Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG III – PHẦN 5



Kỳ nghỉ hè sắp đến, hôm nay là ngày thứ ba tuần thứ hai của tháng bảy. Vừa liếc nhìn bài thi tiếng anh giáo viên gọi lên nhận, Tomohiko đã muốn nhắm ngay mắt lại. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cậu cũng không thể ngờ lại thê thảm đến vậy. Đợt thi cuối kỳ này, kết quả môn nào cũng vô cùng tệ hại. Khỏi cần nghĩ cậu cũng hiểu rõ nguyên nhân, là bởi cậu không hề ôn thi. Mặc dù thỉnh thoảng cậu cũng thó nọ thó kia, không thể coi là học sinh gương mẫu ngoan hiền học giỏi, nhưng vẫn thuộc loại học sinh bình thường luôn ôn tập trước kỳ thi chứ chưa bao giờ đối mặt với kỳ thi mà hoàn toàn không chuẩn bị gì như lần này. Nói một cách chính xác, không phải là cậu không chuẩn bị. Cậu cũng từng ngồi trước bàn học, cố gắng học tủ. Thế nhưng, lần này cậu không thể nào tập trung nổi, đến nỗi tủ cũng không xong. Dù cậu nghĩ đủ mọi cách để chuyên tâm ôn tập, nhưng đầu óc dường như chỉ chăm chăm nghĩ về chuyện kia, chứ không chịu tiếp nhận nội dung các bài học quan trọng. Kết quả chính là thế này đây. Phải cẩn thận đừng để bà già nhìn thấy mới được… cậu thở dài, bỏ bài thi vào cặp sách.
Sau giờ tan học hôm đó, Tomohiko đến quán cà phê trong khách sạn Shinnikko nằm ở khu Shinsaibashi. Chỗ đó sáng sủa rộng rãi, có thể nhìn thấy đại sảnh của khách sạn qua bức tường kính. Tới nơi, cậu thấy Hanaoka Yuko đã ngồi ở chỗ quen thuộc trong góc đọc quyển sách khổ nhỏ, vành mũ màu trắng kéo xuống rất thấp, mắt đeo một cặp kính râm gọn tròn.
“Sao vậy? Lại còn che mặt nữa.” Tomohiko vừa ngồi xuống đối diện cô ta, vừa hỏi.
Yuko còn chưa cất tiếng, nhân viên phục vụ đã đi tới. “À, tôi không dùng gì đâu.” Cậu nói với nhân viên phục vụ. Nhưng Yuko lại nói “Gọi thứ gì đi, chị muốn nói chuyện ở đây.”
Giọng điệu gấp gáp của cô ta làm Tomohiko thấy hơi khó hiểu. “Vậy thì, cà phê đá.” Cậu nói với nhân viên phục vụ.
Yuko vươn tay cầm cốc Campari Soda còn hai phần ba lên uống một ngụm lớn, sau đó thở hắt ra một tiếng. “Ở trường bao giờ thì nghỉ học?”
“Đến hết tuần này.” Tomohiko trả lời.
“Nghỉ hè có đi làm thêm không?”
“Làm thêm… ý chị là công việc làm thêm bình thường à?”
Nghe Tomohiko nói vậy, khóe miệng Yuko hơi nhếch lên. “Đúng rồi, còn phải hỏi nữa à?”
“Giờ vẫn chưa có ý định ấy, mệt chết đi được, lại chẳng kiếm được mấy.”
“Ừ.” Yuko lấy trong cái xắc tay trắng ra bao Mild Seven, rút một điếu nhưng chỉ kẹp trên đầu ngón tay, cũng không châm lửa. Tomohiko cảm thấy cô ta dường như rất lo lắng. Cà phê đá được mang lên, Tomohiko uống một hơi hết nửa cốc. Cậu thấy khát khô cả cổ.
“Này, sao không lên phòng?” Cậu thấp giọng hỏi “Bình thường chị toàn lên thẳng phòng mà.”
Yuko châm thuốc, hút liền mấy hơi, sau đó dụi điếu thuốc mới hút chưa đầy một xen ti mét vào cái gạt tàn thủy tinh. “Có chút vấn đề.”
“Chuyện gì thế?”
Yuko không trả lời ngay, lại càng làm Tomohiko thấy bất an. “Rốt cuộc là sao vậy?” Cậu nhoài cả người lên bàn, hỏi.
Yuko đảo mắt nhìn quanh, rồi mới nhìn thẳng vào cậu. “Hình như bị ông ấy phát hiện ra rồi.”
“Ông ấy?”
