Sasagaki quyết định cùng Shinozuka Kazunari đến biệt thự nhà Shinozuka Yasuharu vào một ngày Chủ nhật trung tuần tháng Mười hai. Vì chuyện này, Sasagaki đã đến Tokyo hai tháng liên tiếp.
“Không biết anh ta có muốn gặp tôi không.” Sasagaki ngồi trên xe nói.
“Cũng không đến mức đuổi chúng ta ra ngoài đâu.”
“Mong rằng anh ta ở nhà.”
“Chuyện này ông không cần lo, tôi có thông tin từ bên trong.”
“Bên trong?”
“Chính là bà giúp việc.”
Hơn hai giờ chiều, Kazunari lái chiếc Mercedes đến nhà Shinozuka. Chỗ đậu xe dành cho khách ở ngay bên cạnh cổng lớn, Kazunari dừng xe ở đó.
“Đúng là biệt thự rộng thật. Chỉ nhìn từ bên ngoài thì không thể biết được bên trong rộng chừng nào.” Sasagaki đứng trước cửa ngẩng đầu lên ngắm nghía, nói. Phía sau cánh cửa và tường bao, chỉ thấy cây cối um tùm nhô lên. Kazunari ấn nút của thiết bị liên lạc bên cạnh cổng, lập tức có người trả lời.
“Lâu lắm không gặp rồi, cậu Kazunari.” Đó là giọng của một phụ nữ trung niên, dường như đang quan sát qua máy quay.
“Chào chị Taeko, anh Yasuharu có nhà không?”
“Ông chủ đang ở nhà, xin đợi cho một lát.”
Đối phương gác máy. Hai phút sau, trên loa lại vang lên tiếng nói “Ông chủ mời cậu vòng qua bên sân.”
“Được.”
Cùng lúc Kazunari trả lời, cánh cổng nhỏ bên cạnh vang lên tiếng kim loại lách cách, khoá đã mở ra.
Sasagaki đi theo sau Kazunari, bước vào biệt thự, Con đường lát đá giữa sân hướng về toà nhà bên trong. Sasagaki thầm nghĩ, thật chẳng khác gì phim nước ngoài cả.
Có hai người phụ nữ từ phía tiền sảnh đi tới. Không cần Kazunari giới thiệu, Sasagaki cũng biết đó là Yukiho và con gái của Shinozuka Yasuharu, cô bé tên là Mika.
“Tính sao đây?” Kazunari thì thầm hỏi.
“Kiếm bừa một thân phận giúp tôi lấp liếm cho qua.” Sasagaki hạ giọng.
Hai người chầm chậm bước trên con đường lát đá, Yukiho mỉm cười gật đầu với họ, bốn người vừa khéo dừng chân ở chính giữa con đường.
“Chào chị, tôi đến quấy rầy rồi.” Kazunari mở miệng trước.
“Lâu lắm không gặp rồi, cậu khoẻ chứ?” Yukiho hỏi.
“Vẫn ổn, trông chị cũng có vẻ khoẻ.”
“Vâng.”
“Cửa hàng ở Osaka sắp khai trương rồi phải không, chuẩn bị đến đâu rồi ạ?”
“Có rất nhiều việc không thể thực hiện đúng kế hoạch được, nhức đầu lắm, dẫu có ba đầu sáu tay cũng không đủ. Lát nữa tôi còn phải họp về vụ này nữa đây.”
“Vậy sao. Chị vất vả quá.” Kazunari quay sang cô bé đứng bên cạnh Yukiho “Còn Mika? Cháu khoẻ không?”
Mika mỉm cười gật đầu, ấn tượng của Sasagaki là cô bé có vẻ mong manh. Ông từng nghe Kazunari kể cô bé không chịu chấp nhận Yukiho, nhưng theo những gì ông đang thấy thì không hề có chuyện đó. Sasagaki hơi bất ngờ.
“Tôi định tiện thể giúp Mika tìm đồ mặc trong dịp Giáng sinh luôn.” Yukiho nói.
“Ồ, tốt quá.”
“Cậu Kazunari, vị này là…” Ánh mắt Yukiho hướng về phía Sasagaki.
