Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG VIII – PHẦN 5



Ngày 31 tháng Mười hai, MUGEN vẫn kinh doanh như bình thường. Về việc này, Kirihara đưa ra hai lý do: thứ nhất, những người đến ngày cuối cùng của năm mới chuẩn bị viết thiếp chúc mừng năm mới, rất có thể sẽ đến mua với hy vọng “có máy soạn thảo văn bản liền có thể viết một cách dễ dàng”; thứ hai, những người cuối năm phải quyết toán đủ thứ khoản mục, có thể sẽ lao đến vì máy tính đột nhiên xảy ra sự cố.
Trên thực tế, sau lễ Giáng sinh, cửa hàng hầu như không có khách. Người đến đa phần là các học sinh cấp I và cấp II hiểu lầm đây là cửa hàng bán máy điện tử bốn nút. Tomohiko chơi bài với Hiroe để giết thời gian. Hai người vừa bày các lá bài trên mặt bàn, vừa nói chuyện sau này khéo lũ trẻ con cũng chẳng biết mấy trò như nối đuôi, trốn tìm là như thế nào nữa.
Cửa hàng không có khách, nhưng Kirihara ngày nào cũng tất bật ra vào. Chắc chắn là vì việc chế tác bản lậu của Super Mario Bros. Khi Hiroe nghi ngờ hỏi Kirihara lúc nào cũng đi đâu vậy, Tomohiko phải vắt hết óc ra mới tìm được lý do để trả lời.
Ngày 29, Matsuura lại xuất hiện lần nữa. Hiroe đã đi khám nha sĩ, trong cửa hàng chỉ có mình Tomohiko.
Sắc mặt Matsuura lần này vẫn vô hồn, cặp mắt vẫn đục ngầu như thế. Dường như để che đậy điều đó, ông ta đeo cặp kính râm nhạt màu.
Vừa nghe nói Kirihara đã ra ngoài, ông ta chiếu lệ nói một tiếng “Vậy tôi sẽ đợi cậu ta”, rồi ngồi xuống ghế.
Matsuura cởi áo bờ lu dông cổ lông ra, vắt trên thành ghế, đảo mắt nhìn quanh cửa hàng. “Cuối năm rồi vẩn mở bình thường, định mở đến ngày cuối năm à?”
“Vâng.” Nghe Tomohiko trả lời, Matsuura khẽ nhún vai, bật cười.
“Đúng là di truyền. Bố cậu ta cũng thế, cho rằng hôm giao thừa phải mở đến tối muộn, bảo rằng cuối năm chính là cơ hội tốt để mua vào hàng quý với giá bèo.”
Đây là lần đầu tiên Tomohiko nghe được chuyện về bố Kirihara từ một người khác ngoài anh ta.
“Ông có biết chuyện bố Kirihara qua đời không?” Tomohiko vừa hỏi, Matsuura liền đảo mắt nhìn anh ta.
“Ryo không kể với cậu à?”
“Không kể tỉ mỉ, chỉ nhắc qua một câu là bị cướp đường đâm chết…”
Chuyện này anh ta nghe kể từ mấy năm trước. Bố tôi bị đâm chết ở trên đường… Kirihara hầu như chỉ nói có chừng ấy về người bố. Tomohiko rất tò mò nhưng không dám hỏi nhiều. Kirihara tỏ thái độ không cho phép người khác chạm đến chủ đề này.
“Không biết có phải là cướp đường hay không, vì đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ.”
“Ồ.”
“Ông ấy bị giết ở tòa nhà bỏ hoang gần đó, ngực bị đâm một nhát.” Khóe miệng Matsuura nhệch ra “Tiền bạc trên người mất hết nên cảnh sát cho là bị cướp giết. Mà hôm đó ông ấy lại mang theo một món tiền lớn, vì thế cảnh sát hoài nghi hung thủ là người quen.” Chẳng rõ có gì đáng cười mà Matsuura nói được nửa chừng thì cười nhăn nhở.
