Mái tóc dài ánh nâu che khuất gương mặt nghiêng của Yukiho. Cô dùng ngón giữa bàn tay trái gạt những sợi tóc ra sau tai, nhưng vẫn để sót vài sợi. Masaharu rất thích động tác vén tóc này của cô. Nhìn gò má mịn màng trắng như tuyết ấy, anh ta không ngăn được cảm giác xốn xang muốn hôn cô. Ngay từ buổi học đầu tiên đã thế rồi. Yukiho đang cố gắng giải bài toán tìm phương trình đường thẳng khi hai mặt phẳng cắt nhau trong không gian. Cách giải anh ta đã dạy rồi, cô cũng đã hiểu, cây bút bi trên tay cô gần như không hề dừng lại. Vẫn còn rất lâu mới đến thời gian Masaharu quy định, cô đã ngẩng đầu lên nói “Giải xong rồi.” Masaharu cẩn thận kiểm tra lại công thức cô viết trong vở bài tập. Từng con số và ký hiệu đều rất rõ ràng, đáp án cũng chính xác.
“Làm đúng rồi, rất tốt, không có gì để chê trách cả.” Anh ta vừa nhìn Yukiho vừa nói.
“Thật ạ? Vui quá.” Cô vỗ nhẹ tay lên ngực.
“Chắc em cũng hiểu về tọa độ không gian rồi. Chỉ cần biết giải bài này thì những bài khác đều có thể coi như ứng dụng của bài này thôi.”
“Vậy có thể giải lao một lát không ạ? Em có mua hồng trà mới đấy.”
“Được, chắc em cũng hơi mệt rồi.”
Yukiho mỉm cười đứng dậy khỏi ghế, đi ra ngoài. Masaharu vẫn ngồi bên cạnh bàn, đảo mắt nhìn quanh gian phòng. Những lúc cô đi pha trà, anh ta đều một mình ở lại trong phòng, nhưng khoảng thời gian này luôn làm anh ta cảm thấy bồn chồn bứt rứt. Nói thực lòng, anh ta rất muốn lúc lọi từng ngóc ngách của gian phòng này, muốn mở cái ngăn kéo nhỏ ra, cũng muốn lật tung những quyển vở trên giá sách lên. Không, chỉ cần biết nhãn hiệu mỹ phẩm Yukiho đang dùng, hẳn cũng làm anh ta khá hài lòng rồi. Thế nhưng, nếu anh ta bới loạn lên bị cô phát hiện thì… nghĩ tới đây, Masaharu đành yên phận ngồi tại chỗ. Anh ta không muốn bi cô coi thường. Sớm biết thế này thì đã mang tạp chí lên rồi, anh ta thầm nghĩ. Sáng nay anh ta mua một tờ tạp chí thời trang dành cho nam giới ở quầy bán lẻ trong ga tàu điện ngầm. Nhưng tạp chí lại bỏ trong túi đựng đồ thể thao mà anh ta để ở tiền sảnh tầng một. Cái túi ấy hơi bẩn, lại là loại lớn anh ta dùng khi còn luyện tập khúc côn cầu trên băng nên Masaharu có thói quen để nó ở dưới nhà khi dạy học. Không biết làm gì, anh ta đành nhìn quanh quất trong phòng. Trước giá sách có một chiếc cát xét loại nhỏ màu hồng phấn, bên cạnh để mấy cuộn băng. Masaharu hơi nhỏm người dậy để nhìn rõ nhãn dán trên mấy cuộn băng. Anh ta nhìn thấy dòng chữ: Matsutoya Yumi, OFF COURSE…
Anh ta ngồi lại xuống ghế, từ mấy cuộn băng lại liên tưởng đến một chuyện hoàn toàn không liên quan… Submarine. Hôm nay, dưới sự dẫn dắt của Minobe, bọn họ đã tiến hành trao đổi thông tin, nhưng vẫn không tìm thấy đầu mối nào. Ngoài ra, Minobe đã gọi điện thoại đến Kế hoạch Vô hạn, công ty đang bán cuộn băng ấy, song cũng không có thu hoạch gì.
