Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG VI – PHẦN 4



Sonomura Tomohiko về đến nhà thì người nhà đã ăn xong bữa tối. Ông bố làm ở hãng thiết bị điện tử đang ở trong phòng khách kiểu Nhật xem truyền hình trực tiếp trận bóng chày chuyên nghiệp, em gái học cấp III đã rúc vào trong phòng của nó. Dạo gần đây, bố mẹ Tomohiko hoàn toàn không can thiệp vào cuộc sống của anh ta. Bọn họ cảm thấy vô cùng hân hoan khi con trai thi đỗ vào khoa Điện của một trường đại học danh tiếng, đồng thời cũng hài lòng với việc con mình chăm chỉ lên lớp, không thiếu một điểm học phần nào; hoàn toàn khác hẳn với đám sinh viên thông thường. Công việc giúp cho Kirihara, Tomohiko nói với bố mẹ là đi làm thêm ở một cửa hàng máy tính. Đương nhiên hai người họ không phản đối. Bà mẹ đang rửa bát tranh thủ lúc ngơi tay bày cá rán, rau xào và canh miso lên bàn ăn. Tomohiko chỉ phải tự mình đơm một bát cơm. Lúc ăn những món chính tay mẹ mình làm, anh ta thầm nhủ, Kirihara giải quyết bữa tối như thế nào nhỉ?
Quen nhau được ba năm, nhưng anh ta hầu như vẫn mù mờ về hoàn cảnh gia đình của Kirihara. Chỉ biết rằng bố Kirihara từng kinh doanh tiệm cầm đồ, hiện đã qua đời. Anh ta không có anh chị em, mẹ hình như vẫn còn sống, nhưng có ở chung hay không cũng không rõ lắm. Còn về bạn bè thân thiết, theo như Tomohiko biết thì không có lấy một người. Nishiguchi Namie cũng thế. Tuy rằng bọn họ nhờ cô xử lý công việc kế toán, nhưng Tomohiko gần như chưa từng nghe Namie nhắc đến cuộc sống riêng tư của mình. Nghe nói chị ta đang làm việc ở ngân hàng, nhưng phụ trách nghiệp vụ gì thì anh ta không biết. Không ngờ một Namie như thế lại bị bọn xã hội đen săn đuổi… Không hiểu đã có chuyện gì vậy nhỉ? Trong đầu Tomohiko hiện lên gương mặt nhỏ, tròn trịa của Namie.
Ăn xong cơm tối, Tomohiko chuẩn bị về phòng. Đúng lúc đó, tiếng chương trình thời sự trên ti vi đập vào tai anh ta. Dường như buổi tường thuật trực tiếp trận bóng đã kết thúc. “Khoảng tám giờ sáng nay, người qua đường đã phát hiện một người đàn ông trung niên bị thương vùng ngực, ngã bên vệ đường Showa và báo cho cảnh sát. Người đàn ông lập tức được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng đã chết ngay sau đó. Người này là nhân viên ngân hàng, tên Makabe Mikio, bốn mươi sáu tuổi, sống ở đường 49 quận Konohana, lồng ngực ông ta bị một luỡi dao đâm. Ngay trước khi phát hiện ông Makae trên vệ đường, người qua đường đã trông thấy ở gần hiện trường có một người đàn ông khả nghi tay cầm dao, cảnh sát cho rằng kẻ này có liên quan tới vụ án giết người và hiện đang tiến hành truy tìm. Khi gặp nạn, ông Makabe đang trên đường tới làm việc tại chi nhánh Showa ngân hàng Daito cách hiện trường vụ án tầm một trăm mét. Tin tức tiếp theo…”
Mãi đến giữa phần tin tức, Tomohiko vẫn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một trong những vụ phạm tội bạo lực đột nhiên tăng vọt gần đây. Nhưng nghe tới đoạn cuối cùng, anh ta giật thót mình. Chi nhánh Showa ngân hàng Daito. Không phải là cái tên đã từng nghe ở đâu đó. Đó chính là nơi Nishiguchi Namie đang làm việc. Tomohiko ra ngoài hành lang, cầm điện thoại lên sốt ruột quay số. Nhưng Kirihara lẽ ra đang ở văn phòng lại không nghe máy. Chuông đổ chừng mười tiếng, Tomohiko đặt ống nghe xuống. Ngẫm nghĩ giây lát, Tomohiko quay lại phòng khách. Vì anh ta biết bố mình sẽ xem chương trình tin tức lúc mười giờ. Anh ta và bố xem ti vi một lúc. Tomohiko làm bộ chăm chú xem ti vi để bố khỏi nói chuyện với mình. Bố anh ta có một cái tật, là dù nói chuyện là gì, cũng sẽ liên hệ ngay tới chuyện tương lai của con trai. Gần cuối chương trình, rốt cuộc cũng có tin liên quan đến vụ án giết người kia. Nhưng nội dung không khác gì so với lúc trước. Người dẫn chương trình đưa ra suy luận rằng đây có lẽ là một vụ giết người không rõ nguyên cớ và không xác định đối tượng.
