Hôm ấy, hơn tám giờ tối Makoto mới trở về căn hộ ở Seijo, vì việc điều tra hệ thống chuyên gia kia, anh ta buộc phải làm thêm giờ.
Nhưng lúc mở cửa nhà mình, Makoto lại hối hận ngay, sớm biết vậy thì đã ở lại công ty thêm một lúc nữa, bởi trong nhà vẫn tối om như mực.
Anh lần lượt bật đèn theo thứ tự tiền sảnh, hành lang, phòng khách. Dù đã vào tháng Tư, nhưng anh ta vẫn cảm nhận được cái lạnh của sàn nhà cả ngày không có hơi người, dù đã đi dép.
Makoto cởi áo, ngồi trên sô-pha, nới lỏng cà vạt, cầm điều khiển từ xa trên bàn bật ti vi lên. Mấy giây sau đó, trên màn hình 22 inch xuất hiện những toa tàu hỏa bị đụng cháy. Cảnh tượng này anh đã xem rất nhiều lần, đó là sự cố tàu hỏa đâm nhau xảy ra ở ngoại ô Thượng Hải, Trung Quốc từ tháng trước. Ti vi đang phát chương trình về việc xử lý hậu quả sau tai nạn. Đoàn tham quan của học sinh trường cấp III dân lập Kochi gồm một trăm chín mươi ba giáo viên và học sinh đã có mặt trên chuyến tàu gặp nạn. Một giáo viên và hai mươi sáu học sinh tử nạn.
Phát thanh viên nói đại ý Nhật Bản và Trung Quốc đang tiếp tục tiến hành đàm phán về vấn đề bồi thường cho người bị nạn, nhưng vẫn chưa đi tới thống nhất.
Makoto chuyển kênh vì muốn xem truyền hình trực tiếp bóng chày, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra hôm nay là thứ Hai, bèn tắt ti vi đi. Anh ta lập tức cảm nhận được căn nhà càng tĩnh lặng hơn so với trước khi bật ti vi. Makoto nhìn đồng hồ trên tường. Chiếc đồng hồ có mặt hình hoa, món quà bọn họ nhận được trong hôn lễ, chỉ tám giờ hai mươi phút.
Makoto đứng dậy, vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa ngó vào bếp. Căn bếp được dọn dẹp sạch sẽ. Trong bồn rửa bát không có bát đũa bẩn, các dụng cụ nấu ăn được sắp xếp để tiện lấy ra, sáng bóng như mới.
Thế nhưng, lúc này điều anh ta muốn biết, không phải là căn bếp được dọn sạch sẽ hay không, mà là vợ mình có dự định gì cho bữa tối nay. Anh ta muốn biết, trước khi ra ngoài cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tối hay định sau khi về mới bắt tay xử lý. Nhìn tình hình căn bếp, có lẽ là khả năng thứ hai.
Anh ta lại nhìn đồng hồ lần nữa, kim dài đã nhích thêm hai nấc nhỏ.
Makoto lấy bút bi trong ngăn kéo tủ phòng khách ra, vẽ một dấu X lớn vào ô của ngày hôm nay trên tờ lịch treo tường. Đây là ký hiệu đánh dấu anh ta về nhà trước. Anh ta bắt đầu đánh dấu ghi nhớ từ tháng này, nhưng không hề nói cho vợ biết ý nghĩa của ký hiệu đó. Makoto định sẽ tìm cơ hội nói với cô. Mặc dù tự biết hành vi này cũng không hay ho gì lắm, nhưng anh ta cho rằng, cần phải ghi lại tình trạng trước mắt một cách khách quan theo hình thức nào đó.
Tháng này mới được một nửa, mà đã có hơn mười dấu X rồi.
Quả nhiên không nên đồng ý cho cô ấy đi làm, đây không biết là lần thứ bao nhiêu Makoto hối hận vì điều này. Đồng thời, anh ta cũng thấy căm ghét chính mình vì có ý nghĩ ấy, cho rằng mình là một gã đàn ông bụng dạ hẹp hòi.
Anh ta đã kết hôn với Yukiho được hai năm rưỡi.
