Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG VIII – PHẦN 4



Matsuura là họ của người đàn ông đó. Bọn họ đúng là đã biết nhau từ lâu. Nhưng Kirihara chỉ nói với Tomohiko có thế, rồi hai người họ đi sang nhà kho bên cạnh.
Tomohiko lấy làm bối rối. Từ nụ cười của Kirihara có thể thấy người đàn ông đó hẳn không phải người anh ta không muốn gặp. Nếu là vậy, thì trực giác của Tomohiko đã sai.
Thế nhưng, Tomohiko cứ mãi băn khoăn về nét mặt của Kirihara trước khi nở nụ cười ấy. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng toàn thân Kirihara đã tỏa ra một thứ khí chất bạo ngược hung tàn tựa hồ được ngưng tụ từ năng lượng tiêu cực. Bộ dạng ấy và nụ cười ngay sau đó thực sự không thể liên kết với nhau được. Mặc dù Tomohiko cũng ngờ vực bản thân đã nghĩ ngợi quá nhiều, nhưng quả tình anh ta không dám tin rằng sự dị thường ấy là do mình hiểu lầm.
Hiroe đã trở lại, cô vừa mang trà sang căn hộ bên cạnh.
“Sao rồi?” Tomohiko hỏi.
Hiroe hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi mới nói “Xem ra có vẻ rất vui. Lúc em đi vào, bọn họ đang nói chuyện đùa, cười cười với nhau. Không ngờ anh Kirihara đó còn biết kể chuyện cười, anh có tin được không?”
“Không tin được.”
“Nhưng đấy là sự thực, em còn nghi ngờ đôi tai của mình nữa cơ.” Hiroe làm động tác ngoáy ngoáy tai.
“Có nghe được tay Matsuura kia tìm cậu ta làm gì không?”
Cô lắc đầu vẻ áy náy.
“Lúc em ở đó, bọn họ toàn nói chuyện phiếm thôi, hình như không muốn người khác nghe được.”
“Hừm.”
Tomohiko thấy bứt rứt không yên. Không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì ở bên đó?
Khoảng ba mươi phút sau, căn hộ bên cạnh có tiếng mở cửa. Mười giây sau, cửa tiệm mở ra, Kirihara thò đầu vào.
“Tôi đi tiễn ông Matsuura một chút.”
“A, ông ấy về à?”
“Ừ, nói chuyện rõ lâu.”
Matsuura ở sau lưng Kirihara buông tiếng “Chào cô cậu”, đoạn vẫy vẫy tay chào.
Cánh cửa lại đóng lại, Tomohiko nhìn sang phía Hiroe, cô cũng đang nhìn anh ta.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tomohiko nói.
“Lần đầu tiên em thấy Kirihara như vậy đấy.” Hiroe cũng tròn xoe mắt.
Không lâu sau, Kirihara trở lại, vừa mở cửa ra liền nói ngay “Sonomura, sang bên kia một chút.”
“Ừm… được.” Lúc Tomohiko trả lời, cánh cửa đã đóng lại.
Tomohiko nhờ Hiroe trông cửa hàng, thấy cô nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, Tomohiko cũng chỉ biết lắc đầu với cô. Mặc dù đã quen biết Kirihara nhiều năm, nhưng Tomohiko biết rất ít về anh ta.
Vừa sang căn hộ bên cạnh, Tomohiko thấy Kirihara đang mở cửa sổ ra để không khí lưu thông. Tomohiko lập tức hiểu tại sao anh ta làm vậy, vì trong phòng khói thuốc mờ mịt. Theo như những gì Tomohiko biết, đây là lần đầu tiên Kirihara cho phép khách đến được hút thuốc. Cái hộp bằng giấy bạc đựng mì udon gà quay mua ở cửa hàng tiện lợi được dùng thay gạt tàn.
“Ông ta có ơn với tôi, không có gì tiếp đãi, tôi nghĩ ít nhất cũng phải để ông ta hút thuốc.” Kirihara nói, như muốn làm rõ nghi ngờ của Tomohiko. Nghe như bao biện, nên Tomohiko có cảm giác điều này cũng chẳng giống cậu ta mọi khi.
Đợi không khí lưu thông, nhiệt độ phòng giảm xuống tương đương với thời tiết tháng Mười hai bên ngoài, Kirihara đóng cửa sổ lại.
“Nếu lát nữa Hiroe hỏi cậu chúng ta nói chuyện gì,” anh ta ngồi xuống ghế sô-pha, dặn “cứ bảo là ông Matsuura muốn tôi bán cho ông ấy hai chiếc máy tính với giá nhập. Tôi nghĩ cô ấy hẳn đang suy đoán xem chúng ta nói chuyện gì.”
“Nói vậy nghĩa là sự thực không phải thế?” Tomohiko nói “Chuyện không thể cho cô ấy biết à?”
“Ừ.”
“Có liên quan đến tay Matsuura kia?”
“Đúng.” Kirihara gật đầu.
Hai tay Tomohiko vuốt ngược tóc về phía sau. “Nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy chẳng hay ho gì. Tôi thậm chí còn không biết ông ta là ai nữa.”
“Là người làm thuê cho nhà tôi.”
“Hả?”
“Ông ta là người làm thuê cho nhà tôi. Tôi có nói nhà tôi hồi trước mở tiệm cầm đồ còn gì. Ông ta là người làm cho nhà tôi lúc đó.”
