Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG III – PHẦN 2



Trường cấp III Shubunkan mà Sonomura Tomohiko theo học không có đồng phục. Thời kỳ phong trào học sinh sinh viên lên cao, các anh chị khóa trên của trường này đã phát động phong trào bãi bỏ đồng phục trường và đã thành công. Trang phục học sinh kiểu cũ được coi như phục trang tiêu chuẩn của họ, nhưng những người ăn mặc kiểu ấy đi học không đến hai mươi phần trăm. Đặc biệt sau khi lên lớp mười một, gần như tất cả học sinh đều đổi sang mặc quần áo mà mình thích. Ngoài ra, dù có quy định cấm làm tóc xoăn, nhưng số học sinh tuân thủ, nhịn không đi uốn tóc có thể nói là cực kỳ hi hữu. Quy định về việc trang điểm của nữ sinh cũng thế. Vì vậy cảnh tượng nữ sinh ăn mặc như người mẫu trên tạp chí thời trang, son phấn thơm nức ngồi trong lớp học nghe giảng là chuyện bình thường ở trường họ, chỉ cần không gây rối trong giờ học, các thầy cô giáo cũng nhắm mắt cho qua. Mặc thường phục, sau giờ tan học dù có lượn lờ phố xá cũng không lo bị lên lớp. Ngộ nhỡ bị hỏi gì đó, chỉ cần kiên quyết nhận mình là sinh viên đại học thì có thể qua ải. Chính vì vậy, một ngày thứ Sáu đẹp trời như hôm nay, những học sinh tan học xong về nhà luôn đã ít lại càng thêm ít. Sonomura Tomohiko cũng vậy, bình thường cậu sẽ cùng vài đứa bạn tụ tập thành nhóm, đi tới khu phố đám con gái hay lượn lờ, hoặc chạy thẳng đến khu vui chơi có máy chơi điện tử mới nhập. Nhưng hôm nay cậu không làm vậy, chẳng qua vì sự kiện “tiện tay dắt dê” kia đã khiến hầu bao của cậu lép kẹp. Kirihara đánh tiếng vào lúc cậu đang ở tình trạng cùng quẫn nên sau giờ học không chuẩn bị ra về mà ngồi trong góc lớp xem tạp chí Playboy. Cảm thấy có người đứng trước mặt mình, Tomohiko ngẩng đầu nhìn, liền thấy khóe miệng Kirihara Ryoji nở một nụ cười khó hiểu. Kirihara là bạn cùng lớp cậu, nhưng đã lên lớp mười một được gần hai tháng rồi, họ vẫn gần như không nói chuyện với nhau. Tomohiko không phải loại ngại tiếp xúc người lạ, cũng đã quen thân với đại đa số bạn học cùng lớp. Thực ra chính Kirihara mới luôn toát ra một vẻ xa cách như muốn dựng lên bức tường ngăn với người khác vậy.
“Hôm nay rảnh không?” Đây là câu đầu tiên của Kirihara.
“Rảnh…” Tomohiko trả lời. Kirihara bèn nói nhỏ là có một công việc không tồi, cậu muốn thử không?
“Chỉ cần nói chuyện với phụ nữ là kiếm được mười nghìn yên. Thế nào? Được phải không?”
“Chỉ nói chuyện thôi à?”
“Nếu có hứng thú, năm giờ đến chỗ này.” Kirihara đưa cho cậu một tờ giấy. Trên đó có vẽ đường đến một cửa hàng chính là quán chuyên bán cà phê vừa rồi.
“Ba vị kia chắc đã đợi sẵn ở đó rồi.” Kirihara nói với Tomohiko và Murashita mà hầu như không mở miệng.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, họ lên tàu điện ngầm. Toa tàu không có mấy hành khách, chỗ trống rất nhiều, nhưng Kirihara lại chọn đứng cạnh cửa, dường như không muốn người khác nghe thấy bọn họ nói chuyện.
“Khách hàng là ai?” Tomohiko hỏi.
“Không thể nói tên được, cứ gọi họ là Ran, Su, Miki là được rồi.” Sau khi nói ra nghệ danh của các thành viên nhóm nhạc thần tượng vừa giải tán năm ngoái, Kirihara cười nhạt.
“Đừng làm trò nữa, cậu hứa là nói cho bọn tớ rồi cơ mà.”