Chuông điện thoại vang lên ngay sau đó. Tomohiko bật dậy như một phản xạ có điều kiện, nói với bố “Để con nghe,” rồi ra ngoài hành lang. Anh ta nhấc ống nghe lên “A lô, nhà Sonomura nghe.”
“Là tớ đây.” Giọng nói ở đầu bên kia đúng như Tomohiko dự đoán.
“Tớ vừa gọi điện cho cậu.” Tomohiko hạ giọng.
“Vậy hả? Nghĩa là cậu xem tin tức rồi.”
“Ừ.”
“Vừa nãy tớ ở bên này cũng xem rồi.”
“Bên này?”
“Chuyện kể ra dài lắm, cậu có thể ra ngoài một chút không?”
“Hả?” Tomohiko ngoảnh đầu liếc vào phòng khách “Ngay bây giờ à?”
“Ừ.”
“Tớ có thể tìm cách.”
“Vậy thì tốt, tớ có chuyện muốn bàn với cậu, chuyện của Namie.”
“Chị ấy liên lạc với cậu rồi à?” Tomohiko nắm chặt ống nghe.
“Chị ấy đang ở cạnh tớ.”
“Sao lại thế?”
“Gặp mặt rồi nói sau, cậu tới ngay đi. Nhưng không phải ở văn phòng, bọn tớ đang ở khách sạn.” Kirihara nói cho anh ta biết tên khách sạn và số phòng.
Nghe xong, Tomohiko không khỏi có chút bối rối. Khách sạn ấy chính là nơi xảy ra sự kiện hồi anh ta học lớp mười một.
“Được, tớ qua ngay đây.” Tomohiko đọc lại số phòng một lượt, rồi gác máy.
Tomohiko chỉ nói với mẹ là cửa hàng anh ta làm thêm có rắc rối nên phải đi bây giờ rồi rời nhà. Mẹ anh ta không nghi ngờ gì, chỉ nói một câu vẻ quan tâm “Thật vất vả quá!”
Tomohiko ra khỏi nhà ngay nên vẫn còn tàu điện. Anh ta nhớ lại chuyện hẹn hò với Hanaoka Yuko, đi theo con đường khi ấy. Cả lối ra vào ở chỗ đổi tàu, lẫn vị trí đợi tàu trên sân ga đều gắn với sự bồng bột của tuổi trẻ nhưng không khỏi khiến anh ta thấy bồi hồi. Người đàn bà có chồng ấy là bạn tình khác giới đầu tiên của anh ta. Sau khi cô ta chết, Tomohiko thậm chí còn không hôn một phụ nữ nào, mãi đến tận khi lên giường với một sinh viên nữ quen qua buổi hẹn hò chung hồi năm ngoái.
Tomohiko vừa đến khách sạn đầy kỷ niệm đó, liền đi thẳng về phía thang máy. Anh ta khá quen thuộc với cách bố trí của khách sạn này. Anh ta lên tầng hai mươi, tìm được phòng số 2015 ở sâu trong cùng hành lang, gõ cửa.
“Ai đấy?” Là giọng của Kirihara.
“Người ngoài hành tinh ở kinh thành Heian.” Tomohiko trả lời, đó là tên của trò chơi trên máy tính.