“Tôi hỏi bọn họ lấy chương trình ấy ở đâu ra, đối phương kiên quyết không chịu tiết lộ. Người nghe điện thoại là một phụ nữ, tôi nhờ cô ta gọi nhân viên kỹ thuật đến nghe cũng không được. Bọn họ nhất định biết rằng mình đang làm trò gì, theo tôi thấy, những chương trình còn lại trong danh sách mặt hàng nhất định cũng là đồ ăn trộm về.”
“Trực tiếp đến công ty bọn họ được không?” Masaharu đề nghị.
“Tôi nghĩ vô ích thôi.” Minobe lập tức bác bỏ ý kiến này. “Cậu đi chỉ trích rằng chương trình của bọn họ ăn cắp bản quyền từ chỗ chúng ta thì họ cũng chẳng thèm để ý đến cậu.”
“Nếu lấy Submarine ra cho họ xem thì sao?”
Minobe vẫn lắc đầu. “Cậu có thể chứng minh Submarine là nguyên bản sao? Chỉ cần đối phương nói một câu rằng cậu ăn cắp ý tưởng từ Marine Crash thì không còn gì để nói nữa.”
Nghe Minobe nói vậy, Masaharu càng thêm chán nản. “Nói như anh, thì chương trình gì cũng có thể ăn cắp cả.”
“Đúng vậy.” Minobe lạnh lùng nói “Lĩnh vực này sớm muộn gì cũng cần tới bản quyền. Thực ra, tôi đã kể chuyện này cho một người bạn có hiểu biết về luật pháp. Tôi hỏi anh ta, nếu chứng minh được bọn họ đã trộm chương trình của chúng ta, thì có thể yêu cầu bồi thường không. Anh ta trả lời là ‘No.’ Nói cách khác, là hết sức khó khăn, vì không có tiền lệ nào cả.”
“Sao lại thế…”
“Chính vì vậy, tôi mới mong sao tìm được thủ phạm. Sau khi tìm được, nhất quyết phải cho nó biết mặt.” Minobe hằn học nói.
Coi như tìm được kẻ ăn cắp, cùng lắm cũng chỉ có thể đấm cho nó mấy phát mà thôi. Masaharu cảm thấy hết sức bất lực, trong đầu anh lại hiện lên gương mặt của những người trong nhóm. Rốt cuộc là ai mà sơ sẩy như vậy, lại để người ta trộm mất cả chương trình? Anh ta thật sự rất muốn mắng cho tên đó một trận nên thân.
Thì ra mã lệnh lập trình cũng là một loại tài sản… Ý nghĩ này trở lại trong trí óc Masaharu, trước đây anh ta hầu như không ý thức được điểm này. Chương trình này đối với anh ta hết sức quan trọng, nên cho đến giờ, anh ta vẫn cất giữ rất cẩn thận, song chưa từng nghĩ đến sẽ có người ăn trộm nó. Minobe đề nghị, mỗi người hãy lập danh sách những người mình đã cho xem hoặc đề cập đến Submarine. Lý do là “Người nghĩ đến việc ăn cắp Submarine, chắc chắn phải có hiểu biết nhất định về nó”.
Mọi người đều liệt kê những cái tên mình nhớ ra. Con số lên đến mấy chục người. Người trong phòng nghiên cứu, đồng đội trong câu lạc bộ, bạn thời cấp III…, loại gì cũng có.
“Trong số này hẳn có người liên quan gì đó đến công ty Kế hoạch Vô hạn kia.” Minobe nói rồi chăm chú nhìn tờ giấy dùng viết báo cáo chép danh sách những cái tên, thở dài. Masaharu có thể hiểu được nguyên nhân anh ta thở dài, cho dù có liên quan thì cũng chưa chắc đã là liên quan trực tiếp. Trong mấy chục con người này, rất có khả năng lại phân ra nhiều nhánh nữa. Nếu đúng là vậy, muốn điều tra tung tích trong thực tế thật không dễ dàng chút nào! “Mỗi người hãy đi hỏi người mà mình từng nhắc đến Submarine với họ đi, nhất định có thể tìm được manh mối ở đâu đó.”