“Tớ có bảo là sẽ nói cả tên đâu. Còn nữa, cậu đừng có hiểu lầm. Không nói tên ra là vì muốn tốt cho mọi người cả thôi. Tớ cũng không nói tên các cậu đâu. Tớ nhấn mạnh thêm lần nữa, mặc kệ bọn họ hỏi thế nào, tuyệt đối không được cho họ biết tên thật và tên trường.”
Trong mắt Kirihara bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo, Tomohiko tức khắc chùn lại.
“Nếu bọn họ hỏi thì tính sao?” Murashita đặt câu hỏi.
“Bảo với họ tên trường là bí mật, còn tên thì dùng bừa một cái tên giả là xong. Có điều, tớ nghĩ không có tiết mục tự giới thiệu đâu, bọn họ sẽ không hỏi.”
“Rốt cuộc là những người đàn bà thế nào vậy?” Tomohiko đổi nội dung câu hỏi.
Không hiểu tại sao, vẻ mặt Kirihara hơi giãn ra đôi chút. “Bà nội trợ.” Cậu trả lời.
“Bà nội trợ?”
“Nên nói là mấy mợ trẻ buồn chán, không có sở thích hay thú vui gì, cả ngày hiếm khi nói chuyện với ai, nên bức bối khó chịu vô cùng. Mấy ông chồng cũng chẳng để ý đến họ. Vậy nên họ mới thử nói chuyện với trai trẻ cho khuây khỏa.”
Miêu tả của Kirihara làm Tomohiko nghĩ đến bộ phim người lớn tương đối ăn khách cách đây không lâu có tiêu đề Những bà vợ trong khu nhà. Mặc dù cậu chưa hề đi xem phim ấy.
“Chỉ nói chuyện thôi mà được mười nghìn yên? Tớ cứ thấy ghê ghê làm sao ấy.” Tomohiko nói.
“Trên đời này nhiều người khác thường lắm, không cần để tâm làm gì. Người ta đã muốn đưa, thì khỏi phải khách sáo cứ nhận là được rồi.”
“Tại sao cậu lại bảo tớ và Murashita?”
“Vì các cậu đẹp trai, còn phải hỏi nữa à? Chẳng phải chính cậu cũng nghĩ thế sao?”
Kirihara nói thẳng tuột ra như thế, Tomohiko không biết nên trả lời thế nào. Đúng là cậu cho rằng với gương mặt như của mình, muốn tham gia vào giới nghệ thuật biểu diễn không phải chuyện khó khăn gì, đồng thời cậu cũng rất tự tin với thân hình mình sở hữu.
“Tớ đã nói rồi còn gì, công việc này không phải ai cũng làm được đâu.” Nói đoạn, Kirihara gật đầu như tự nhủ.
“Cậu đã nói, họ không phải mấy bà già?” Murashita hình như vẫn nhớ lời Kirihara nói trong quán cà phê, bèn xác nhận lại lần nữa.
Kirihara tủm tỉm.
“Không phải bà già, nhưng cũng không phải thiếu phụ hai mươi mấy tuổi đâu, khoảng ba bốn mươi gì đấy.”
“Nói gì với các bà cô ấy bây giờ?” Tomohiko thật sự lo lắng.
“Cậu không cần phải nghĩ, đằng nào thì cũng chỉ nói mấy chuyện vớ va vớ vẩn thôi. Phải rồi, lúc xuống tàu thì chải đầu lại một chút, xịt ít keo bọt vào cho khỏi rối bù lên.”
“Tớ không mang mấy thứ đó.” Tomohiko nói.
Nghe vậy, Kirihara mở cái ba lô thể thao của mình ra cho cậu ta xem. Bên trong có lược và keo xịt tóc. Cậu ta còn có cả máy sấy.
“Nếu đã đi, thì phải ăn diện cho đẹp trai ra dáng một chút, phải không?” Kirihara nhếch nhếch khóe môi bên phải.
Bọn họ đến ga Namba thì đổi từ tuyến Midosuji sang tuyến Sennichimae, xuống tàu ở ga Tây Nagahori. Tomohiko đã đến đây mấy lần, vì thư viện trung tâm ở khu này. Vào mùa hè các thí sinh muốn dùng phòng tự học ở đây có khi phải xếp hàng mới vào được.
Bọn họ đi qua thư viện, rồi đi thêm mấy phút nữa. Kirihara dừng lại trước một tòa chung cư bốn tầng nhỏ. “Chính là chỗ này.”