“Ồ, là nhà cung cấp của công ty chúng ta.” Kazunari nói trôi chảy.
“Chào cô.” Sasagaki cúi đầu chào, lúc ngẩng đầu lên, ông gặp ngay ánh mắt của Yukiho.
Đây là lần đầu đối mặt sau mười chín năm dài. Khi cô trưởng thành, Sasagaki đã trông thấy cô mấy lần, nhưng chưa từng mặt đối mặt như vậy bao giờ. Ông nhớ lại tình huống lần đầu tiên hai người gặp nhau trong căn hộ cũ kỹ đó, cô bé lúc đó ở ngay trước mắt ông, cũng có đôi mắt hệt như vậy.
Cô còn nhớ không, Nishimoto Yukiho? Sasagaki thầm nói với cô. Tôi đã theo dấu cô suốt mười chín năm, cả nằm mơ cũng thấy cô. Nhưng chắc cô không nhớ tôi nữa rồi nhỉ? Lão già như tôi, chẳng qua cũng chỉ là một đám người ngu xuẩn bị cô lừa gạt thôi.
Yukiho nhoẻn miệng tươi cười nói “Ông ở Osaka phải không?”
Đúng là không thể ngờ được, chắc cô ta nhận ra khẩu âm. “Ồ, đúng vậy.” Sasagaki hơi bối rối.
“Quả nhiên tôi đoán không sai. Lần này tôi mở tiệm ở Shinsaibashi, ông nhất định phải ghé qua ủng hộ nhé.” Yukiho lấy trong túi ra một tấm thẻ, là thiệp mời tham gia lễ khai trương.
“Ồ, nếu đã thế, để tôi hỏi người thân xem có muốn đi không.” Sasagaki nói.
“Lâu lắm mới được nghe giọng Osaka.” Yukiho nhìn chằm chằm vào ông. “Làm tôi nhớ lại hồi trước.” Nét mặt cô ta không có vẻ gì đang cười, ánh mắt như thể đang nhìn về phía xa xăm.
Trên gương mặt ấy lại đột nhiên nở ra một nụ cười rạng rỡ.
“Chồng tôi ở trong sân kia kìa, hình như là bất mãn với kết quả đánh golf hôm qua, đang tăng cường luyện tập đấy.” Câu này là nói với Kazunari.
“Vâng, chúng tôi sẽ không làm anh ấy tốn nhiều thời gian đâu.”
“Không sao đâu. Cậu cứ ngồi lâu vào.” Yukiho gật đầu với Mika, đoạn nhấc chân bước đi. Sasagaki và Kazunari nghiêng người nhường lối.
Nhìn theo bóng lưng Yukiho đi xa dần, Sasagaki thầm nhủ, có thể người phụ nữ này vẫn nhớ mình.
Đúng như Yukiho nói, Yasuharu đang đánh golf ở sân phía Nam, trông thấy Kazunari đi tới, anh ta liền đặt cây gậy xuống, cười cười bước ra đón. Từ nét mặt anh ta, không thể cảm nhận được sự lạnh lùng khi đẩy em họ đến công ty con. Thế nhưng, khi Kazunari vừa giới thiệu Sasagaki, gương mặt Yasuharu lập tức tỏ ra cảnh giác.
“Cảnh sát nghỉ hưu ở Osaka? Hả?” Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Sasagaki.
“Có một số chuyện, dù thế nào em cũng muốn anh biết.”
Nghe Kazunari nói vậy, nụ cười trên gương mặt Yasuharu hoàn toàn biến mất, anh ta chỉ vào nhà. “Vậy thì vào phòng nói đi.”
“Không cần, ở đây được rồi. Hôm nay trời cũng ấm áp, nói xong bọn em sẽ đi ngay.”
“Ở đây à?” Yasuharu đảo mắt nhìn hai người họ mấy lượt, sau đó khẽ gật đầu. “Được rồi, để tôi bảo Taeko mang đồ uống nóng ra.”
