Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG IX – PHẦN 7



“Tập trung một chút nào.”
Vào một ngày tháng Bảy, Narita triệu tập các thành viên nhóm E lại. Bên ngoài cửa sổ lất phất cơn mưa rả rích đặc trưng của mùa mưa dầm. Nhiệt độ máy điều hòa để rất thấp, song Narita vẫn xắn ống tay áo lên đến tận cùi chỏ.
“Về hệ thống chuyên gia kia, phòng Nghiên cứu phát triển hệ thống đã có thông tin mới.” Sau khi xác nhận các thành viên trong nhóm đã đến đủ, Narita nói. Trên tay anh ta cầm một tờ báo cáo.
“Phòng Nghiên cứu phát triển cho rằng, nếu số liệu bị đánh cắp, thì hẳn là có người xâm nhập trái phép vào hệ thống chuyên gia và đã tiếp tục điều tra theo hướng đó, cuối cùng mấy ngày trước họ phát hiện ra dấu vết có người xâm nhập.”
“Đúng là bị đánh cắp thật sao?” Một đàn anh nhiều hơn Makoto ba tuổi nói.
“Tháng Hai năm ngoái, hình như có người lợi dụng máy tính work station của công ty, sao chép lại toàn bộ hệ thống chuyên gia kỹ thuật sản xuất. Làm như vậy thông thường sẽ để lại ghi chép trong máy, nhưng nghe nói, ghi ghép đó đã bị viết lại, vì vậy từ trước đến giờ mới không tìm ra.” Nhóm trưởng Narita hạ giọng.
“Vậy thì, đúng là người trong công ty chúng ta đã mang số liệu ra ngoài à?” Makoto cũng vừa để ý xung quanh vừa hỏi.
“Chắc thế.” Narita nghiêm túc gật gật đầu “Bên phòng Nghiên cứu phát triển hệ thống nói đợi điều tra thêm bước nữa, mới quyết định xem có nên báo cảnh sát hay không. Có điều, tuy điều tra ra được chuyện này, song vẫn không thể xác nhận cái hệ thống chuyên gia đang xuất hiện trên thị trường kia có phải sao chép của chúng ta hay không. Chuyện này cần phải thận trọng xem xét. Nhưng mà, giờ có thể nói, khả năng đó cao hơn rồi.”
“Cho em hỏi…” Nhân viên mới Yamano giơ tay đặt câu hỏi. “Chắc gì đã là người trong công ty ạ? Chỉ cần lợi dụng ngày nghỉ lẻn vào công ty, thao tác thiết bị đầu cuối của work station là được phải không ạ?”
“Còn cần tên người dùng và mật mã nữa mà.” Makoto nói.
“Thực ra, về điểm này,” Narita hạ giọng xuống thấp hơn nữa. “Câu hỏi mà Yamano đặt ra, người bên phòng Nghiên cứu phát triển hệ thống cũng nghĩ đến rồi. Kẻ làm điều này nhất định phải có kinh nghiệm lâu năm về kỹ thuật máy tính, bằng không muốn làm cũng rất khó khăn. Nói thẳng ra, đây là chiêu của một kẻ chuyên nghiệp. Vì vậy có hai khả năng, một là trong công ty có nội gián, thứ hai là thủ phạm bằng cách nào đó đã có được tên người dùng và mật mã của một người nào đó. Vì mọi người và cả tôi đều chưa nhận rõ được tầm quan trọng của hai nhóm ký hiệu này. Có lẽ chúng ta đã bị tấn công vào sơ hở đó.”
Makoto sờ vào ví tiền ở túi quần sau, anh ta cất thẻ nhân viên trong ví, tên người dùng và mật mã cần để sử dụng thiết bị đầu cuối của máy work station, được chép vào mặt sau thẻ nhân viên.
“Đừng viết hai tổ hợp ký hiệu này ở nơi nào người khác nhìn thấy được.” Makoto nhớ lại lúc mới nhận mật mã từng được dặn dò như thế. Anh ta nghĩ, tốt nhất là nhanh chóng xóa đi.
“Hừm, thì ra công ty Thiết bị điện Tozai cũng xảy ra chuyện như thế.” Chizuru bưng cốc giấy đựng cà phê, gật đầu có vẻ rất quan tâm.
“Nghĩa là các công ty khác cũng xảy ra chuyện tương tự à?” Makoto hỏi.