Những người trong nhóm gật đầu tán thành yêu cầu của Minobe. Masaharu dù gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi hoài nghi: làm vậy thật sự có thể tìm được tên ăn cắp bản quyền không? Anh ta gần như không nhắc đến Submarine với người khác. Đối với anh ta, việc tạo ra trò chơi này cũng là một mắt xích trong nghiên cứu, loại chủ đề mang tính chuyên môn như vậy, người ngoài ngành phần lớn sẽ cảm thấy khô khan nhạt nhẽo. Vả lại bản thân trò chơi cũng còn xa mới thú vị bằng Kẻ xâm lược ngoài hành tinh. Có điều, anh ta từng kể chuyện về Submarine với một người hoàn toàn không liên quan, chính là Yukiho.
“Thầy nghiên cứu gì ở trường đại học vậy ạ?” Nghe cô hỏi, Masaharu liền nói về nội dung nghiên cứu tốt nghiệp của mình, nhưng phân tích hình ảnh và lý thuyết đồ thị đương nhiên chẳng phải chủ đề thú vị đối với một nữ sinh lớp mười một. Yukiho mặc dù không thể hiện thái độ chán nản ra mặt, nhưng nghe được nửa chừng, cô rõ ràng đã không còn hứng thú gì nữa. Để thu hút sự chú ý của cô, anh ta bèn nhắc đến trò chơi. Đôi mắt Yukiho lập tức sáng bừng lên. “Ồ! Nghe có vẻ thú vị quá, các thầy làm trò chơi kiểu gì vậy ạ?”
Masaharu vẽ màn hình của Submarine ra giấy, giải thích nội dung trò chơi với cô. Yukiho nghe rất chăm chú. “Tài quá, thì ra thầy còn biết làm thứ hay như vậy cơ à!”
“Không phải một mình tôi, là mọi người trong phòng nghiên cứu cùng làm.”
“Nhưng mà, thầy nắm được toàn bộ kết cấu, đúng không ạ?”
“Thì đúng vậy.”
“Thế thì quá giỏi rồi!”
Trước ánh mắt chăm chú của Yukiho, Masaharu thấy lòng nóng bừng lên. Nghe cô khen ngợi, là niềm vui không gì sánh được của anh ta.
“Em rất muốn chơi trò đấy.” Cô nói.
Masaharu cũng muốn hoàn thành nguyện vọng này của cô, vấn đề là anh ta không có máy tính, trong phòng nghiên cứu có, nhưng dẫu sao cũng không thể dẫn cô vào đó được. Nghe nói thế, Yukiho lộ vẻ thất vọng. “Tiếc thật.”
“Chỉ cần có máy tính cá nhân là được rồi. Nhưng các bạn bè tôi cũng không có, vì đắt quá.”
“Chỉ cần máy tính cá nhân là có thể chơi được ạ?”
“Đúng, đưa chương trình lưu trữ trong băng vào là được.”
“Băng? Loại băng gì ạ?”
“Loại băng cát xét bình thường ấy.”
Masaharu giải thích với Yukiho, băng cát xét có thể coi như thiết bị lưu trữ ngoài của máy tính. Không hiểu vì sao, cô tỏ ra hết sức hứng thú với chuyện này. “Chà, thầy ơi, có thể cho em xem cái băng cát xét đó được không ạ?”
“Ồ, băng á? Được thôi, nhưng xem cũng chẳng để làm gì, đó chính là loại băng bình thường, giống hệt như của em ấy.”
“Không sao đâu, cứ cho em mượn xem đi mà.”
“Ừm, cũng được.”
Chắc Yukiho cho rằng đồ dùng cho máy tính có lẽ ít nhiều khác với băng cát xét thông thường. Biết rõ cô sẽ thất vọng, nhưng buổi học lần sau, Masaharu vẫn mang băng cát xét ở nhà đến.