Đúng như anh ta nghĩ, cô là một người vợ hoàn hảo, làm gì cũng sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn không thể chê trách. Đặc biệt tài nấu nướng tuyệt vời của cô làm anh ta cảm động ngất ngây, dù là món Pháp, món Ý hay món Nhật, món nào của cô ấy cũng có thể sánh với đầu bếp chuyên nghiệp.
“Tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu quả thực là người đàn ông may mắn nhất thế kỷ này đấy. Cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy đã phải rất hài lòng rồi, không ngờ cô nàng lại còn nấu ăn ngon như thế chứ! Cứ nghĩ đến việc tôi với cậu cùng sống trong một thế giới, thực sự rất khó để không ghét bỏ chính bản thân mình đấy.” Người nói những lời này là một trong đám bạn bè đến ăn uống sau khi họ kết hôn. Những người khác cũng đồng tình, hùa thêm một đống những lời ghen tị.
Dĩ nhiên, Makoto cũng khen ngợi tài nấu nướng của cô. Hồi mới cưới, hầu như ngày nào anh ta cũng khen cô.
“Hồi trước mẹ thường dẫn em đi các nhà hàng hạng nhất mà người ta khen ngợi, bà nói, thời trẻ không được thưởng thức món ngon thì không thể bồi dưỡng nên vị giác thực sự được. Bà còn bảo, một số người đến những nhà hàng đắt đỏ mà chẳng ngon chút nào, chính là minh chứng cho việc hồi nhỏ không được nếm qua món ngon. Nhờ vậy, nên em cũng khá tự tin với khẩu vị của mình. Có điều, có thể khiến anh ăn vui vẻ như thế, em thật sự rất sung sướng.”
Trước lời khen ngợi của Makoto, Yukiho vui vẻ trả lời như vậy. Bộ dạng hơi thẹn thùng ấy của cô làm anh ta dấy lên cảm giác muốn vĩnh viễn ôm chặt lấy cô không rời.
Thế nhưng, cuộc sống bữa nào cũng được thưởng thức món ăn do cô làm chỉ kéo dài trong hai tháng. Nguyên nhân là câu nói này của cô “Anh à, em có thể mua cổ phiếu không?”
“Hả?”
Lúc đó, trong đầu Makoto không hiện lên hai chữ “cổ phiếu” vì thứ này cách quá xa cuộc sống thường nhật của Yukiho.
Sau khi hiểu ra, anh ta nghi hoặc nhiều hơn kinh ngạc “Em cũng biết chơi cổ phiếu à?”
“Biết, em đã học mà.”
“Học?”
Yukiho lấy trên giá sách xuống mấy quyển sách. Đều là sách nhập môn mua bán cổ phiếu hoặc sách hướng dẫn. Makoto bình thường không hay xem sách, hoàn toàn không để ý đến trên chiếc giá sách giả cổ trong phòng khách nhà mình lại đặt những thứ sách này.
“Sao em lại nghĩ đến việc mua cổ phiếu?” Makoto chuyển hướng đặt câu hỏi.
“Vì chỉ ở nhà làm việc nhà, có nhiều thời gian rảnh lắm. Vả lại, giờ giá cổ phiếu rất tốt, sau này còn tốt hơn nữa, so với để trong ngân hàng lấy lãi thì tốt hơn nhiều.”
“Nhưng mà, cũng có thể thua lỗ đấy.”
“Chẳng có cách nào, đây là một kiểu đánh bạc mà.” Yukiho bật cười thoải mái.
Câu “đây là một kiểu đánh bạc mà” làm Makoto lần đầu tiên cảm thấy không thoải mái với Yukiho, cảm giác như mình bị phản bội.
Câu tiếp theo của cô lại càng làm cảm giác này mạnh mẽ thêm.
“Anh yên tâm, em tự tin, chắc chắn không bị lỗ đâu. Với lại, em chỉ dùng tiền của em thôi.”
“Tiền của em?”
“Em cũng có một ít tiền để dành.”
“Có thì có…”
Anh dị ứng với cách nghĩ “tiền của em”. Đã là vợ chồng với nhau, còn phải phân biệt ra tiền của ai nữa sao?
