Tay chân cô lạnh như nước đá. Mặc dù rúc trong chăn rất lâu, vẫn thấy khắp người lạnh buốt. Mika vùi đầu xuống gối, cuộn người lại như chú mèo.
Hai hàm răng không ngừng va vào nhau lập cập, toàn thân run rẩy không thôi.
Cô nhắm mắt lại, thử cố ngủ. Thế nhưng, khi ngủ, cô lại mơ thấy mình bị gã đàn ông không có mặt kia đè chặt, rồi giật mình tỉnh lại vì quá hãi hùng, mồ hôi lạnh đầm đìa khắp người, tim đập thình thịch, cơ hồ muốn ép nát cả lồng ngực ra. Chuyện đó cứ lặp đi lặp lại.
Tình trạng thế này kéo dài mấy tiếng đồng hồ rồi? Liệu mình có phút bình yên nữa không?
Cô không muốn tin rằng sự việc xảy ra ngày hôm nay là sự thật. Cô muốn coi ngày hôm nay như một ngày bình thường, giống như ngày hôm qua, hôm kia vậy. Thế nhưng, đây không phải là mơ, cảm giác ngâm ngẩm đau còn sót lại ở bụng dưới chính là bằng chứng.
“Tất cả có cô lo, Mika, cháu không phải nghĩ gì hết.” Giọng Yukiho vang lên bên tai.
Mika không nhớ nổi lúc đó cô ta xuất hiện từ đâu nữa. Cả việc kể lại cho cô ta sự tình xảy ra thế nào, cũng là một mảng ký ức mơ hồ. Lúc đó, hẳn là cô không nói được gì, nhưng Yukiho dường như vừa nhìn đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra rồi. Khi định thần lại thì Yukiho đã giúp cô mặc quần áo xong, để cô ngồi trong xe. Yukiho vừa lái xe, vừa gọi điện thoại. Cô ta nói rất nhanh, thêm lúc đó đầu óc Mika đang đờ đẫn, không thể hiểu được nội dung câu chuyện, chỉ lờ mờ nhớ rằng Yukiho có lặp đi lặp lại “Nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối.”
Cô được Yukiho đưa tới bệnh viện, nhưng họ đi vào qua một lối giống như cửa sau, chứ không phải vào từ cổng chính. Tại sao không đi cổng chính? Lúc đó Mika không hề nảy ra nghi vấn như vậy, bởi vì linh hồn cô đã không còn ở bên trong thể xác ấy nữa.
Mika không rõ đã tiến hành kiểm tra những gì, điều trị những gì. Cô chỉ nằm đó, nhắm nghiền hai mắt lại.
Một tiếng đồng hồ sau, bọn họ rời bệnh viện.
“Như vậy, về mặt sức khoẻ không cần lo lắng.” Yukiho vừa lái xe, vừa dịu dàng nói với cô. Mika cũng không nhớ mình đã trả lời thế nào, có lẽ cô chẳng nói gì cả.
Yukiho hoàn toàn không nhắc đến việc báo cảnh sát. Chẳng những thế, thậm chí cô ta không có ý hỏi Mika tường tận sự việc xảy ra thế nào, tựa hồ đối với cô ta, đó chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng nhắc đến. Mika biết ơn vì chuyện đó, cô thực sự không thể nói gì, vả lại còn sợ bị người lạ biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Lúc về đến nhà, xe của bố cô đã đậu trong ga ra. Tâm trí Mika gần như sụp đổ đến nơi, chuyện này nên nói với bố thế nào đây?
Nhưng vẻ mặt Yukiho lại hết sức bình tĩnh, tựa như nói dối ở mức độ này đối với cô ta chẳng là gì cả. Cô ta dặn “Cô bảo với bố cháu rằng cháu bị cảm, cô dẫn cháu đi khám bác sĩ nhé. Bữa tối cũng nhờ bác Taeko mang vào phòng cho cháu.”
Đến giờ, Mika đã hiểu ra, tất cả những chuyện này đã trở thành bí mật giữa hai người bọn họ, trở thành bí mật giữa cô và người đàn bà cô căm ghét nhất trên toàn thế giới…
Yukiho diễn xuất rất tuyệt trước mặt Yasuharu, cô gái giải thích cho chồng đúng như những gì vừa nói trước đó. Yasuharu hơi lo lắng, nhưng một câu “Anh đừng lo, đã lấy thuốc ở bệnh viện về rồi” của vợ đã xua tan nỗi băn khoăn, ông cũng không nghi ngờ gì về bộ dạng khác hẳn bình thường của Mika, ngược lại còn cảm thấy hết sức hài lòng trước việc Mika để người mà thường ngày cô chán ghét là Yukiho đưa đến bệnh viện.
Sau đó, Mika ở rịt trong phòng. Taeko, chắc cũng đã được Yukiho dặn dò, mang bữa tối vào. Lúc bà đặt thức ăn lên bàn, Mika nằm trên giường giả vờ ngủ.
Mika chẳng muốn ăn chút nào. Sau khi Taeko đi ra, cô đã thử nuốt miếng nhỏ canh và mì Ý, nhưng cảm giác như thể sẽ nôn ra bất cứ lúc nào, nên cô không ăn nữa, cứ nằm cuộn tròn trên giường như vậy.