Cửa mở vào bên trong. Kirihara mặt lởm chởm râu giơ ngón tay cái lên trên, ra hiệu cho anh ta vào phòng. Đây là một phòng đôi. Cạnh cửa sổ có bàn uống trà và hai cái ghế, Nishiguchi Namie mặc váy liền thân kẻ sọc đang ngồi trên một trong hai cái ghế đó.
“Chào cậu.” Namie lên tiếng chào trước. Mặc dù mỉm cười, nhưng trông cô có vẻ rất mệt mỏi. Gương mặt vốn tròn trĩnh, giờ thì cả chiếc cằm cũng nhọn ra.
“Chào chị.” Tomohiko trả lời, đảo mắt nhìn quanh trong phòng, ngồi xuống chiếc giường không một vết nhăn. “Ờ, vậy…” Anh ta nhìn Kirihara “chuyện là như thế nào?”
Kirihara vẫn đút hai tay vào túi quần soóc vải bông, ngồi xuống chiếc bàn kê sát tường.
“Sau khi cậu đi chừng một tiếng đồng hồ, chị Namie gọi điện tới.”
“Ờ.”
“Chị ấy nói, không thể làm việc giúp chúng ta được nữa, muốn trả lại chúng ta sổ sách và các giấy tờ liên quan.”
“Không thể giúp là sao?”
“Chị ấy định bỏ trốn.”
“Hả! Tại sao?” Tomohiko nhìn về phía Namie rồi nhớ lại bản tin lúc nãy. “Có liên quan đến chuyện người làm cùng ngân hàng chị bị giết à?”
“Có thể nói như thế.” Kirihara nói “Nhưng người không phải do chị ấy giết.”
“Ồ, tớ không nghĩ như vậy đâu.”
Măc dù nói vậy, nhưng kỳ thực, ý nghĩ này đã từng lóe lên trong đầu Tomohiko.
“Hình như là đám người đến văn phòng lúc chập tối ra tay.”
Câu nói của Kirihara làm Tomohiko hít sâu vào một hơi.
“Tại sao bọn chúng lại…”
Namie cúi gằm đầu không nói. Thấy bộ dạng đó của cô, Kirihara lại nhìn về phía Tomohiko.
“Gã yakuza cao to mặc áo khoác màu xanh sẫm, tên là Enomoto, Namie đang chu cấp hắn.”
“Chu cấp… tiền à?”
“Đương nhiên là tiền, chỉ có điều không phải của chị ấy.”
“Hả? Nói vậy, lẽ nào là…”
“Đúng,” Kirahara rụt cằm lại “tiền của ngân hàng. Namie sử dụng hệ thống trực tuyến, chuyển tiền vào tài khoản của hắn ta.”
“Bao nhiêu?”
“Tổng số thì cả Namie cũng không nắm rõ, nhưng lúc nhiều từng có lần lên đến hơn hai mươi triệu yên. Chuyện đó diễn ra liên tục hơn một năm nay.”
“Vây mà cũng làm được?” Tomohiko hỏi Namie. Chị ta vẫn cúi đầu.
“Làm được chứ. Chị ấy nói là đã làm như vậy mà. Nhưng có người đã nhận ra Namie đang lạm dụng công quỹ. Chính là tay Makabe kia.”
“Makabe… người vừa nãy trong bản tin…”
Kirihara gật đầu. “Makabe hình như không ngờ chính là Namie làm nên đã tiết lộ với chị ấy về mối nghi ngờ của mình. Namie biết chuyện không ổn, vội vàng báo với Enomoto nói là sự việc sắp bại lộ. Enomoto đương nhiên không muốn mất cái cây tiền vô hạn này, liền bảo đồng bọn hoặc đàn em của hắn đi giết Makabe.”
Nghe Kirihara kể, Tomohiko chợt cảm thấy mồm miệng khô khốc, tim đập càng lúc càng mạnh hơn.
“Ra là vậy…”
“Nhưng Namie chẳng hề thấy vui mừng. Vì nói ra thì, Makabe có thể coi như bị chị ấy hại chết.”
Nghe thấy Kirihara nói vậy, Namie bắt đầu khóc nức nở, đôi vai gầy khe khẽ run lên.
