Âm thanh bất thường của kim loại vang lên làm Imaeda trở lại với thực tại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Takamiya Makoto đang ngơ ngác đứng đó. “A, ôi…” Takamiya Makoto nhìn cây gậy trên tay, miệng há to tướng. Trọn phần đầu gậy đã gãy lìa.
“Ối! Gãy rồi.” Imaeda nhìn xung quanh, đầu gậy rơi trước Takamiya chừng ba mét.
Dường như những người xung quanh cũng nhận ra tình huống này, liền ngừng đánh nhìn về phía Takamiya. Trong lúc đó Imaeda bước lên trước, nhặt đầu gậy bị gãy lên.
“A! Thật xin lỗi. Sao lại thế này nhỉ?” Takamiya nắm cây gậy đã gãy mất đầu, không biết làm sao cho phải, sắc mặt tái mét.
“Có lẽ là do phá hủy mỏi, cây gậy này hồi trước bị tôi dùng phá lắm.” Imaeda nói.
“Thật sự rất xin lỗi, tôi cứ nghĩ cách đánh của mình không sai…”
“Vâng, tôi hiểu. Nhất định là do hồi trước tôi đánh không đúng cách, hôm nay thành ra vậy. Cho dù để tôi dùng thì nó cũng gãy thôi. Anh đừng bận lòng. Mà anh có bị thương không?”
“Không, tôi không sao. Vậy… anh để tôi đền nhé, cây gậy do tôi làm gãy mà.”
Takamiya nói nhưng Imaeda xua xua tay.
“Không cần không cần. Nó gãy là do đã cũ thôi. Nếu bắt anh đền, thì thật chẳng ra sao.”
“Nhưng thế này tôi cũng khó nghĩ lắm. Huống chi, tiền bồi thường cũng không phải do tôi bỏ ra, tôi có bảo hiểm mà.”
“Bảo hiểm?”
“Vâng, tôi đã mua bảo hiểm dành cho người chơi golf. Chỉ cần làm xong thủ tục, chắc chắn có thể nhận được toàn bộ tiền bồi thường.”
“Nhưng đây là gậy của tôi, bảo hiểm dùng được không chứ?”
“Chắc là được. Để tôi đi hỏi cửa hàng bán dụng cụ chơi golf ở đây xem.”
Takamiya cầm cây gậy gãy đi về phía đại sảnh, Imaeda theo sau anh ta.
Cửa hàng nằm ở một góc đại sảnh. Hình như Takamiya là khách quen, người bán hàng mặt rám nắng vừa nhìn thấy anh ta liền niềm nở chào hỏi. Takamiya giơ cây gậy gãy lên, nói rõ nguyên do.
“Vâng, không vấn đề gì, bảo hiểm sẽ bồi thường.” Người bán hàng nói ngay. “Để yêu cầu bảo hiểm cần có chứng minh của địa điểm xảy ra tổn hại, ảnh của cây gậy bị hỏng và hóa đơn sửa chữa. Còn về cây gậy có phải của người đó hay không thì không có cách nào chứng minh cả. Chúng tôi sẽ chuẩn bị các giấy tờ liên quan, phiền anh Takamiya hãy liên lạc với bên công ty bảo hiểm.”
“Phiền anh rồi. Xin anh hỏi mất mấy ngày thì sửa xong?”
“Cái này ạ, cần tìm được thân gậy tương đương, có lẽ phải mất hai tuần gì đó.”
“Hai tuần…” Takamiya quay đầu lại nhìn Imaeda vẻ khó xử “Được không ạ?”
“Được, không vấn đề gì.” Imaeda cười cười đáp. Mất hai tuần mới xong, có thể sẽ không kịp cuộc hẹn đánh golf, nhưng anh ta không cho rằng thiếu một cây gậy sẽ ảnh hưởng gì đến kết quả. Quan trọng hơn cả, anh ta không muốn làm Takamiya áy náy thêm nữa.
Imaeda và Takamiya liền nhờ sửa chữa tại chỗ, sau đó rời khỏi cửa hàng.
“A, anh Makoto.”
Hai người đang chuẩn bị quay lại sân tập thì có người gọi Takamiya. Vừa đưa mắt nhìn người gọi, Imaeda không khỏi mím chặt miệng lại. Anh ta nhận ra cô, đó là Misawa Chizuru. Sau lưng cô có một người đàn ông cao lớn, người này thì anh ta không quen biết.
“Chào.” Takamiya nói với hai người.
“Anh tập xong rồi à?” Chizuru hỏi.
“Vẫn chưa, xảy ra chút sự cố, làm phiền phức đến anh đây.”
Takamiya kể lại chuyện vừa xảy ra cho hai người. Trong lúc nghe, Chizuru tỏ ra lo lắng.
“Thì ra vậy. Thật sự rất xin lỗi anh, mượn gậy của anh đã ngại lắm rồi, lại còn làm gãy nữa…” Cô cúi người xin lỗi Imaeda.
“Đâu có, thật sự không sao mà.” Imaeda vội vàng xua tay, rồi hỏi Takamiya “Ừm, đây là chị nhà ạ?”
“Vâng.” Takamiya trả lời với vẻ hơi xấu hổ.
Nói vậy là ngoại khóa thành chính khóa rồi, đúng là chuyện hiếm có, Imaeda thầm nhủ.
“Không ai bị thương chứ?” Người đàn ông đứng sau lưng Chizuru hỏi.
“Không ai cả, à, đúng rồi, quên mất không gửi anh danh thiếp của tôi.” Takamiya móc ví da trong túi quần đánh golf ra, lấy một tấm danh thiếp đưa cho Imaeda. “Tôi họ Takamiya.”
“Vâng, rất vui được biết anh.”
Imaeda cũng lấy ví ra. Anh ta cũng có thói quen để danh thiếp trong ví. Nhưng anh ta thoáng do dự, không biết nên đưa tấm danh thiếp nào. Trên người anh ta mang theo mấy loại danh thiếp, tên họ và chức danh ở mỗi tấm đều khác nhau.
Cuối cùng, anh ta quyết định đưa danh thiếp thật cho Takamiya. Dùng tên giả ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, vả lại chẳng ai có thể khẳng định trong tương lai vợ chồng Takamiya lại không trở thành khách hàng của anh ta.
“Chà, anh là người của văn phòng thám tử ạ.” Nhìn tấm danh thiếp của Imaeda, Takamiya lộ vẻ khó tin.
“Nếu có việc gì cần, xin hãy chiếu cố.” Imaeda khẽ cúi đầu nói.
“Chẳng hạn như điều tra ngoại tình ạ?” Chizuru hỏi.
“Vâng, cả việc đó nữa.” Imaeda gật đầu “Có thể nói đó là việc tôi làm nhiều nhất đấy.”
Cô cười hì hì, nói với Takamiya. “Vậy tốt nhất là đưa tấm danh thiếp này cho em giữ đi!”
“Cũng phải.” Takamiya đùa cợt trả lời.
Imaeda cũng muốn nói với Chizuru, đúng đấy, cô nên cẩn thận vì thời kỳ này là nguy hiểm nhất.
Bụng dưới của cô đã nhô hẳn lên.