Tomohiko ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, nuốt một ngụm nước bọt. Dạ dày cậu hơi ngâm ngẩm đau.
“Mặt mũi cậu kiểu gì vậy, cứng đờ ra thế!”
Nghe thấy tiếng cười khẩy của Kirihara, Tomohiko không kìm được đưa tay lên sờ má. Chung cư không có thang máy, họ đi thang bộ lên đến tầng ba, Kirihara ấn chuông cửa phòng 304. “Ai đấy?” Một giọng nữ trong máy đàm thoại vẳng ra.
“Em đây.” Kirihara nói.
Tiếng mở khóa lập tức vang lên, rồi cánh cửa mở ra. Một phụ nữ mặc áo sơ mi đen cổ rộng và váy kẻ ca rô hai màu xám vàng, tay vẫn cầm nắm đấm cửa. Cô ta có vóc người nhỏ nhắn, gương mặt cũng nhỏ, để tóc ngắn.
“Chào chị.” Kirihara cười cười chào hỏi.
“Chào cậu.” Người phụ nữ đáp lời. Đôi mắt cô ta trang điểm rất đậm, tai lủng lẳng một cặp khuyên tròn đỏ tươi. Mặc dù cô ta đã cố gắng để tạo vẻ trẻ trung, nhưng quả nhiên không giống hai mươi mấy tuổi, bên dưới cặp mắt đã thấp thoáng những nếp nhăn li ti. Người phụ nữ đưa mắt nhìn sang Tomohiko và Murashita. Tomohiko có cảm giác ánh mắt cô ta giống như máy photocopy, nhanh chóng quét một lượt từ đầu đến chân hai người bọn cậu.
“Bạn cậu à?” Người phụ nữ nói với Kirihara.
“Vâng, cả hai. Ngon trai chứ?”
Nghe cậu nói vậy, người phụ nữ bật cười khanh khách, nói một tiếng “Mời”, rồi mở cánh cửa rộng ra thêm nữa. Tomohiko theo Kirihara vào trong nhà, qua tiền sảnh là bếp. Trong bếp có bàn ăn và ghế, nhưng ngoài một chiếc giá cố định ra thì không có tủ chạn bát, dụng cụ để nấu nướng cũng không. Chiếc tủ lạnh nhỏ cho một người dùng và lò vi sóng đặt bên trên hoàn toàn không chút sức sống. Tomohiko suy đoán, căn nhà này bình thường không có người ở, chỉ thuê để dùng với mục đích khác. Người phụ nữ tóc ngắn mở một cánh cửa kiểu Nhật. Có hai gian phòng kiểu Nhật rộng khoảng sáu chiếu, nhưng cửa kéo ngăn giữa hai phòng đã được tháo ra, tạo thành một gian phòng dài hẹp, cuối phòng kê một chiếc giường. Giữa phòng có một cái ti vi, trước ti vi có hai người phụ nữ khác đang ngồi. Một người rất gầy, mái tóc nâu buộc đuôi ngựa, nhưng phần ngực của chiếc váy dài dệt kim gồ lên đầy đặn. Người còn lại mặc mini jupe bò, áo khoác bò, gương mặt tròn, mái tóc dài đến vai uốn xoăn nhẹ. Trong ba người, gương mặt cô ta trông có vẻ giản dị nhất, cũng có thể là vì hai người còn lại trang điểm quá đậm.
“Sao mà chậm thế?” Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa nói với Kirihara, nhưng giọng điệu chẳng hề có vẻ giận dỗi.
“Em xin lỗi, có rất nhiều chuyện phải tiến hành từng bước một mà.” Kirihara cười cười.
“Chuyện gì chứ? Chắc là giải thích với các cậu ấy rằng ở đây có mấy bà già lắm chuyện thế nào đang đợi phải không?”
“Làm gì có chuyện đấy!” Kirihara bước vào phòng, khoanh chân ngồi xuống chiếc chiếu tatami, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn Tomohiko cũng ngồi xuống.
Đợi Tomohiko và Murashita ngồi xuống, Kirihara lại lập tức nhổm người đứng lên, nhường chỗ cho người phụ nữ tóc ngắn. Như thế, Tomohiko và Murashita liền bị kẹp giữa ba người đàn bà.
“Ba chị, uống bia nhá?” Kirihara hỏi bọn họ.
“Được đấy.” Ba người gật đầu trả lời.
“Hai cậu, cũng uống bia chứ?” Không đợi nghe trả lời, Kirihara đã vào bếp. Tiếng mở tủ lạnh lấy bia vẳng ra.