“Cậu cũng đâu cần phải nói khó nghe như thế.” Tomohiko lo lắng cho tâm trạng của cô, nói.
“Mấy chuyện kiểu này có nói dễ nghe cũng chẳng ý nghĩa gì cả!”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu.” Namie đã cất tiếng, tuy mí mắt cô sưng húp, nhưng trong mắt dường như đã có quyết tâm “Đó là sự thực, Ryo nói không sai chút nào.”
“Có lẽ thế, nhưng mà…” Tomohiko không nói được gì nữa. Anh ta đành nhìn sang, đợi Kirihara nói tiếp.
“Từ vụ việc này, Namie cho rằng cần phải cắt đứt quan hệ với Enomoto.” Kirihara chỉ vào bên cạnh chiếc bàn. Ở đó có hai chiếc túi du lịch được nhồi nhét căng phồng.
“Chẳng trách bọn chúng lại cuống cả lên, lùng sục khắp nơi tìm Namie. Nếu chị ấy biến mất, thì giết người tên Makabe kia chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Không chỉ thế, hình như Enomoto cần gấp một khoản tiền lớn. Vốn đã thỏa thuận là ngày hôm qua, Namie dùng cách cũ chuyển tiền cho hắn.”
“Hắn tham gia một số vụ làm ăn, nhưng chẳng có việc gì thành công.” Namie thấp giọng nói.
“Sao chị lại cùng loại người ấy…”
“Giờ hỏi mấy chuyện đó có ý nghĩa gì đâu.” Kirihara lạnh lùng buông một câu.
“Đành là thế nhưng…” Tomohiko gãi gãi đầu “Vậy, giờ phải làm gì?”
“Cũng chỉ có thể nghĩ cách bỏ trốn thôi.”
“Ừm.”
Tomohiko hiểu rằng trong thời điểm sống còn này, không thể nhắc đến chuyện tự thú.
“Nhưng giờ thậm chí trốn ở đâu vẫn còn chưa quyết định được. Cứ ở khách sạn mãi thì sớm muộn cũng sẽ bị tìm ra. Kể cả có thoát được bọn Enomoto thì cũng khó mà tránh khỏi cảnh sát. Ngày nay ngày mai, tớ sẽ đi tìm chỗ nào có thể trốn được lâu dài.”
“Liệu có tìm được không vậy?”
“Không tìm được cũng phải tìm.” Kirihara mở tủ lạnh lấy ra một lon bia.
“Xin lỗi các cậu. Ngộ nhỡ bị cảnh sát bắt được, chị nhất định sẽ không khai ra các cậu từng giúp chị.” Namie nói vẻ áy náy.
“Chị có tiền không?” Tomohiko hỏi.
“Ừm, chuyện đó chị cũng lo liệu rồi.” Giọng điệu cô có vẻ ậm ờ.
“Quả không hổ là Namie, chị ấy không phải chỉ biết làm con rối của Enomoto thôi đâu.” Kirihara cầm lon bia trên một tay, nói. “Chị ấy sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay nên đã mở năm tài khoản bí mật, âm thầm chuyển tiền vào đó. Đáng nể thật.”
“Chà.”
“Đừng nói nữa, có phải chuyện gì vẻ vang đâu.” Namie giơ tay bóp trán.
“Nhưng có tiền dẫu sao cũng tốt hơn không.” Tomohiko nói.
“Đúng thế.” Nói đoạn, Kirihara uống cạn lon bia.
“Vậy tớ phải làm gì bây giờ?” Ánh mắt Tomohiko di chuyển giữa Namie và Kirihara, hỏi.
“Tớ muốn cậu ở đây với chị Namie trong hai hôm.”
“Ơ…”
“Chị Namie không thể tùy tiện ra ngoài, muốn mua thứ gì phải nhờ ai đó đi thay. Và, người có thể nhờ vả được chỉ có cậu thôi.”
“Vậy à…”
Tomohiko gạt mớ tóc mái, nhìn về phía Namie. Trong mắt cô lộ ra vẻ cầu cứu.
“Được, cứ để đấy tớ lo.” Anh nói bằng giọng dứt khoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.