“Ồ, thật sự giống như băng cát xét bình thường.” Cô cầm cuộn băng ghi mã lệnh chương trình trên tay, lộ vẻ khó tin.
“Tôi đã nói rồi mà.”
“Giờ em mới biết, thì ra băng cát xét cũng có tác dụng này nữa. Cảm ơn thầy.” Yukiho trả băng cát xét lại cho anh ta “Đây là thứ rất quan trọng phải không? Không thể để quên được, nên tốt nhất là bây giờ thầy cho vào ba lô luôn đi.”
“Em nói đúng.” Masaharu cũng cho là vậy, liền rời khỏi phòng, cất cuộn băng vào trong ba lô để ở tầng một. Mối liên quan giữa Yukiho và chương trình trò chơi ấy chỉ dừng lại ở đó. Sau đấy, cô và Masaharu đều không nhắc đến Submarine lần nào nữa. Anh ta không kể chuyện này cho Minobe và những người khác, vì thấy không cần thiết. Masaharu chắc chắn khả năng Yukiho sao trộm chương trình hầu như bằng không. Ngay từ đầu anh ta đã hoàn toàn không để cô vào vòng cân nhắc. Đương nhiên, nếu Yukiho có ý đó, thì hôm ấy hoàn toàn có thể lén lút lấy cuộn băng trong ba lô của anh ta. Cô chỉ cần giả bộ đi vệ sinh, rồi lẻn xuống tầng một là được. Nhưng cô lấy rồi thì có thể làm gì đây? Chỉ trộm ra thôi cũng chẳng có tác dụng gì. Muốn qua mặt anh ta, cô phải sao chép lại cuộn băng trong vòng hai tiếng đồng hồ, rồi trả cuộn băng gốc về trong ba lô. Tất nhiên, chỉ cần có thiết bị là làm được. Nhưng nhà cô không thể nào có máy tính cá nhân, mà sao chép cuộn băng ấy cũng không phải như thu lại cuộn băng OFF COURSE.
Giả thiết cô là thủ phạm, quả là một tưởng tượng thú vị… Nghĩ vậy, Masaharu bất giác nhoẻn miệng cười. Đúng lúc ấy cánh cửa mở ra.
“Có chuyện gì mà thầy lại cười thế?” Yukiho bưng chiếc khay đặt cốc trà, cười cười nói.
“À, không có gì.” Masaharu xua tay “Thơm quá!”
“Đây là loại Darjeeling đấy.” Cô chuyển hai cốc trà lên bàn.
Anh cầm một cốc lên, nhấp một ngụm, rồi đặt xuống, không ngờ lại run tay làm đổ một ít nước trà xuống quần bò. “Chậc! Sao tôi vụng về thế này!”
Anh vội vàng lấy khăn mùi soa trong túi ra. Một tờ giấy gấp làm đôi cũng theo đó rơi xuống sàn nhà.
“Không sao chứ ạ?” Yukiho lo lắng hỏi.
“Không sao. Không sao hết.”
“Cái này rơi này.” Nói đoạn, cô nhặt tờ giấy lên, khoảnh khắc nhìn thấy nội dung trên đó, đôi mắt trái hạnh của cô mở càng to hơn.
“Sao vậy?”
Yukiho đưa tờ giấy cho Masaharu. Trên tờ giấy có viết số điện thoại, bản đồ đơn giản, còn chú thích rõ ràng là Bất động sản Tagawa. Thì ra Masaharu đã để nguyên mảnh giấy nhớ ông quản lý văn phòng ở Ikuno viết cho Naito trong túi quần.
Hỏng bét! Anh ta thầm cuống lên.
“Bất động sản Tagawa? Có phải văn phòng ở Ikuno không ạ?” Thái độ cô có vẻ thiếu tự nhiên.
“Không, không phải quận Ikuno. Em xem, bên trên viết là Fukaebashi.” Masaharu chỉ vào bản đồ.
“Có điều, em nghĩ chắc là chi nhánh của văn phòng Bất động sản Tagawa ở quận Ikuno thôi. Văn phòng ấy do một cặp cha con mở, chắc là người con trai quản lý ở đó.”