“Vẫn không được ạ?” Yukiho ngước mắt lên nhìn chồng, thấy Makoto không nói năng gì, cô khẽ thở dài một tiếng “Cũng phải, đúng là không được rồi. Em thậm chí còn chưa thành thạo trong việc làm vợ, đâu phải lúc lo đến việc khác. Xin lỗi anh, em sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.” Cô chùng vai xuống, bắt đầu thu dọn mấy quyển sách liên quan đến cổ phiếu.
Nhìn bóng dáng mảnh mai của Yukiho, Makoto không nén nổi suy nghĩ rằng mình thật là một kẻ hẹp hòi, bao lâu nay cô không hề đưa ra một đề nghị vô lý nào.
“Anh có điều kiện,” anh ta nhìn bóng lưng Yukiho, nói. “Không được quá tập trung vào đó, tuyệt đối không được vay tiền. Những điều này em có thể hứa chứ?”
Yukiho ngoảnh đầu lại, mắt sáng bừng lên lấp lánh. “Có thể được ạ?”
“Những điều kiện anh nói em làm được không?”
“Chắc chắn là được, em cảm ơn anh!” Yukiho ôm lấy cổ anh ta.
Hai tay Makoto ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhưng trong lòng lại dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Xét về kết quả, Yukiho đúng là đã tuân thủ điều kiện anh ta đặt ra. Cô đều đặn tăng tài sản của mình bằng cổ phiếu. Makoto hoàn toàn không biết lúc đầu cô đầu tư bao nhiêu tiền, tiến hành mua bán ở mức độ nào. Nhưng nghe cô và người phụ trách ở công ty chứng khoán nói chuyện điện thoại, có thể thấy số tiền cô điều động đã hơn con số mười triệu yên.
Cuộc sống của cô từ đó bắt đầu xoay quanh cổ phiếu. Vì cần thường xuyên nắm bắt tình hình cụ thể, một ngày cô đến công ty cổ phiếu hai lần. Vì sợ để lỡ điện thoại của người môi giới chứng khoán, nên cô rất ít ra ngoài, kể cả khi bất đắc dĩ phải ra ngoài, cũng cách một tiếng cô lại gọi điện một lần. Báo thì đọc ít nhất sáu tờ, trong đó có hai tờ là báo Kinh tế và báo Công nghiệp.
“Em nên tiết chế chút đi!” Một hôm, khi Yukiho vừa kết thúc cuộc điện thoại của công ty chứng khoán gọi đến, Makoto không thể nhịn được nữa. Từ sáng điện thoại đã đổ chuông không ngừng nghỉ, bình thường Makoto ở công ty cũng không buồn để tâm, nhưng hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập công ty, anh ta được nghỉ ở nhà. “Được ngày nghỉ hiếm hoi mà hỏng hết cả. Vì buôn bán cổ phiếu mà hai vợ chồng muốn ra ngoài một chút cũng không được! Vì cổ phiếu, cuộc sống chẳng yên lành tử tế được, thôi thì đừng chơi nữa cho xong!”
Tính cả thời kỳ yêu đương, đây là lần đầu tiên Makoto lớn giọng gắt gỏng với Yukiho. Khi ấy, họ đã kết hôn được tám tháng.
Không rõ vì bất ngờ hay sốc, Yukiho hoang mang đứng ngây người ra. Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, Makoto lại thấy tội nghiệp.
Thế nhưng, anh ta còn chưa kịp mở miệng xin lỗi, cô đã hạ giọng nói “Em xin lỗi.”
“Em không hề có ý bỏ mặc anh. Xin anh hãy tin em. Nhưng mà, vì buôn bán cổ phiếu có chút thuận lợi nên em đâm mải mê. Em xin lỗi, em đã không làm tròn bổn phận của một người vợ.”
“Anh không có ý đó.”
“Em hiểu mà.” Dứt lời, Yukiho cầm điện thoại lên, gọi tới công ty cổ phiếu vừa nãy, lập tức dặn họ bán hết cổ phiếu có trong tay đi.
Sau khi gác máy, cô quay lại đối mặt với Makoto.
“Chỉ có ủy thác đầu tư là không thể hủy hợp đồng ngay lập tức. Nhưng thế, đã có thể tha thứ cho em chưa…”
“Em không tiếc sao?”
