó đều về nhà rất muộn, từ lâu cô đã lo lắng rồi. Con bé là chủ nhiệm câu lạc bộ âm nhạc, hết giờ học bao giờ cũng ở lại trường…”
Thấy bà rơi nước mắt, Eriko rất xót xa, thậm chí còn muốn rời khỏi đây cho sớm. Yukiho dường như cũng có cảm giác ấy, đưa mắt nhìn bạn nói “Bọn mình xin phép thôi nhỉ?”
“Ừ.” Eriko chuẩn bị đứng lên.
“Cô xin lỗi nhé. Các cháu đã cất công đến thăm mà…”
“Đâu có ạ. Hy vọng bạn Fujimura có thể xốc lại tinh thần, sớm hồi phục sức khỏe.” Yukiho nói, đoạn nhổm người đứng lên.
“Cảm ơn cháu. À! Có điều,” Lúc này, mẹ Miyako đột nhiên mở to mắt “mặc dù gặp phải chuyện ấy, nhưng con bé chỉ bị lột quần áo, chuyện kia… nó vẫn còn trong trắng. Các cháu nhất định phải tin đấy.”
Eriko hiểu rất rõ mẹ Miyako muốn nói gì nên hơi ngạc nhiên nhìn sang Yukiho. Vì tuy cả hai không nói ra miệng nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện này, hai cô đều coi là Miyako đã bị xâm hại.
“Tất nhiên, tất nhiên là bọn cháu tin.” Ngữ điệu trả lời của Yukiho lại tựa hồ chưa bao giờ nghĩ như thế.
“Còn nữa,” mẹ Miyako nói “bác biết là đến giờ, hai cháu đều giữ bí mật chuyện này, và bác mong về sau các cháu cũng tiếp tục làm vậy. Nói gì thì nói, con bé sau này vẫn còn cả một chặng đường dài phải đi. Chuyện này mà bị đồn ra ngoài, không biết ở sau lưng nó sẽ bị nói thành thế nào nữa.”
“Vâng ạ, bọn cháu biết.” Yukiho trả lời thẳng thắn “Chúng cháu tuyệt đối sẽ không nhắc chuyện này với bất cứ ai. Cho dù sau này có tin đồn gì, chỉ cần bọn cháu phủ nhận là được. Nhờ bác nói hộ với bạn Fujimura, chúng cháu nhất định sẽ giữ bí mật, bạn ấy cứ yên tâm.”
“Cảm ơn các cháu. Miyako có bạn tốt như vậy thật là một điều may mắn, bác sẽ bảo nó cả đời này phải khắc ghi ân tình này của các cháu.” Mẹ Miyako nói trong nước mắt.
Kikuchi dường như đã rửa sạch được mối nghi ngờ vào ngày thứ Bảy. Sở dĩ nói “dường như đã” là vì đến thứ Hai Yuichi mới biết. Chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán của đám bạn trong lớp, bọn chúng nói, sáng nay Teizo Toshiyuki bị cảnh sát thẩm vấn. Vừa nghe nói vậy, Yuichi liền đi hỏi chính Kikuchi. Kikuchi trừng mắt với nó, rồi nhìn lên bảng, lạnh lùng trả lời “không bị tình nghi nữa, chuyện này coi như không liên quan gì tới tớ nữa.”
“Vậy không phải rất tốt sao?” Yuichi mừng rỡ nói “Cậu làm thế nào chứng minh mình trong sạch vậy?”
“Tớ chẳng làm gì cả, việc hôm ấy tớ có đi xem phim đã được chứng thực.”
“Chứng thực thế nào?”
“Chuyện đó,” Kikuchi khoanh tay trước ngực, nặng nề thở hắt ra một tiếng “thế nào mà chẳng được. Hay là cậu hy vọng tớ bị bắt?”
“Cậu nói linh tinh gì vậy, sao tớ lại nghĩ thế được?”
“Nếu đã thế thì đừng nhắc đến chuyện này nữa. Chỉ nhớ lại thôi, tớ đã thấy bụng đầy cứt rồi.” Kikuchi vẫn nhìn lên bảng chẳng buồn liếc Yuichi, rõ ràng đang ôm hận trong lòng. Chắc cậu ta đã lờ mờ nhận ra ai là người tiết lộ chủ nhân của con lật đật. Yuichi thầm tính toán cách làm Kikuchi vui lên, bèn nói:
“Chuyện tấm ảnh kia, nếu cậu muốn điều tra gì, tớ sẽ đi với cậu.”
“Cậu đang nói chuyện gì vậy?”
“Thì là… chuyện tấm ảnh chụp mẹ Kirihara với người đàn ông kia ấy. Có vẻ thú vị đấy.”
Thế nhưng, phản ứng của Kikuchi trước đề nghị này lại không như Yuichi dự đoán.
“Cái đó à,” Kikuchi nhếch miệng “tớ không muốn nữa.”
“Hả?”