Yukiho suy luận rất chính xác. Masaharu một mặt chú ý không để lộ vẻ bối rối, một mặt nói “Ồ, vậy à.”
“Thầy giáo, sao thầy lại đến đó? Đi tìm nhà ạ?”
“Không, tôi chỉ đi với bạn thôi.”
“Ơ…” Ánh mắt Yukiho nhìn về phía xa xăm “Em nhớ ra một chuyện đặc biệt.”
“Hả?”
“Khu nhà em ở hồi trước, chính là do văn phòng Bất động sản Tagawa ở quận Ikuno quản lý. Em từng ở khu Oe của quận Ikuno.”
“Ừ.” Masaharu tránh ánh mắt cô, vươn tay ra cầm cốc trà lên.
“Chuyện mẹ em qua đời, thầy biết rồi phải không ạ? Ý em là mẹ đẻ của em ấy.” Giọng cô rất bình tĩnh, song nghe có vẻ hơi thấp hơn mọi khi.
“Không biết.” Anh ta cầm cốc trà lắc đầu.
Nghe vậy, Yukiho liền nhoẻn miệng cười. “Thầy giáo, thầy đúng là không biết diễn kịch.”
“Ơ…”
“Em biết, lần trước em về muộn, thầy và mẹ em nói chuyện rất lâu, không phải thế ạ? Chắc là khi ấy thầy nghe kể rồi đúng không ạ?”
“À, ờ, nghe một chút chút.” Anh ta đặt cốc trà xuống, gãi gãi đầu.
Lần này đến lượt Yukiho cầm cốc trà lên. Cô uống hai ba ngụm hồng trà, rồi thở dài một tiếng. “Ngày 22 tháng Năm,” Cô nói “là ngày mẹ em mất, cả đời này em cũng không thể nào quên được.”
Masaharu lặng lẽ gật đầu. Anh ta cũng chỉ biết gật đầu.
“Hôm ấy trời se lạnh, em mặc cái áo len cài khuy mẹ đan cho đi học. Cái áo ấy đến giờ em vẫn giữ.” Ánh mắt cô hướng về phía chiếc tủ năm ngăn, có lẽ bên trong cất giữ món đồ chứa đựng kỷ niệm đau buồn đó.
“Chắc em sốc lắm?” Masaharu nói. Anh ta cho rằng nên nói vài lời gì đó, nhưng vừa thốt ra khỏi miệng, anh ta đã hối hận, lẽ ra không nên nêu một câu hỏi vô vị như thế.
“Cứ như nằm mộng vậy, đương nhiên, là ác mộng.” Yukiho cười gượng gạo, sau đó trở lại với vẻ mặt đau buồn ban đầu “Hôm ấy, sau khi tan học, em đi chơi với bạn nên về nhà hơi muộn. Nếu hôm ấy em không đi chơi, có lẽ có thể về nhà sớm một tiếng.”
Masaharu hiểu được hàm ý trong câu nói ấy của cô, một tiếng đồng hồ ấy rất có ý nghĩa.
“Nếu em về sớm một tiếng…” Yukiho cắn môi, tiếp tục nói “nếu thế, mẹ có thể sẽ không chết… cứ nghĩ tới điều đó…”
Masaharu không nhúc nhích, nghe giọng cô dần chuyển thành nghẹn ngào. Anh ta muốn lấy khăn mùi soa ra, nhưng lại không biết nên lấy ra lúc nào.
“Có lúc, em cảm thấy như thể mình hại chết mẹ vậy.” Cô nói.
“Nghĩ vậy là không đúng, có phải em biết rồi mà cố ý về muộn đâu.”
“Không phải em có ý đó. Nhưng để em không phải sống khổ nhọc, mẹ đã làm việc rất vất vả, nên hôm ấy mới kiệt sức, dẫn tới chuyện như thế. Nếu em hiểu chuyện hơn một chút, không để mẹ phải vất vả quá, thì đã không xảy ra chuvện ấy rồi.”