“Không đâu, làm như thế mới cắt đứt triệt để được. Hễ nghĩ đến chuyện đã mang đến cho anh bao nhiêu điều không vui, em lại thấy thật khó chịu trong lòng…”
Yukiho ngồi sụp xuống tấm thảm trải sàn, cúi gằm mặt, hai vai khe khẽ run lên, nước mắt nhỏ lã chã từng giọt xuống mu bàn tay.
“Đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Makoto đặt tay lên vai cô.
Kể từ hôm đó, tất cả các tài liệu liên quan đến cổ phiếu đều biến mất khỏi nhà họ, Yukiho cũng tuyệt đối không nhắc đến chuyện cổ phiếu nữa.
Thế nhưng, rõ ràng cô đã mất đi sức sống, lại nhàn rỗi đến ngẩn ngơ. Những lúc không ra ngoài cô cũng lười chẳng buồn trang điểm, càng rất ít khi đến hiệu làm tóc.
“Hình như em biến thành kẻ xấu xí rồi.” Có lúc cô soi mình trong gương, nở một nụ cười mệt mỏi, nói.
Makoto đề nghị cô đi học thứ gì đó, nhưng cô dường như không có hứng thú. Makoto thầm đoán, có lẽ hồi nhỏ cô đã học trà đạo, cắm hoa và giao tiếp tiếng Anh nên có phản ứng ngược như thế.
Anh ta cũng hiểu, sinh con chính là cách giải quyết tốt nhất. Vì việc nuôi dạy con cái nhất định sẽ chiếm hết tất cả thời gian nhàn rỗi của Yukiho. Nhưng họ lại không có con. Hai người chỉ dùng biện pháp tránh thai trong khoảng nửa năm đầu tiên sau khi kết hôn, nhưng Yukiho hoàn toàn không có dấu hiệu gì chứng tỏ mang thai.
Mẹ của Makoto cũng cho rằng nên sinh con lúc còn trẻ nên bà có vẻ không hài lòng khi họ cứ là đôi vợ chồng son mãi. Hễ có cơ hội, bà lại bóng gió nói với Makoto, nếu không dùng biện pháp tránh thai mà vẫn không có con, tốt nhất hãy đến bệnh viện kiểm tra xem sao?
Kỳ thực anh ta cũng muốn đến bệnh viện kiểm tra, thậm chí từng đề nghị với Yukiho. Thế nhưng, hiếm khi nào cô phản đối một cách kiên quyết như thế. Hỏi nguyên nhân, mắt cô hơi đỏ lên.
“Có thể cuộc phẫu thuật lần đó khiến em không thể có thai được nữa, nếu là vậy, chắc chắn em sẽ đau lòng đến không sống nổi mất.”
Cuộc phẫu thuật mà cô nói đến, là chỉ lần phá thai trước đó.
“Thế nên kiểm tra để làm rõ không phải là tốt hơn sao? Có lẽ sau khi điều trị sẽ khỏi.”
Dù Makoto nói như thế, cô vẫn cứ lắc đầu.
“Bệnh vô sinh khó chữa lắm, em không muốn kiểm tra nguyên nhân không thể mang thai đâu. Huống hồ, không có con cũng có sao? Hay là anh không muốn sống chung với một người phụ nữ không thể sinh con?”
“Không, làm gì có chuyện đó. Có con hay không chẳng liên quan gì cả. Được rồi, anh sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.”
Makoto biết, trách móc một người phụ nữ không thể mang thai là điều nhẫn tâm đến nhường nào. Trên thực tế, sau cuộc nói chuyện ấy của họ, anh ta hầu như không nhắc lại chuyện con cái nữa. Với mẹ, anh ta cũng nói dối rằng họ đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, cả hai đều không có vấn đề gì.
Chỉ là, có lúc Yukiho lại lẩm bẩm như thể tự nói với chính mình, tại sao chúng ta lại không có con nhỉ. Liền ngay sau đó, chắc chắn cô sẽ lại nói “Lúc ấy phải chăng không nên phá nó đi…”
Makoto chỉ còn biết lẳng lặng lắng nghe.