Tomohiko đoán được ý nghĩa của tiếng cười ấy. “Ông Matsuura cũng bị nghi ngờ ư?”
“Đúng thế.” Dứt lời, Matsuura cười càng dữ hơn. Người có khuôn mặt gian xảo, dù cười thế nào cũng chỉ khiến người ta khó chịu. Matsuura vẫn giữ nguyên điệu cười ấy, tiếp tục nói “Mẹ của Ryo khi ấy mới ba mấy tuổi, coi như vẫn còn xuân sắc, trong cửa hàng lại chỉ có một nhân viên nam, khó tránh cảnh sát nghi ngờ.”
Tomohiko giật bắn mình, ánh mắt lại quay về gương mặt của người ngồi đối diện. Bọn họ nghi ngờ người này có quan hệ với mẹ của Kirihara?
“Sự thật thì thế nào?” Anh ta hỏi.
“Cái gì thế nào? Tôi không có giết người.”
“Không phải, quan hệ giữa ông và mẹ của Kirihara ấy…”
“À” Matsuura mở miệng, rờ rờ cằm như có chút do dự, rồi mới đáp. “Chẳng có gì cả, không có bất cứ quan hệ gì.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy. Cậu không tin à?”
“Không phải.”
Tomohiko quyết định không gặng hỏi chuyện này nữa.
Nhưng anh ta đã tự rút ra kết luận. Có lẽ giữa Matsuura và mẹ của Kirihara có quan hệ gì đó. Còn mối quan hệ đó liên quan đến vụ án mạng của bố Kirihara hay không thì không thể biết được.
“Cảnh sát cũng điều tra chứng cứ ngoại phạm của ông?”
“Đương nhiên. Cảnh sát dai như đỉa ấy, hễ chứng cứ ngoại phạm thiếu thuyết phục một chút là bọn họ không tin. Có điều, lúc bố cậu ta bị giết, vừa khéo có người gọi điện thoại đến cửa hàng tìm tôi. Đó là cuộc điện thoại không thể sắp xếp trước được nên cuối cùng cảnh sát mới bỏ qua đấy.”
“Chà…”
Tomohiko nghĩ, cứ như tiểu thuyết trinh thám ấy.
“Kirihara lúc đó như thế nào?”
“Nó ấy à, nó là con trai của nạn nhân, mọi người ai cũng thương cảm. Chúng tôi khai rằng lúc xảy ra án mạng, nó ở chung với tôi và mẹ nó.”
“Chúng tôi khai?” Cách diễn đạt này làm Tomohiko chú ý “Thế là ý gì?”
“À, chẳng có gì cả.” Matsuura để lộ hàm răng ngả vàng “Này, Ryo nói gì với cậu về tôi? Chỉ nói tôi là người làm thuê cho nhà cậu ta hồi trước thôi à?”
“Nói gì về ông ấy ạ… cậu ấy nói ông là ân nhân của cậu ấy, bảo ông đã nuôi sống hai mẹ con cậu ấy.”
“Thế à, ân nhân à?” Matsuura nhún vai “Tốt lắm, đúng là tôi có thể coi như ân nhân của nó, vì vậy trước mặt tôi, nó chẳng thể ngẩng đầu lên được.”
Tomohiko không hiểu ý câu này, định hỏi thì…
“Hai người đang nói chuyện cũ à?” Giọng Kirihara đột nhiên cất lên, anh ta đang đứng ngoài cửa.
“A, cậu về rồi.”
“Nghe mấy chuyện từ hồi xửa hồi xưa ấy thấy chán lắm phải không?” Nói đoạn, Kirihara cởi bỏ khăn quàng.
“Không đâu. Nói thật, mới được nghe lần đầu nên tôi khá ngạc nhiên.”
