Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG X – PHẦN 2



Ba năm trước, Imaeda còn ở công ty Nghiên cứu Tổng hợp Tokyo. Công ty này chuyên đảm nhận việc điều tra thông tin về các xí nghiệp hoặc cá nhân, có tới mười bảy văn phòng đại diện ở khắp nơi trên cả nước. Imaeda làm việc ở văn phòng Meguro. Đặc trưng của công ty này là bên ủy thác đa phần đều là các doanh nghiệp. Nội dung ủy thác rất đa dạng, từ tình trạng và kết quả kinh doanh của doanh nghiệp mà công ty đó đang cân nhắc hợp tác, đến việc điều tra xem liệu có công ty săn người nào đang tiếp cận nhân viên công ty mình hay không. Cũng có vụ yêu cầu điều tra xem vị giám đốc trẻ tuổi có quan hệ với nhân viên nữ nào. Về sau tra ra được bốn phụ nữ trong hội đồng quản trị của công ty này đều bị tay giám đốc trẻ tuổi ấy quyến rũ, Imaeda và những người phụ trách điều tra không khỏi cười thiểu não.
Việc mà người đàn ông tự xưng là người của công ty Cổ phần Thiết bị điện Tozai kia ủy thác cũng hết sức đặc biệt. Anh ta muốn điều tra một loại sản phẩm của một công ty. Công ty đó là công ty Phát triển phần mềm Memorix, còn sản phẩm là phần mềm hệ thống chuyên gia gia công kim loại mà công ty này đang chào bán.
Nội dung ủy thác là điều tra quá trình nghiên cứu phát triển phần mềm này, cùng lý lịch và các mối quan hệ xã hội của những nhân sự chủ chốt trong nhóm nghiên cứu phát triển.
Còn việc mục đích điều tra là gì thì người ủy thác không nói rõ ràng. Nhưng từ một vài từ ngữ rời rạc của anh ta cũng có thể lờ mờ biết được phần nào. Thiết bị điện Tozai hình như cho rằng phần mềm ấy được ăn cắp từ hệ thống bọn họ nghiên cứu phát triển để sử dụng nội bộ. Nhưng họ cũng nhận định rằng nếu chỉ dựa vào việc so sánh sản phẩm thì thực sự rất khó chứng minh, vì vậy mới muốn tìm ra kẻ đã lấy trộm phần mềm. Có vẻ như những người ủy thác cho rằng để lấy trộm được phần mềm của Thiết bị điện Tozai cần phải có đồng phạm trong nội bộ công ty, nên chỉ cần điều tra người phụ trách nghiên cứu phát triển của Memorix, hẳn có thể tìm ra được mối quan hệ với người của công ty Thiết bị điện Tozai.
Khi ấy, văn phòng đại diện Meguro có khoảng hai mươi điều tra viên, một nửa số đó được giao tiến hành công việc này, Imaeda cũng ở trong nhóm ấy.
Sau hai tuần kể từ khi triển khai điều tra, họ đã nắm được hầu hết tình hình của Memorix. Công ty này thành lập vào năm 1984, do kỹ sư lập trình Anzai Toru làm giám đốc. Tính cả những người làm bán thời gian, tổng cộng có mười hai kỹ sư hệ thống. Memorix chủ yếu nhận yêu cầu của khách hàng, rồi mới tiến hành nghiên cứu phát triển các loại phần mềm, từ đó phát triển doanh nghiệp.
Tuy nhiên hệ thống chuyên gia gia công kim loại mà công ty này nghiên cứu phát triển đúng là có rất nhiều điểm khó hiểu. Trong đó chủ yếu nhất là nguồn gốc của khối lượng dữ liệu và kỹ thuật khổng lồ liên quan đến chuyên ngành gia công kim loại. Bọn họ nói rằng, một doanh nghiệp chế tạo vật liệu kim loại loại vừa đã hợp tác kỹ thuật trong quá trình nghiên cứu phát triển phần mềm này, nhưng kết quả điều tra tỉ mỉ của bọn Imaeda cho thấy, phần mềm đã được hoàn thành từ trước, doanh nghiệp chế tạo vật liệu kim loại kia chỉ tiến hành xác nhận mà thôi.