“Chồng chị.” Cô ta nhún vai, có lẽ muốn gắng sức khiến sự việc có vẻ chỉ như một trò đùa.
“Bị chồng chị biết rồi à?”
“Ông ta vẫn chưa chắc chắn, nhưng cũng gần đến mức ấy rồi.”
“Sao lại thế…” Tomohiko không nói nên lời, máu trong người cậu dường như chảy ngược, toàn thân nóng bừng lên.
“Xin lỗi, đều tại chị bất cẩn quá, đã biết rõ là tuyệt đối không thể để ông ta phát hiện ra rồi.”
“Làm sao ông ta phát hiện thế?”
“Hình như có người trông thấy.”
“Trông thấy à?”
“Hình như là bị bạn bè quen biết trông thấy. Và người ấy nói lại với ông ta, kiểu như vợ anh nói chuyện rất vui vẻ với một cậu trai rất trẻ gì đó.”
Tomohiko đảo mắt nhìn xung quanh. Đột nhiên, cậu bắt đầu để ý đến ánh mắt người khác. Thấy hành động này của cậu, Yuko cười thiểu não. “Vấn đề là, chồng chị bảo trông bộ dạng chị gần đây cũng kỳ lạ làm sao đó, ông ta cảm giác cả con người chị đều thay đổi. Ông ta nói thế chị thấy cũng đúng. Sau khi đến với cậu, chị cũng cảm thấy mình thay đổi rất nhiều. Rõ ràng phải cẩn thận hơn, mà chị lại không để ý.” Cô ta gãi gãi đầu qua lớp mũ, rồi lại lắc lắc đầu.
“Ông ta có hỏi chị gì không?”
“Ông ta hỏi là ai, bảo chị khai tên.”
“Chị khai à?”
“Sao có thể chứ? Chị làm gì ngu đến mức ấy.”
“Cái này thì em biết…” Tomohiko uống sạch cốc cà phê đá mà vẫn không thể hết cơn khát, nên uống thêm một ngụm lớn nước trong cốc thủy tinh.
“Dù sao thì lúc ấy chị cũng giả ngây giả ngô lấp liếm qua chuyện được. Xem chừng ông ta cũng chưa nắm được chứng cứ gì. Nhưng có lẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi. Với kiểu của ông ta, rất có thể sẽ thuê thám tử tư.”
“Nếu vậy thì gay go rồi.”
“Ừm, gay go lắm.” Yuko gật gật đầu “Với lại, có chuyện này chị cứ thấy băn khoăn.”
“Băn khoăn ư?”
“Sổ địa chỉ.”
“Sao vậy?”
“Chị thấy có dấu vết ai đó đã xem trộm sổ địa chỉ của chị, chị vốn để nó trong ngăn kéo bàn trang điểm… nếu có người giở nó ra, nhất định là ông ta.”
“Chị ghi tên em vào trong đó rồi à?”
“Không ghi tên, chỉ có số điện thoại thôi, nhưng có thể ông ta đã để ý rồi.”
“Từ số điện thoại có thể tra ra được họ tên địa chỉ không nhỉ?”
“Không biết. Có điều, nếu muốn tìm hiểu thì, có lẽ chuyện gì cũng tra ra được hết. Ông ta quen biết rộng lắm.”
Hình ảnh chồng Yuko dựa trên những gì cô ta nói khiến Tomohiko hết sức sợ hãi. Có nằm mơ cậu cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện mình bị một người đàn ông trưởng thành căm hận. “Vậy… tính sao bây giờ?” Tomohiko hỏi.
“Chị nghĩ, tốt nhất là chúng ta tạm thời đừng gặp mặt nữa.”
Cậu yếu ớt gật đầu. Dù mới học lớp mười một, cậu cũng có thể hiểu làm như lời cô ta nói là thỏa đáng nhất.
“Lên phòng thôi.” Yuko uống hết cốc Campan Soda, cầm hóa đơn đứng dậy.
Quan hệ giữa hai người đã kéo dài khoảng một tháng. Lần gặp gỡ đầu tiên đương nhiên là ở căn hộ chung cư đó. Tóc Đuôi Ngựa chính là Hanaoka Yuko. Không phải cậu yêu cô ta, chỉ là không làm cách nào quên được khoái cảm có được trong lần đầu tiên ấy. Từ hôm đó, Tomohiko đã tự sướng vài lần, nhưng lần nào trong tâm trí cũng hiện lên hình ảnh cô ta. Điều này cũng là lẽ đương nhiên, bởi vì tưởng tượng dù giống thực đến mấy cũng không thể kích thích bằng ký ức thực. Kết quả, ngày thứ ba sau lần gặp mặt đầu tiên, Tomohiko gọi điện thoại cho cô ta. Cô ta rất vui, đề nghị được gặp mặt riêng, cậu liền nhận lời. Cái tên Hanaoka Yuko này là cô ta nói cho cậu lúc ở trên giường trong khách sạn, cô ta ba mươi hai tuổi. Tomohiko cũng nói ra tên thật, tên trường, thậm chí cho cô ta biết cả số điện thoại nhà. Cậu quyết định dẹp bỏ chuyện đã hứa với Kirihara khỏi đầu, kỹ năng điêu luyện của người trưởng thành như Yuko đã khiến cậu mất hết khả năng suy nghĩ.