Trong sân có một chiếc bàn ăn màu trắng và bốn cái ghế. Có lẽ vào những ngày thời tiết nắng ráo, cả nhà họ sẽ ngồi ở đây thưởng thức trà chiều kiểu Anh Quốc. Vừa uống trà sữa do bà giúp việc mang tới, Sasagaki vừa tưởng tượng ra hình ảnh gia đình hạnh phúc.
Thế nhưng, lúc này không phải là thời gian thưởng thức trà chiều vui vẻ. Vì Kazunari vừa mở miệng, nét mặt Yasuharu càng lúc càng trở nên khó coi.
Kazunari nói ra những chuyện liên quan đến Yukiho, Sasagaki và Kazunari đã thảo luận, sắp xếp rất nhiều chuyện có thể ngầm chỉ ra bản tính của cô ta, cái tên Kirihara Ryoji đương nhiên cũng xuất hiện rất nhiều lần. Không ngoài dự đoán, mới nói được nửa chừng, Yasuharu đã hết sức phẫn nộ. Anh ta đập bàn đứng dậy quát “Vớ vẩn! Tưởng cậu nói gì ai ngờ…”
“Anh Shinozuka, anh nghe cho hết đã.”
“Không cần nghe cũng biết, tôi không có thời gian nói nhảm với các người. Cậu có thời gian làm những chuyện vô vị này, chi bằng nghĩ cách làm thế nào chỉnh đốn cái công ty đó của cậu thì hơn.”
“Chuyện này em cũng có thông tin rồi.” Kazunari cũng đứng lên, nhìn bóng lưng của Yasuharu nói. “Em đã tìm ra thủ phạm hại em rồi.”
Yasuharu xoay người lại, khoé miệng méo xệch đi vì tức tối. “Chắc cậu sẽ không nói, đây cũng là trò Yukiho bày ra chứ?”
“Chắc anh cũng biết chuyện mạng nội bộ của công ty Dược phẩm Shinozuka bị hacker xâm nhập, tên hacker đó đã thông qua máy tính của bệnh viện trực thuộc Đại học Teito để vào. Một dược sĩ của bệnh viện đó cách đây không lâu từng sống chung với một người đàn ông, người này chính là kẻ mới rồi bọn em nhắc đến mấy lần, Kirihara Ryoji.”
Những gì Kazunari nói lập tức làm hai mắt Yasuharu trợn lên rõ to, nhất thời không nói được lời nào, miệng mở nửa chừng rồi cứng đờ ra.
“Đây là sự thực.” Sasagki ở bên cạnh nói chen vào. “Cô dược sĩ đó đã xác nhận rồi, đúng là Kirihara Ryoji.”
Yasuharu dường như đã nói gì đó. ‘Không liên quan…’ Sasagaki nghe được ba chữ ấy.
Sasagaki lấy từ túi trong áo khoác ra một tấm ảnh.
“Có thể phiền anh xem cái này một chút được không?”
“Đây là gì? Ảnh chụp ở đâu?”
“Vừa nãy anh Kazunari đã nói, toà nhà xảy ra vụ án mạng gần hai mươi năm trước, chính là ở Osaka. Đây là ảnh cô dược sĩ kia chụp lúc cùng Kirihara Ryoji đến Osaka.”
“Thế thì sao chứ?”
“Tôi hỏi cô ta thời gian họ đi Osaka, là từ ngày 18 đến 20 tháng Chín năm ngoái. Đây là ngày gì, đương nhiên anh nhớ chứ?”
Yasuharu mất chút thời gian, nhưng cuối cùng đã nhớ ra, không khỏi thấp giọng “a” lên một tiếng.
“Không sai,” Sasagaki nói “ngày 19 tháng Chín là ngày bà Karasawa Reiko qua đời. Tôi được biết ngay cả phía bệnh viện cũng cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao bà ấy lại đột nhiên ngừng thở.”
“Nói nhảm!” Yasuharu ném tấm ảnh đi “Kazunari, cậu dẫn lão già đầu óc không bình thường này cút xéo đi cho tôi! Kể từ hôm nay, nếu còn dám nhắc chuyện này nữa thì đừng hòng nghĩ đến chuyện trở lại công ty chúng ta! Tôi nói cho cậu biết, ông già cậu không còn là thành viên hội đồng quản trị của công ty này nữa đâu!”