Masaharu nín thở, nhìn những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên gò má trắng như tuyết của cô. Masaharu chỉ muốn ôm lấy cô thật chặt, nhưng tất nhiên anh ta không thể làm như vậy.
Mình đúng là thằng ngu! Masaharu thầm thóa mạ bản thân. Thực ra, từ khi nghe Tagawa ở văn phòng bất động sản kể lại câu chuyện ấy, trong đầu anh ta đã hiện lên một suy luận cực kỳ đáng sợ.
Chân tướng dường như không phải là tự sát.
Vỏ gói thuốc cảm dùng quá liều, rượu trắng trong cốc, cửa sổ đóng chặt một cách bất hợp lý, những điều này phải giải thích là tự sát thì mới hợp lý. Chỉ có cái nồi làm tắt bếp gas là mâu thuẫn với kết luận này. Song cảnh sát đã nói, dù nước canh trào ra làm tắt bếp, nhưng xung quanh cái nồi lại không bẩn lắm.
Theo Masaharu phân tích thì thực tế là tự sát, nhưng có người đổ xúp miso trong nồi ra, sắp xếp hiện trường thành một vụ tai nạn. Và người này ngoài Yukiho ra không thể là ai khác. Đồng thời, việc cô giải thích nghi ngờ về thuốc cảm và rượu trắng, cũng hợp lý. Tại sao cô phải sắp xếp hiện trường tự sát thành tai nạn? Có lẽ vì ánh mắt của người đời. Hẳn cô nghĩ đến cuộc đời sau này của mình, mẹ ruột chết vì tự sát sẽ chỉ mang đến ảnh hưởng tiêu cực.
Có điều, suy luận này không thể bỏ qua một nghi vấn đáng sợ. Đó chính là, khi Yukiho phát hiện xảy ra chuyện, mẹ cô đã tắt thở, hay vẫn còn cơ hội sống sót? Tagawa từng nghe cảnh sát nói rằng, chỉ cần phát hiện sớm hơn ba mươi phút là có thể cứu được.
Bấy giờ, Yukiho đã có một người để nương tựa là bà Karasawa Reiko. Có lẽ, từ những lần qua lại với bà Karasawa Reiko, Yukiho sớm đã cảm nhận được nếu chẳng may mẹ đẻ mình gặp phải điều bất trắc, người phụ nữ cao quý này có thể sẽ nhận nuôi cô. Như vậy, khi Yukiho phát hiện mẹ mình đang ở trạng thái hấp hối, cô sẽ có hành động thế nào?
Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của suy luận. Vì vậy Masaharu quyết định không suy luận thêm nữa. Thế nhưng, anh ta mãi vẫn không thể xua ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Lúc này đây, nhìn những giọt nước mắt của Yukiho, tự đáy lòng Masaharu cảm thấy suy nghĩ của mình thật bỉ ổi biết mấy. Cô gái này sao có thể làm những chuyện như thế chứ?
“Không phải tại em.” Anh ta nói “Em còn nói như vậy nữa, mẹ em ở trên trời kia cũng sẽ buồn lắm đấy.”
“Lúc ấy giá mà em mang theo chìa khóa có phải tốt không. Thế thì không phải đi tìm người quản lý, có thể phát hiện sớm hơn một chút rồi.”
“Thật là không may.”
“Vì vậy, bây giờ em lúc nào cũng mang chìa khóa nhà theo người, thầy xem, như thế này này.” Yukiho đứng lên, lấy chùm chìa khóa để trong túi bộ đồng phục treo trên móc cho Masaharu xem.
“Cái móc chìa khóa cũ quá nhỉ.” Masaharu nhận xét.
“Vâng. Cái này, hồi đó cũng móc chùm chìa khóa nhà cũ. Nhưng lại đúng ngày hôm ấy em để quên ở nhà không mang theo.” Nói đoạn, cô bỏ chìa khóa vào lại trong túi.
Cái chuông nhỏ trên chùm chìa khóa phát ra những tiếng đinh đinh đang đang.