“Làm ở hiệu cầm đồ… Ra vậy.” Câu trả lời này nằm ngoài tưởng tượng của Tomohiko.
“Sau khi bố tôi qua đời, ông ta vẫn làm ở đó cho đến khi tiệm đóng cửa. Nghĩa là, tôi và mẹ tôi phải dựa vào ông ta để sống. Nếu không có ông Matsuura, khi bố tôi mất, có lẽ chúng tôi đã phải bơ vơ đầu đường xó chợ rồi.”
Tomohiko không biết nên trả lời sao. Cũng không thể tưởng tượng nổi Kirihara mọi khi lại nói ra những lời như trong tiểu thuyết hạng ba thế này. Tomohiko nghĩ, chắc cậu ta gặp lại ân nhân cũ, bị kích động nên mới thế.
“Vậy đại ân nhân của gia đình cậu bây giờ đến tìm cậu để làm gì? Không, gượm đã, làm sao ông ta biết cậu đang ở đây? Cậu liên lạc với ông ta à?”
“Không. Là ông ta biết tôi làm ăn ở đây, nên mới tìm đến tận nơi.”
“Sao ông ta biết được?”
“Ừm,” một bên má Kirihara khẽ nhăn lại “hình như là nghe Kinjo nói.”
“Kinjo?” Trong lòng Tomohiko chợt dấy lên một linh cảm chẳng lành.
“Lần trước tôi đã nói với cậu là dù có làm ra bản lậu của Super Mario, cũng không biết bọn họ định bán thế nào. Giờ thì tìm được đáp án rồi.”
“Họ có kế sách gì chăng?”
“Không đến nỗi khoa trương thế.” Kirihara lắc lư thân hình. “Rất đơn giản. Lũ trẻ con có chợ đen của trẻ con.”
“Thế là ý gì?”
“Matsuura chuyên kinh doanh những mặt hàng lai lịch không rõ ràng. Món gì ông ta cũng chơi, chỉ cần kiếm được tiền là sẽ nhập hàng rồi đẩy đi. Gần đây nghe nói ông ta đang tập trung kinh doanh trò chơi dành cho trẻ con. Super Mario rất khó mua ở các cửa hàng bình thường nên giá cả không cần thấp hơn thực tế quá nhiều, cũng vẫn có thể bán đắt như tôm tươi.”
“Ông ta nhập Mario ở đâu? Có cửa đặc biệt nào ở Nitendo à?”
“Lấy đâu ra chứ. Có điều hình như ông ta có kênh nhập hàng rất đặc biệt.” Kirihara cười cười đầy hàm ý “Chính là lũ trẻ con bình thường, chúng sẽ mang đồ đến chỗ ông ta bán. Nhưng chúng lấy đâu ra chứ? Thật tức cười, có đứa ăn trộm, có đứa thì trấn lột của những đứa có Mario. Trên danh sách của ông Matsuura, lũ trẻ hư này lên đến hơn ba trăm đứa, bọn chúng sẽ định kỳ bán thu hoạch của mình cho ông ta. Ông ta mua vào với giá từ mười đến ba mươi phần trăm giá thị trường, rồi bán ra với giá bảy mươi phần trăm.”
“Nghĩa là ông ta cũng sẽ bán Super Mario giả?”
“Ông Matsuura có mạng lưới bán hàng của riêng mình, bảo rằng còn có mấy tay giống ông ta nữa. Giao cho đám người này, Super Mario có thể bán được năm, sáu nghìn, đảm bảo chẳng mấy chốc sẽ hết sạch.”
“Kirihara,” Tomohiko hơi giơ tay phải ra “cậu đã nói là không làm rồi mà. Lần trước chúng ta đã nói rõ vụ này thực sự quá nguy hiểm, chẳng phải vậy à?”
Nghe Tomohiko nói, Kirihara cười thiểu não. Tomohiko cố gắng giải nghĩa nụ cười này, nhưng không tài nào hiểu được ý tứ thật sự của nó.
“Ông Matsuura,” Kirihara bắt đầu nói “nghe được chuyện của tôi từ chỗ Kinjo, phát hiện ra tôi chính là con trai ông chủ trước đây của ông ta, nên mới muốn đến để thuyết phục.”
“Chắc cậu không bị ông ta lung lạc đấy chứ?” Tomohiko truy vấn.
Kirihara nặng nề thở dài, thân trên hơi ngả về phía Tomohiko
“Vụ này tôi làm một mình, cậu hoàn toàn không cần nhúng tay vào, cũng không cần quan tâm tôi đang làm gì. Hiroe cũng thế, đừng để cô ấy biết tôi đang làm gì.”
“Kirihara…” Tomohiko lắc đầu “Nguy hiểm lắm, chuyện này không làm được đâu!”
“Tôi biết!”
Tomohiko chăm chú nhìn ánh mắt nghiêm túc của Kirihara, cảm thấy tuyệt vọng. Khi trông thấy ánh mắt này từ Kirihara, Tomohiko hiểu rằng rốt cuộc mình cũng không có cách nào thuyết phục được bạn.
“Tôi cũng sẽ… giúp.”
“Không.”
“Nhưng mà, thực sự quá nguy hiểm đấy.” Tomohiko lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.