“Tôi đang kể chuyện chứng cứ ngoại phạm hôm ấy với cậu ta.” Matsuura nói “Cậu còn nhớ tay cảnh sát hình sự họ Sasagaki ấy không? Thằng cha ấy dai thật. Rốt cuộc hắn ta đã xác nhận chứng cứ ngoại phạm của tôi, cậu và mẹ cậu bao nhiêu lần ấy nhỉ? Bắt chúng ta phải lặp đi lặp lại một câu chuyện cả trăm lần đến phát chán.”
Kirihara ngồi xuống trước cái quạt sưởi ở góc cửa hàng sưởi ấm bàn tay. Anh ta giữ nguyên tư thế ấy, quay mặt sang phía Matsuura. “Hôm nay ông đến có việc gì vậy?”
“Không có gì, chỉ muốn ghé qua thăm cậu trước khi đón năm mới thôi.”
“Vậy để tôi tiễn ông. Thật ngại quá, hôm nay tôi có rất nhiều việc cần phải xử lý.”
“Có chuyện?”
“Ừm, chuyện của Mario.”
“Ồ! Thế thì không được. Cậu phải làm cho tốt đấy nhé! Vẫn thuận lợi chứ?”
“Đúng theo kế hoạch.”
“Vậy thì tốt.” Matsuura hài lòng gật đầu.
Kirihara đứng dậy, lại quấn khăn quàng cổ lên. Matsuura cũng đứng lên.
“Chuyện vừa rồi để lần sau nói tiếp nhé.” Ông ta nói với Tomohiko
Không lâu sau khi hai người đi khỏi, Hiroe quay lại, nói là thấy Kirihara và Matsuura bên dưới. Kirihara cứ đứng ở lề đường cho tới khi chiếc tắc xi chở Matsuura chạy đi.
“Tại sao Kirihara lại kính trọng loại người ấy? Dù hồi trước ông ta từng giúp đỡ, chẳng qua cũng chỉ là tiếp tục làm việc ở nhà anh ấy sau khi bố anh ấy qua đời mà thôi.”
Hiroe lắc đầu, tựa hồ không thể nào hiểu nổi.
Tomohiko cũng có cảm giác ấy. Nghe chuyện khi nãy, anh ta lại càng thêm khó hiểu. Nếu giữa Matsuura và mẹ của Kirihara có gì đó thì một người tinh ý như Kirihara, không thể nào không phát hiện ra. Nếu đã phát hiện ra, thực khó mà tin được anh ta lại đối xử với Matsuura với thái độ như hiện tại.
Lẽ nào giữa Matsuura và mẹ của Kirihara không có gì? Chẳng mấy chốc, Tomohiko lại thấy mơ hồ về điều mình vừa chắc chắn.
“Anh Kirihara lâu thật đấy,” Hiroe ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên nói “không biết đang làm gì vậy nhỉ?”
“Đúng thật.” Kể cả có tiễn Matsuura ra bắt tắc xi, thì cũng phải trở lại từ lâu rồi.
Tomohiko hơi lo lắng, bèn đi ra ngoài, đang chuẩn bị xuống cầu thang thì khựng lại. Kirihara đang đứng ở chỗ chiếu nghỉ giữa tầng một và tầng hai. Tomohiko ở tầng hai vừa khéo cúi xuống nhìn thấy bóng lưng anh ta.
Chỗ chiếu nghỉ cầu thang có một cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đã gần sáu giờ, đèn xe trên đường lần lượt chiếu lên người anh ta tựa như máy quét.
Tomohiko không dám cất tiếng gọi, từ bóng lưng Kirihara đứng lặng chăm chú nhìn ra ngoài, anh ta cảm nhận được một bầu không khí bất thường.
Giống như lúc đó vậy, Tomohiko thầm nghĩ, chính là khoảnh khắc Kirihara gặp lại Matsuura.
Tomohiko rón rén quay trở lại phòng. Anh ta cẩn thận mở cửa, không gây ra tiếng động, lách người vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.