Đêm càng về khuya, nỗi sợ hãi cũng dần dần vang lên. Đèn trong phòng đã tắt hết, Mika sợ một mình trong bóng tối, nhưng để lộ mình dưới ánh sáng lại khiến cô càng bất an hơn, khiến cô có cảm giác như ai đó đang quan sát mình. Cô chỉ mong có thể như lũ cá con trong biển khơi, lẳng lặng trốn vào kẽ đá mà không ai hay biết.
Rốt cuộc đã mấy giờ rồi nhỉ? Trước khi trời sáng, mình còn phải chịu đựng chừng nào giày vò nữa? Những đêm giống như thế này, sẽ kéo dài đến bao giờ? Bị cảm giác bất an dồn ép, cô cắn chặt lấy ngón tay cái.
Đúng lúc đó, cánh cửa vang lên tiếng lách cách.
Mika giật mình, nằm trên giường nhìn ra phía cửa. Dù trong bóng tối, cô cũng biết cánh cửa đang được khẽ khàng mở ra, có người bước vào. Có thể lờ mờ nhận ra vạt áo ngủ màu bạc. “Ai thế?” Mika hỏi, giọng khàn khàn.
“Quả nhiên cháu còn thức.” Là giọng của Yukiho.
Mika nhìn sang chỗ khác. Cô không biết nên đối mặt với người cùng sở hữu bí mật cấm kỵ này như thế nào nữa.
Cô cảm thấy Yukiho đang tiến lại gần mình. Cô liếc bằng khoé mắt, thấy Yukiho đang đứng ở ngay cạnh giường.
“Ra đi.” Mika nói. “Mặc xác tôi.”
Yukiho không trả lời, lẳng lặng cởi dây lưng của chiếc áo ngủ. Áo ngủ tụt xuống, một tấm lưng trắng muốt hiện lên mông lung mờ ảo.
Mika còn chưa kịp lên tiếng, Yukiho đã nhào lên giường. Mika muốn tránh, nhưng đã bị cô ta đè lên bằng một lực mạnh hơn cô tưởng.
Mika bị đè trên giường, hai tay hai chân dang rộng, cặp vú đầy đặn đảo qua đảo lại ngay trước mắt.
“Không!”
“Như thế này phải không?” Yukiho hỏi. “Cháu bị đè như thế này phải không?”
Mika ngoảnh mặt đi, nhưng hai má cô bị bóp lấy, bị dùng sức xoay trở lại. “Đừng nhìn đi chỗ khác, nhìn bên này, nhìn cô đây này.”
Mika khiếp sợ nhìn Yukiho. Đôi mắt to hơi xếch của Yukiho nhìn thẳng vào Mika từ phía trên, khuốn mặt kề sát đến độ gần như cảm giác được hơi thở của cô ta.
“Lúc nào muốn ngủ, cháu lại nhớ đến việc bị cưỡng hiếp phải không?” Yukiho nói. “Cháu không dám nhắm mắt vào, sợ ngủ sẽ nằm mơ, phải không?”
“Vâng.” Mika lí nhí trả lời. Yukiho gật đầu.
“Nhớ kỹ gương mặt cô lúc này. Khi sắp nhớ ra chuyện bị cưỡng hiếp, thì hãy nhớ đến cô, nhớ cô từng làm thế này với cháu.” Yukiho ngồi lên người Mika, ấn chặt hai vai, khiến Mika hoàn toàn không nhúc nhích gì được. “Hay là cháu thà nghĩ đến kẻ cưỡng hiếp cháu, cũng không muốn nghĩ đến cô?”
Mika lắc đầu. Trông thấy phản ứng của cô, Yukiho nhoẻn miệng cười.
“Bé ngoan, không phải sợ, cháu sẽ nhanh chóng đứng dậy được thôi, cô sẽ bảo vệ cho cháu.” Yukiho dùng cả hai tay nâng gương mặt Mikia lên, sau đó di chuyển lòng bàn tay như thể tận hưởng sự tiếp xúc của da thịt. “Cô cũng có trải nghiệm giống như cháu, à không, còn kinh khủng hơn nhiều.”
Mika suýt chút nữa thì kêu lên thất thanh, nhưng Yukiho đã giơ ngón trỏ ấn lên môi cô.
“Lúc đó, cô còn nhỏ hơn cháu bây giờ, thật sự vẫn còn là một đứa trẻ. Thế nhưng, ác quỷ sẽ không tha cho cháu dù cháu là trẻ con. Vả lại, còn không chỉ có một con…”
“Không thể nào.” Mika lẩm bẩm, nhưng không phát ra âm thanh nào.
“Cháu bây giờ, chính là cô lúc đó.” Yukiho ôm choàng lấy Mika. “Thật đáng thương.”
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Mika tựa như có thứ gì đó bùng nổ, tựa hồ sợi dây thần kinh nào đó từng bị cắt đứt lúc trước giờ lại được nối liền. Thông qua sợi thần kinh ấy, cảm giác bi thương tràn vào lòng cô như nước lũ.
Mika khóc nức nở trong vòng tay Yukiho.