Kế đó, anh ta nhặt quả bóng golf lăn dưới chân ném mạnh về phía tấm lưới. Quả bóng ném trúng cây cột chăng lưới, bật mạnh lại, đập vào chậu bonsai trên sân, phát ra tiếng loảng xoảng. Nhưng anh ta chẳng buồn liếc mắt nhìn, đi thẳng vào trong nhà, đập cánh cửa kính đến rầm một tiếng.
Kazunari thở dài, nhìn Sasagaki cười thiểu não. “Có một nửa giống như những gì chúng ta đã dự đoán.”
“Chắc chắn anh ta một lòng một dạ yêu Karasawa Yukiho, đây chính là vũ khí của người phụ nữ đó.”
“Anh họ tôi giờ đang tức điên lên rồi, đợi anh ấy bình tĩnh lại, chắc sẽ nghĩ kỹ những gì chúng ta nói. Chúng ta chỉ có một cách là đợi thôi.”
“Mong rằng anh ta có thể hiểu ra.”
Hai người đang chuẩn bị trở về thì bà giúp việc chạy ra.
“Có chuyện gì vậy? Tôi nghe thấy tiếng ồn.”
“Anh Yasuharu ném quả bóng golf, không biết đập trúng cái gì đó.”
“Ối! Có ai bị thương không vậy?”
“Chỉ có bonsai bị thương thôi, người không làm sao.”
Bà giúp việc không ngừng “chà chà”, nhìn về phía đám bonsai xếp thành hàng thẳng thớm. “Chết rồi, cây xương rồng của bà chủ…”
“Của Yukiho?”
“Bà chủ mang từ Osaka đến, ôi! Cả chậu hoa bị vỡ ra rồi.”
Kazunari đi tới bên cạnh bà giúp việc xem xét.
“Cô ta thích trồng xương rồng à?”
“Không, nghe nói là người mẹ quá cố của bà chủ thích.”
“À, tôi nhớ ra rồi, đúng vậy. Tôi có nghe cô ta nhắc đến chuyện này trong tang lễ.”
Kazunari đang chuẩn bị quay đi thì bà giúp việc lại kinh hãi kêu lên “Ồ!”
“Có chuyện gì thế?” Kazunari hỏi.
Bà giúp việc nhặt lên một thứ trong chậu hoa vỡ. “Bên trong có thứ này.”
Kazunari đưa mắt nhìn. “Là thuỷ tinh, một mảnh mắt kính râm.”
“Hình như thế, chắc là bị lẫn trong này từ trước.” Bà giúp việc nghiêng nghiêng đầu, ném lại vào đống mảnh vỡ của chậu hoa.
“Sao thế?” Sasagaki cũng lấy làm tò mò, bước lại gần chỗ họ.
“À, không có gì, trong đám đất của cây bonsai có mảnh vỡ thuỷ tinh.” Kazunari nói.
Sasagaki nhìn về phía đó, mảnh thuỷ tinh mỏng dẹt đập vào mắt ông. Xem ra đúng là một mảnh mắt kính râm, vỡ ở gần giữa mắt kính. Ông cẩn thận nhặt lên.
Chỉ thoáng nhìn, máu trong người Sasagaki đã sôi lên sùng sục. Mấy đoạn ký ức lập tức sống lại, liên tiếp giao cắt nhau khiến người ta không kịp nhìn, rồi nhanh chóng hoà vào thành một dòng chảy.
“Chị nói, đám xương rồng này mang ở Osaka đến à?” Ông thấp giọng hỏi.
“Vâng, vốn là ở nhà mẹ của bà chủ.”
“Khi ấy bonsai đặt trong vườn à?”
“Đúng vậy. Ông Sasagaki, có gì không ổn à?” Kazunari cũng nhận ra sự khác lạ trong thái độ của Sasagaki.
“Giờ thì vẫn chưa biết.” Sasagaki cầm mảnh kính vỡ lên hướng về phía mặt trời.
Mảnh kính liền hiện lên sắc xanh lục nhàn nhạt.