“Tớ hết hứng thú rồi. Nghĩ kỹ lại, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến tớ cả. Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, bây giờ cũng chẳng còn ai nhớ nữa đâu.”
“Nhưng chính cậu…”
“Vả lại,” Kikuchi ngắt lời Yuichi “tớ làm mất tấm ảnh đó rồi.”
“Làm mất rồi?”
“Hình như đánh rơi. Cũng có thể là hôm trước dọn dẹp nhà cửa, bất cẩn vứt đi rồi.”
“Sao lại thế được…”
‘Đó là đồ của tớ!’ Yuichi rất muốn nói thế, nhưng nhìn gương mặt không chút cảm xúc, như thể chiếc mặt nạ kịch Nô của Kikuchi, nó chẳng thể nói được gì nữa. Kikuchi hoàn toàn không có vẻ áy náy vì làm mất tấm ảnh quý của người khác. Trông cậu ta cứ như muốn nói “Không cần phải xin lỗi cậu vì chuyện nhỏ nhặt này.”
“Ảnh kiểu ấy, mất cũng có sao đâu.” Nói đoạn, Kikuchi liếc nhìn Yuichi một cái, ánh mắt có thể diễn tả bằng từ “trợn trừng”.
“Ừm, à, không can hệ gì cả.” Yuichi đành trả lời.
Kikuchi đứng dậy bỏ đi, tựa hồ tỏ ý không muốn nói chuyện tiếp.
Yuichi chỉ bối rối nhìn theo lưng cậu bạn. Lúc này, nó cảm nhận được ánh mắt từ một hướng khác. Nó nhìn ra phía đó, là Kirihara. Yuichi thấy lạnh người trước ánh mắt lạnh lẽo ấy. Nhưng cái nhìn không kéo dài lâu. Kirihara nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục đọc quyển sách khổ nhỏ của cậu ta. Trên bàn cậu ta có một cái túi đựng đồ lặt vặt, khâu bằng vải vụn, bên trên thêu chữ “RK”.
Hôm ấy sau khi tan học, Yuichi vừa ra khỏi trường không bao xa, đột nhiên bị ai đó tóm lấy vai phải. Ngoảnh đầu lại, nó thấy Teizo Toshiyuki đang đứng đó với ánh mắt chất chứa căm giận, sau lưng còn hai thằng khác, vẻ mặt cũng hệt như thế.
“Theo tao.” Giọng Teizo thấp trầm rành rọt. Tiếng nói tuy không lớn, nhưng uy lực ẩn chứa bên trong đủ khiến tim Yuichi thắt lại.
Yuichi bị đưa đến một con ngõ hẹp. Hai thằng kia kẹp nó vào giữa, còn Teizo đứng đối diện với nó. Teizo nắm cổ áo Yuichi. Yuichi không cao lắm nên khi bị siết cổ nhấc lên, nó buộc lòng phải nhón gót kiễng chân.
“Akiyoshi!” Teizo hung hăng quát “Có phải mày bán đứng tao không?”
Yuichi ra sức lắc đầu, sợ hãi đến nỗi cơ mặt co giật liên hồi.
“Láo toét!” Teizo trợn tròn hai mắt, nghiến răng kèn kẹt, gí sát mặt lại “Ngoài mày ra còn ai khác nữa?”
Yuichi tiếp tục lắc đầu. “Tao chẳng nói gì cả, thật đấy.”
“Vẫn còn dối trá, thằng ngu!” Thằng con trai bên trái nói “Muốn chết hả?!”
“Nói thật đi, nói!” Hai tay Teizo lắc người Yuichi.
Yuichi bị dúi vào tường. Cảm giác lạnh lẽo của bê tông thấm vào lưng nó.
“Thật đấy, tao không lừa mày đâu, tao chẳng nói gì cả.”
“Thật không?”
“Thật mà.” Yuichi ngửa người ra phía sau, gật gật đầu.
Teizo trừng mắt nhìn nó, một lúc sau thì buông tay ra. Thằng con trai bên phải cười gằn một tiếng. Yuichi ôm cổ họng, nuốt nước bọt. Không sao rồi, nó thầm nghĩ. Thế nhưng, chỉ nháy mắt sau, gương mặt Teizo đã lù lù hiện ra. Yuichi, tay chân sóng soài nằm lăn dưới đất ngay sau cú va chạm. Dư chấn của cú va vẫn còn lưu lại trên mặt. Nhận thấy cơn đau, Yuichi mới phát hiện mình bị đánh.
“Không phải mày thì còn ai vào đây nữa?” Cùng với tiếng gầm giận dữ của Teizo, một vật gì đó bay vào miệng Yuichi. Đến khi ngã vật sang một bên, nó mới biết đó là mũi giày. Miệng nó bị rách, vị máu lan ra. Nó đang nghĩ. “Như liếm phải đồng mười yên vậy”, thì cơn đau dữ dội đã quặn lên. Yuichi che mặt, co người lại. Những cú đấm cái đá của bọn Teizo trút xuống hai bên sườn nó như mưa.