Khả năng lớn nhất chính là sử dụng số liệu của các khách hàng từ trước đến giờ. Memorix từng hợp tác với nhiều công ty nên có cơ hội tiếp xúc với thông tin kỹ thuật của các công ty đó. Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả các tư liệu liên quan đến ngành gia công kim loại.
Thế nhưng, khả năng này dẫu sao cũng rất thấp. Vì Memorix đã ký mấy bản hợp đồng chi tiết với khách hàng về vấn đề quản lý thông tin, nếu nhân viên của Memorix tự tiện đưa thông tin ra ngoài, một khi bị phát hiện, Memorix sẽ buộc phải bồi thường một khoản tiền phạt khổng lồ.
Vì vậy, phần mềm của Thiết bị điện Tozai bị đánh cắp là suy đoán hợp lý. Memorix hoàn toàn không có quan hệ gì với Thiết bị điện Tozai, vả lại, phần mềm của Thiết bị điện Tozai còn chưa bao giờ rời khỏi công ty. Cho dù nội dung phần mềm có rất nhiều điểm tương đồng, Memorix vẫn có thể thanh minh đó thuần túy chỉ là sự ngẫu nhiên.
Sau khi đi sâu điều tra, cuối cùng đã khóa mục tiêu vào một người đàn ông mang chức danh Chủ nhiệm nghiên cứu phát triển của Memorix, tên Akiyoshi Yuichi.
Người này vào Memorix năm 1986, anh ta vừa gia nhập, Memorix liền đột ngột triển khai nghiên cứu phát triển hệ thống chuyên gia gia công kim loại. Năm sau, công việc nghiên cứu phát triển đã sơ bộ hoàn thành, tốc độ nhanh đến bất thường. Quá trình nghiên cứu phát triển như vậy thông thường có nhanh mấy cũng phải mất ba năm.
Liệu có phải Akiyoshi Yuichi đã mang theo dữ liệu cơ sở của hệ thống chuyên gia gia công kim loại làm quà cho Memorix? Đó là suy luận của bọn Imaeda.
Thế nhưng, bọn họ hầu như không biết gì về người đàn ông họ Akiyoshi này.
Anh ta sống trong một căn hộ cho thuê ở khu vực Toshima, nhưng không đăng ký tạm trú. Imaeda thông qua công ty quản lý căn hộ ấy để điều tra địa chỉ trước khi dọn về đây của Akiyoshi, không ngờ lại ở tận Nagoya.
Điều tra viên lập tức lên đường, nhưng chỉ thấy một tòa nhà sừng sững vươn cao tựa như ống khói lớn. Điều tra viên hỏi thăm hàng xóm, nhưng cũng không thể truy nổi trước khi tòa nhà này khởi công, liệu có người nào họ Akiyoshi từng ở khu này hay không. Kết quả tìm hiểu ở chính quyền quận cũng thế. Akiyoshi Yuichi không đăng ký tạm trú. Ngoài ra, người bảo lãnh cho Akiyoshi thuê nhà đáng lẽ cũng sống ở Nagoya, nhưng địa chỉ đó lại không có người.
Akiyoshi rốt cuộc là người như thế nào? Để làm rõ điểm này, bọn họ đã tiến hành phương thức điều tra cơ bản nhất, đó là tiếp tục theo dõi.