“Cậu có hay uống rượu không?” Tóc Đuôi Ngựa hỏi Tomohiko.
“Thỉnh thoảng.” Cậu trả lời.
“Uống tốt không?”
“Không tốt cho lắm.” Cậu nở một nụ cười thân thiện, lắc lắc đầu
Tomohiko phát hiện mấy người phụ nữ đang trao đổi bằng ánh mắt. Cậu không biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì, nhưng xem ra, bọn họ có vẻ không bất mãn gì với mã ngoài của hai học sinh cấp III do Kirihara dẫn đến, vì vậy tạm thời có thể yên tâm. Tomohiko cảm thấy căn phòng rất tối, thì ra bên ngoài cửa kính còn có cửa chớp, giữa phòng lại chỉ có một bóng đèn chao mây chiếu sáng. Tomohiko thầm nghĩ, có lẽ để che giấu tuổi tác của mấy người phụ nữ nên mới làm căn phòng tối tăm như thế. Làn da của người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa hoàn toàn khác với đám bạn học nữ của cậu. Ở khoảng cách gần kề, cậu nhìn thấy rất rõ. Kirihara bưng chiếc khay bên trên có ba chai bia, năm cái cốc thủy tinh, cùng một đĩa đựng đầy bỏng gạo và đậu phộng vào. Cậu đặt những thứ ấy xuống trước mặt mọi người, rồi lại lập tức trở vào bếp. Tiếp theo cậu ta mang ra một cái bánh pizza lớn.
“Hai cậu đói rồi phải không?” Kirihara vừa nói vừa nhìn Tomohiko và Murashita.
Mấy người phụ nữ và bọn Tomohiko rót bia cho nhau, bắt đầu cạn ly. Kirihara ở trong bếp lục tìm gì đó trong ba lô. Tomohiko thầm nhủ, cậu ta không uống bia à?
“Có bạn gái chưa?” Tóc Đuôi Ngựa hỏi Tomohiko.
“Ừm, chưa có.”
“Thật không? Tại sao?”
“Tại sao à… không biết, thì chưa có thôi.”
“Ở trường chắc là có nhiều bạn gái dễ thương lắm nhỉ?”
“Cũng chẳng biết nữa.” Tomohiko vẫn cầm cốc, nghiêng nghiêng đầu.
“Tôi biết rồi, nhất định là tiêu chuẩn của cậu cao quá.”
“Làm gì có, em đâu có thế.”
“Theo tôi, cậu muốn có bạn gái lúc nào chẳng được, chỉ cần cất lời thôi.”
“Nhưng mà, thực sự không có mấy người dễ thương mà.”
“Vậy sao? Tiếc quá nhỉ.” Nói đoạn, Tóc Đuôi Ngựa đặt tay phải lên đùi Tomohiko.
Nói chuyện với phụ nữ, đúng như trước đó Kirihara đã nói, đưa đi đẩy lại toàn những chuyện chẳng ý nghĩa gì. Thế này thật sự có thể lấy được tiền sao? Tomohiko cảm thấy không thể tin nổi. Tóc Ngắn và Tóc Đuôi Ngựa nói tương đối nhiều, còn người phụ nữ mặc đồ bò thì chỉ uống bia, nghe mọi người nói chuyện, nụ cười cũng không được tự nhiên cho lắm. Tóc Đuôi Ngựa và Tóc Ngắn liên tục chuốc bia, Tomohiko đều không từ chối. Trên đường đi, Kirihara đã dặn dò trước, nếu đối phương mời thuốc mời rượu, cố gắng đừng từ chối.
“Mọi người hình như nói chuyện rất vui vẻ, thêm một chút tiết mục góp vui nhé.” Sau chừng nửa tiếng, Kirihara nói. Lúc này, Tomohiko đã hơi ngà ngà say.
“A! Phim mới hả?” Tóc Ngắn nhìn cậu, sáng bừng mắt lên.
“Đúng thế, không biết mọi người có thích không?”
Từ nãy, Tomohiko đã để ý thấy Kirihara lắp ráp chiếc máy chiếu cỡ nhỏ trên bàn ăn, cậu đang định hỏi Kirihara muốn làm gì.
“Phim gì vậy?”