“Bạn chị nói có một buổi party có thể trò chuyện với các cậu trai trẻ, hỏi chị có muốn đi không. Hì, chính là cô tóc ngắn lần trước đấy. Chị thấy có vẻ rất thú vị, liền đi luôn. Cô ta hình như đã đi mấy lần rồi, nhưng chị thì mới là lần đầu tiên, chị căng thẳng lắm! Cũng may đối tượng lại là nam sinh giỏi giang như em.” Nói xong, Yuko liền rúc vào cánh tay Tomohiko, kể cả mấy trò nũng nịu này cô ta cũng rất thành thục.
Điều làm Tomohiko kinh ngạc nhất là cô ta trả cho Kirihara hai mươi nghìn yên. Thì ra Kirihara đã bỏ túi mười mấy nghìn yên, chẳng trách cậu ta lại cần mẫn đến thế. Mỗi tuần Tomohiko gặp Yuko hai ba lần. Chồng cô ta hình như là người rất bận rộn, vì vậy cô ta có về muộn cũng chẳng sao. Lúc rời khỏi khách sạn bao giờ cô ta cũng đưa cho cậu một tờ năm nghìn yên bảo là tiền tiêu vặt. Biết rõ không nên làm vậy, nhưng Tomohiko vẫn tiếp tục hẹn hò với người đàn bà đã có chồng. Cậu chìm đắm trong trò chơi tình dục với cô ta, ngay cả khi kỳ thi học kỳ đã cận kề, tình hình cũng không có gì thay đổi. Kết quả đã thể hiện rõ ràng trên thành tích của cậu kỳ này.
“Không được gặp chị một thời gian à, chán thật.” Tomohiko đè trên người Yuko nói.
“Chị cũng đâu có muốn đâu.” Nằm dưới cậu, cô ta nói.
“Chẳng lẽ không có cách nào à?”
“Chị không biết, nhưng mà, tình hình hiện tại không được ổn cho lắm.”
“Đến bao giờ mới có thể gặp nhau?”
“Không biết nữa, mong là có thể nhanh nhanh một chút. Càng để lâu, chị sẽ càng thêm già nua đó.”
Tomohiko ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của cô ta, cứ nghĩ đến lần sau không biết đến bao giờ mới có thể gặp mặt, cậu liền dồn hết năng lượng đi sâu vào cô ta để khỏi tiếc nuối. Cô ta hét to vài lần. Mỗi lần như thế người cô ta lại cong ra sau như cung tên, chân tay duỗi ra, giật lên từng cơn.
Chuyện xảy ra sau khi kết thúc lần thứ ba.
“Chị đi vệ sinh cái.” Yuko nói. Mệt mỏi uể oải là hiện tượng thường thấy vào những lúc thế này.
“Được.” Nói đoạn, Tomohiko rời khỏi thân thể cô ta.
Cô ta chống phần thân trên lõa lồ dậy, đột nhiên “hự” lên một tiếng, rồi lại ngã vật xuống giường. Tomohiko tưởng rằng cô ta đột ngột đứng dậy nên chóng mặt, những lần trước cũng thường xuyên xảy ra chuyện này. Thế nhưng, Yuko không nhúc nhích gì nữa. Tomohiko nghĩ cô ta đã ngủ thiếp đi, bèn khẽ đẩy một cái, nhưng cô ta hoàn toàn không có vẻ tỉnh lại. Trong đầu Tomohiko hiện lên một ý nghĩ, một ý nghĩ chẳng lành. Cậu lăn xuống giường, run rẩy chọc vào mí mắt cô ta, song Yuko vẫn không có phản ứng gì. Cậu hoàn toàn không khống chế nổi cơn run rẩy. Không thể nào, cậu thầm nhủ. Không thể xảy ra chuyện kinh khủng thế chứ… Cậu áp tay vào bộ ngực mỏng manh của cô ta, thế nhưng, đúng như điều cậu lo lắng, cậu không cảm thấy nhịp tim đập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.