Nhân lúc Akiyoshi không có nhà, họ lắp đặt hai bộ máy nghe trộm trong căn hộ của anh ta ở Toshima, một bộ nghe trong nhà, một bộ nghe điện thoại. Đồng thời, các thư từ gửi cho anh ta, ngoài loại bảo đảm và chuyển phát nhanh, gần như toàn bộ đều bị dỡ ra kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, họ sẽ dán lại như cũ, bỏ vào hòm thư. Đương nhiên, những thông tin thu được từ cách làm này không thể nào dùng để đối chất trên tòa. Nhưng điều quan trọng trước tiên là làm rõ thân phận của anh ta.
Akiyoshi gần như chỉ đi đi lại lại giữa công ty và căn hộ. Không ai đến thăm nhà anh ta, nội dung các cuộc điện thoại cũng không có ý nghĩa gì. Đúng ra là gần như không có cuộc điện thoại nào.
“Cuộc sống của người này rốt cuộc có thú vui gì không vậy? Thật cô độc.” Cộng sự của Imaeda vừa nhìn vào cửa sổ căn phòng trong ống kính máy quay vừa nói. Khi ấy, bọn họ đang ngồi trong chiếc xe thùng được ngụy trang thành xe giao hàng của tiệm giặt là, máy quay đặt trên nóc xe.
“Có lẽ anh ta đang trốn chạy.” Imaeda nói “Nên mới che giấu thân phận.”
“Kiểu như từng giết người á?” Người cộng sự bật cười.
“Cũng có thể.” Imaeda cười cười trả lời.
Không lâu sau, bọn họ điều tra được Akiyoshi ít nhất cũng có liên hệ với một người. Có một lần, anh ta đang ở trong nhà, đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai, thì ra là tiếng máy nhắn tin. Thần kinh Imaeda căng ra, tập trung chú ý vào cặp tai nghe. Vì anh ta nghĩ Akiyoshi sẽ gọi điện thoại.
Thế nhưng, Akiyoshi lại rời căn hộ, đi thẳng một mạch ra khỏi khu chung cư. Bọn Imaeda vội vàng bám đuôi.
Akiyoshi dừng chân trước máy điện thoại công cộng bên ngoài cửa hàng thuốc lá, quay số điện thoại. Anh ta nói chuyện gì đó với thái độ vô cảm. Cả trong lúc nói chuyện cũng không quên đảo mắt chú ý xung quanh. Vì vậy bọn Imaeda không thể nào tiếp cận được.
Tình huống như vậy xảy ra mấy lần, sau khi máy nhắn tin kêu lên, Akiyoshi nhất định sẽ ra ngoài gọi điện thoại. Vì anh ta tuyệt đối không sử dụng điện thoại trong nhà nên Imaeda từng cho rằng anh ta đã phát hiện ra máy nghe trộm. Nhưng nếu đúng là thế, chắc hẳn anh ta đã sớm dỡ bỏ máy nghe trộm đi rồi. Có lẽ anh ta có thói quen dùng máy công cộng để gọi những cuộc gọi quan trọng. Anh ta đề phòng rất triệt để, kể cả gọi điện thoại công cộng, cũng không dùng cố định một chỗ, mà mỗi lần lại thay đổi những bốt điện thoại khác nhau.
Ai gọi vào máy nhắn tin của anh ta? Đó là một bí ẩn lớn nhất lúc đó.
Nhưng bí ẩn này còn chưa tìm ra, sự việc đã phát triển theo một hướng khác. Vì Akiyoshi đã làm một việc khiến người ta không thể hiểu nổi.
Đầu tiên, vào một ngày thứ Năm, Akiyoshi đến Shinjuku sau giờ làm. Chuyện này không gọi là hiếm hoi được, mà là lần đầu tiên kể từ khi bọn Imaeda thực hiện việc điều tra. Akiyoshi bước vào một quán cà phê bên cạnh cửa Tây của ga Shinjuku.
Ở đó, Akiyoshi gặp một người đàn ông khác. Người này chừng bốn lăm tuổi, vóc dáng thấp nhỏ, vẻ mặt giống như mặt nạ kịch Nô, khó đọc được cảm xúc. Imaeda vừa nhìn thấy người đàn ông ấy, đã cảm thấy nhộn nhạo trong người.