“Cái này ấy hả, xem rồi biết ngay.” Kirihara cười tủm tỉm ấn nút bật máy chiếu lên. Ánh sáng mạnh phát ra từ chiếc máy lập tức tạo thành một hình tứ giác trên bức tường trước mắt năm người. Có vẻ cậu ta định lấy luôn bức tường trắng làm màn hình. Kirihara nói với Tomohiko “Làm ơn, tắt hộ cái đèn.”
Tomohiko vươn người ra tắt công tắc. Lúc này, Kirihara bắt đầu chiếu phim. Đó là một cuộn phim màu 8 mm, không có tiếng. Nhưng chỉ chiếu được giây lát, Tomohiko đã hiểu ra là phim loại gì. Vì ngay đầu đã xuất hiện đàn ông đàn bà lõa thể. Không những thế, những phần mà phim điện ảnh thông thường không được phép quay cũng hiện lên không sót gì cả. Tomohiko cảm thấy trống ngực đập nhanh hẳn lên. Nhưng không hẳn chỉ do say bia. Mặc dù cậu đã từng xem ảnh loại này rồi, nhưng phim thì đây mới là lần đầu tiên.
“Oa! Ghê chưa kìa!”
“Ồ, thì ra còn có cách đó nữa hả?”
Có lẽ muốn che giấu sự ngượng ngập, mấy người phụ nữ cợt nhả đưa ra lời bình luận. Bọn họ không nói với nhau, mà hướng về phía Tomohiko và Murashita. Tóc Đuôi Ngựa thì thầm bên tai Tomohiko “Cậu làm chuyện này bao giờ chưa?”
“Chưa.” Lúc trả lời câu này, giọng cậu run lên yếu ớt.
Bộ phim đầu tiên kéo dài chừng mười phút là kết thúc. Kirihara nhanh chóng thay cuộn phim mới. Trong lúc ấy, Tóc Ngắn nói “Hình như nóng lên ấy nhỉ.” Cô ta cởi áo sơ mi ra, bên duới chỉ mặc áo lót. Ánh sáng phát ra từ chiếc máy chiếu làm nổi bật làn da trắng. Sau khi cô ta cởi áo, người mặc đồ bò đột nhiên đứng bật dậy.
“Xin lỗi, tôi…” Mới nói được vài chữ, cô ta đã ngậm miệng lại, hình như không biết phải nói gì.
Kirihara đang cài đặt máy chiếu ngẩng lên hỏi “Chị muốn về à?”
Người phụ nữ lặng lẽ gật đầu.
“Vậy sao?! Tiếc quá.”
Người phụ nữ mặc đồ bò đi ra phía tiền sảnh trong ánh nhìn chăm chú của mọi người. Hình như chị ta cố gắng không tiếp xúc với ánh mắt của người nào.
Sau khi chị ta đi khỏi, Kirihara khóa chặt cửa rồi quay lại. Tóc Ngắn cười khúc khích nói “Có vẻ tác động quá mạnh đối với cô ấy thì phải.”
“Không phải là ba chọi hai nên cô ấy thấy lẻ loi sao? Tại Ryo không chăm sóc cô ấy cho tử tế đấy.” Tóc Đuôi Ngựa nói, giọng toát lên cảm giác về sự ưu việt của bản thân.
“Em đã lựa theo tình hình rồi đấy chứ. Có điều, chị ấy hình như không chấp nhận được.”
“Uổng công tôi cố tình rủ cô ấy đến.” Tóc Ngắn nói.
“Thì có sao đâu. Được rồi, tiếp tục đi.”
“Được, có ngay đây.” Kirihara ấn nút máy chiếu, trên tường lại xuất hiện hình ảnh.
Bộ phim thứ hai chiếu được một nửa thì Tóc Đuôi Ngựa cởi tuột chiếc váy dài ra. Vừa cởi đồ xong, cô ta liền áp tới, cọ xát lên người Tomohiko, nhỏ giọng thì thầm bên tai “Cậu có thể chạm vào.”
Tomohiko cương lên rồi. Nhưng chính bản thân cậu cũng không rõ là vì bị người đàn bà gần như khỏa thân dụ dỗ hay vì xem những thước phim quá mức kích thích kia. Chỉ là, đến thời điểm này, cậu mới hiểu nội dung thực sự của công việc đang làm. Cậu cảm thấy bất an, nhưng không phải vì muốn trốn tránh sự việc sắp sửa xảy đến. Điều cậu lo lắng là không hiểu rốt cuộc mình có hoàn thành được công việc hay không.
Cậu vẫn còn trong trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.