“Dạo gần đây nhiều lắm. Đặc biệt là từ giờ, thông tin chính là tiền bạc. Giờ thì công ty nào cũng chuyển qua dùng máy vi tính để lưu trữ số liệu còn gì? Nhưng điều này lại rất thuận lợi cho những kẻ muốn đánh cắp dữ liệu. Vì khối lượng dữ liệu khổng lồ từ trước đến giờ đều chứa gọn trong một cái đĩa từ. Thêm nữa, chỉ cần thao tác bàn phím vài cái, là có thể tìm được phần mình muốn rồi.”
“Đúng vậy.”
“Thiết bị điện Tozai hiện tại về cơ bản vẫn chỉ dùng mạng nội bộ của công ty thôi nhỉ? Nhưng trong số các công ty hiện nay, số công ty có thể kết nối với máy ở mạng bên ngoài cũng đang tăng lên. Như vậy có thể xâm nhập từ bên ngoài và gây ra sự việc nghiêm trọng hơn nữa cơ. Ở Mỹ, mấy năm trước đã bắt đầu xảy ra chuyện này rồi. Bọn họ gọi những kẻ tự tiện xâm nhập vào máy tính của người khác phá phách là hacker.”
“Hừm.”
Đúng là Chizuru từng làm ở các công ty khác nhau nên kiến thức về mặt này hết sức phong phú. Nghĩ kỹ lại, người chuyển các số liệu về đăng ký độc quyền của công ty Makoto từ vi phim sang lưu trữ vào máy tính cũng chính là cô.
Đã gần năm giờ chiều. Makoto bỏ cái cốc giấy không vào trong thùng rác bên cạnh. Đại sảnh của sân tập golf Eagles vẫn có rất nhiều khách đang xếp hàng chờ. Hai người mãi không tìm được chỗ trống, đành đứng sát tường trò chuyện.
“Phải rồi, sau đấy cô có tập cắt bóng không?” Makoto chuyển chủ đề câu chuyện sang môn đánh golf.
Chizuru lắc lắc đầu. “Không có thời gian, anh Takamiya thì sao ạ?”
“Tôi cũng thế, sau buổi học tuần trước là không chạm đến cây gậy.”
“Nhưng anh Takamiya rất giỏi đó, rõ ràng tôi học trước anh, vậy mà giờ anh đã học khó hơn rồi. Thần kinh vận động tốt đúng là khác hẳn.”
“Chẳng qua là tiếp thu nhanh thôi. Người ta bảo ai hơi vụng một chút, cuối cùng có khi lại tiến bộ hơn.”
“Anh đang an ủi tôi đấy ạ? Nhưng mà chẳng làm người ta vui lên tẹo nào cả.” Mặc dù nói thế, nhưng Chizuru lại cười rất vui vẻ.
Makoto đã đi học đánh golf được gần ba tháng. Suốt thời gian đó, anh ta chưa nghỉ học buổi nào. Cũng vì môn đánh golf thú vị hơn anh ta tưởng nhưng niềm vui được gặp Chizuru còn lớn hơn gấp nhiều lần.
“Này, hôm nay tập xong mình đi đâu nhỉ?” Makoto hỏi. Cùng đi ăn sau buổi học đánh golf đã trở thành thói quen của hai người.
“Đâu cũng được ạ.”
“Lâu lắm không ăn món Ý rồi, đi ăn nhé.”
“Vâng.” Chizuru gật đầu đáp một tiếng, vẻ nũng nịu.
“À tôi bảo này,” Makoto hơi đảo mắt để ý xung quanh, nhỏ giọng nói “lần sau chúng ta kiếm thời gian khác gặp nhau đi. Thỉnh thoảng cũng muốn nói chuyện mà không phải để ý thời gian.”
Anh ta tự tin rằng cô sẽ không lấy đó làm phiền. Vấn đề là, phải xem cô có do dự hay không. Dẫu sao thì gặp nhau vào một thời điểm khác, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác với việc cùng dùng bữa sau giờ học đánh golf.
“Được thôi ạ.” Chizuru trả lời một cách thoải mái. Hoặc có lẽ cô cố ý tỏ ra thoải mái, nhưng giọng điệu cô không hề có chút gì không tự nhiên. Khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Vậy quyết định ngày xong tôi sẽ liên lạc với cô nhé.”
“Vâng. Nếu nói sớm, tôi có thể sắp xếp được công việc.”
“Tôi biết rồi.”
Chỉ mỗi đoạn đối thoại ngắn ngủn ấy cũng làm Makoto vô cùng kích động. Anh ta có cảm giác như mình đã tiến thêm một bước lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.