Akiyoshi nhận từ tay người đàn ông một phong bì lớn. Sau khi kiểm tra bên trong, liền đưa cho ông ta một phong bì nhỏ như thể trao đổi. Thứ người đàn ông rút từ trong phong bì ra là tiền mặt. Ông ta nhanh chóng đếm rồi nhét vào túi trong áo khoác, kế đó lại lấy một tờ giấy ra đưa cho Akiyoshi.
Là biên lai, Imaeda nghĩ.
Sau đó, Akiyoshi nói chuyện với người đàn ông kia chừng vài phút rồi cả hai cùng đứng lên. Imaeda và người cộng sự chia nhau ra theo dõi. Imaeda theo dõi Akiyoshi. Anh ta sau đó đi thẳng về chỗ ở.
Người đàn ông mà cộng sự Imaeda bám theo hóa ra là giám đốc một công ty thám tử có văn phòng đại diện ở nội thành Tokyo, tuy gọi là giám đốc, nhưng thực ra chỉ có một nhân viên kiêm trợ lý, chính là vợ của ông ta.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Imaeda không lấy làm bất ngờ, vì trên người tay đó tỏa ra một thứ mùi đặc trưng của những người làm cùng nghề với anh ta.
Imaeda muốn biết Akiyoshi nhờ thám tử điều tra việc gì. Nếu là công ty thám tử có quan hệ với công ty Nghiên cứu Tổng hợp Tokyo thì không phải không có cách. Nhưng Akiyoshi lại thuê người làm tự do, trong khi tiếp xúc chỉ cần hơi bất cẩn một chút, bị phát hiện nội dung điều tra thì hậu quả thật khó lòng tưởng tượng.
Imaeda quyết định tạm thời vẫn tiếp tục khóa chặt Akiyoshi.
Vào ngày thứ Bảy của tuần đó, Akiyoshi lại hành động. Anh ta ra ngoài, thoải mái trong bộ áo thể thao và quần bò. Imaeda và cộng sự cùng theo dõi. Lúc này, từ năng lượng bất thường tỏa ra sau lưng Akiyoshi, Imaeda có linh tính đây không đơn thuần là một chuyến ra ngoài bình thường.
Akiyoshi đổi tàu điện, xuống ở ga Shimokitazawa. Chốc chốc, anh ta lại quét ánh mắt sắc lạnh quan sát xung quanh, nhưng dường như vẫn chưa phát hiện ra mình bị theo dõi.
Anh ta đi quanh quanh khu gần ga tàu điện, trên tay cầm một mẩu giấy nhỏ, thỉnh thoảng lại xem xét dấu hiệu trên các tấm biển số nhà. Imaeda đoán anh ta đang tìm nhà ai đó.
Cuối cùng anh ta dừng bước trước một tòa nhà ba tầng nhỏ bên cạnh đường tàu. Xem ra là một khu căn hộ kiểu một phòng dành cho người độc thân.
Akiyoshi không đi vào tòa nhà ấy, mà bước vào quán cà phê đối diện. Imaeda thoáng do dự, rồi bảo người cộng sự vào theo. Vì anh ta đoán Akiyoshi có thể hẹn gặp ai đó ở đấy. Còn bản thân Imaeda thì sang hiệu sách gần đó chờ đợi.
Một tiếng sau, người cộng sự từ trong quán cà phê đi ra.
“Không phải hắn hẹn ai,” người cộng sự nói “mà là đang theo dõi, có lẽ là theo dõi người ở trong đó.” Anh ta hất cằm về phía khu căn hộ đối diện.
Imaeda nhớ đến tay thám tử lúc trước. Chắc Akiyoshi đã thuê ông ta điều tra người sống ở đây.
“Vậy là chúng ta đành phải tiếp tục đợi ở chỗ này à?” Imaeda hỏi.
“Đúng vậy.”
Imaeda thở dài một tiếng, tìm bốt điện thoại công cộng, yêu cầu văn phòng lái xe qua đây. Nhưng xe chưa tới thì Akiyoshi đã rời khỏi quán cà phê. Imaeda nhìn về phía khu căn hộ, thấy một cô gái trẻ đang đi về phía nhà ga. Trên tay cô xách túi đựng đồ đánh golf. Akiyoshi theo sau cô gái chừng mười mấy mét, hai người Imaeda thì bám đuôi Akiyoshi.
Điểm đến của cô gái là sân tập đánh golf Eagles, Akiyoshi cũng đi vào trong nên lần này đến lượt Imaeda vào theo.
Imaeda tiếp tục quan sát, phát hiện cô gái đi vào phòng học đánh golf. Akiyoshi nhìn cô vào trong như thể kiểm tra, rồi cầm một tờ giới thiệu về lớp học đánh golf ấy đi luôn. Ngày hôm đó, anh ta không đến sân tập đánh golf lần nào nữa.
Imaeda và các đồng nghiệp bắt đầu điều tra về cô gái kia, lập tức làm rõ được thân phận của cô. Cô gái tên là Misawa Chizuru, làm việc ở công ty cung cấp nguồn nhân lực. Mấy người bọn Imaeda điều tra công ty này, thu được thông tin rằng cô từng được phái đến làm việc tại công ty Thiết bị điện Tozai. Vậy là, Akiyoshi và Thiết bị điện Tozai rốt cuộc cũng có kết nối với nhau.
Imaeda được đà, tiếp tục khóa chặt mục tiêu vào Akiyoshi, tin chắc rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tiếp xúc với Misawa Chizuru.
Thế nhưng, sự việc lại phát triển theo một hướng không ngờ.
Akiyoshi sau một khoảng thời gian không có hành động gì đặc biệt, lại đến sân tập đánh golf Eagles vào một ngày thứ Bảy. Ngay trước khi bắt đầu lớp học mà Misawa Chizuru tham gia.
Nhưng Akiyoshi không hề tiếp cận với Misawa, chỉ ngầm theo dõi cô.
Không lâu sau, một người đàn ông khác ngồi xuống cạnh Misawa Chizuru, bắt đầu nói chuyện rất thân mật, trông như một cặp tình nhân.
Và Akiyoshi rời khỏi sân tập golf, như thể mục đích của anh ta chỉ là tận mắt chứng kiến cảnh này.
Xét về mặt kết quả, đây là lần cuối cùng Akiyoshi tiếp cận với Misawa Chizuru. Sau đó, anh ta không đến sân tập đánh golf lần nào nữa.
Bọn Imaeda đã điều tra người đàn ông nói chuyện vui vẻ với Misawa Chizuru kia. Anh ta tên là Takamiya Makoto, nhân viên của công ty Thiết bị điện Tozai, thuộc phòng Bản quyền sáng chế.
Đương nhiên họ cho rằng phải có chuyện gì đó, bèn tiếp tục điều tra quan hệ của hai người, cùng mối liên quan với Akiyoshi.
Thế nhưng, họ không hề phát hiện ra bất cứ đầu mối gì liên quan đến việc trộm cắp phần mềm mà chỉ làm rõ được duy nhất một điều: Takamiya Makoto, người đàn ông đã có gia đình, hình như đang ngoại tình với Misawa Chizuru.
Không lâu sau, người ủy thác yêu cầu chấm dứt điều tra. Cũng chẳng có gì lạ vì chỉ tốn chi phí điều tra mà không thu được thông tin hữu ích nào. Công ty Nghiên cứu Tổng hợp Tokyo đã giao cho bên ủy thác một tập báo cáo dày, nhưng không rõ họ sử dụng được chừng nào. Imaeda suy đoán, có lẽ là được đưa thẳng đến máy hủy giấy ngay rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.