Thời gian khám bệnh của bệnh viện trực thuộc đại học Teito bắt đầu từ chín giờ sáng, còn thời gian làm việc của Kurihara Noriko thì bắt đầu từ tám giờ năm mươi phút. Đó là vì từ lúc bệnh viện bắt đầu khám bệnh cho đến lúc đơn thuốc đưa tới phòng dược, có một khoảng thời gian chênh lệch tương đối dài.
Khi đơn thuốc đưa tới phòng dược, các dược sĩ sẽ lấy thuốc theo nhóm hai người. Một người điều chế thuốc, người còn lại xác nhận xem có sai sót gì không, rồi cho thuốc vào túi. Người xác nhận phải đóng dấu lên túi thuốc.
Ngoài phục vụ các bệnh nhân đến khám, còn có công việc ở các phòng bệnh nội trú, chẳng hạn như đưa thuốc tiêm hoặc điều chế thuốc khẩn cấp.
Hôm đó, trong lúc Noriko cùng đồng nghiệp đang tối mắt tối mũi với những công việc này, có một người đàn ông cứ ngồi ở góc phòng dược. Anh ta là một phó giáo sư trẻ tuổi của khoa Y, cặp mắt từ đầu chí cuối chăm chú dán vào màn hình máy tính.
Từ hai năm về trước, đại học Teito bắt đầu tích cực tiến hành trao đổi thông tin với các cơ quan nghiên cứu khác qua hệ thống máy tính. Một trong những thành quả cụ thể nhất chính là tiến hành hợp tác trực tuyến với trung tâm nghiên cứu của một công ty bào chế dược phẩm. Nhờ vậy, phía bệnh viện có thể thông qua hệ thống này lấy được các số liệu cần thiết về các loại dược phẩm do công ty này sản xuất và tiêu thụ.
Về cơ bản, bất cứ ai cũng có thể sử dụng được hệ thống này, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tên người dùng và mật khẩu. Noriko có cả hai thứ, song từ khi cỗ máy chẳng rõ dùng để làm gì này chuyển vào đây, cô chưa từng chạm đến nó. Khi muốn tìm hiểu các thông tin liên quan đến dược phẩm, cô sẽ dùng cách thức trước đây, tức là hỏi công ty sản xuất. Những dược sĩ khác cũng làm vậy.
Mọi người đều biết tay phó giáo sư trẻ tuổi ngồi trước màn hình máy tính đang hợp tác với một công ty dược phẩm, cùng tiến hành nghiên cứu gì đó. Noriko cho rằng, hệ thống này đối với những người như vậy mà nói hẳn là thuận tiện lắm. Nhưng máy tính dường như không phải hoàn hảo gì. Chỉ mấy ngày trước thôi, kỹ thuật viên ở bên ngoài vừa đến thảo luận với các bác sĩ, bọn họ nghi ngờ máy tính đã bị hacker thâm nhập.
Tất nhiên, Noriko hoàn toàn chẳng hiểu gì về mấy chuyện này.
Buổi chiều, Noriko xuống phòng bệnh hướng dẫn các bệnh nhân nội trú dùng thuốc, bàn bạc với các bác sĩ và y tá về thuốc dùng cho người bệnh, sau đó về phòng Dược pha chế thuốc. Đây là một ngày như mọi ngày khác. Trong lúc cô làm những công việc hằng ngày ấy, đồng hồ đã chỉ năm giờ.
Đang chuẩn bị về nhà thì có đồng nghiệp gọi cô, bảo là có điện thoại tìm.
Người cô nôn nao. Có lẽ là anh ta gọi.
“A lô.” Cô nói vào ống nghe, giọng hơi khàn khàn.
“À… cô Kurihara Noriko phải không?” Là giọng đàn ông, nhưng không hề giống với giọng nói mà Noriko hằng chờ đợi. Giọng đối phương nhỏ đến nỗi khiến người ta liên tưởng đến người mắc bệnh, nghe hơi quen tai.
Cô trả lời. “Vâng tôi đây.”
“Cô còn nhớ tôi không? Tôi là Fujii, Fujii Tamotsu.”
“Anh Fujii…” Vừa thốt ra cái tên này, Noriko cũng nhớ ra luôn. Fujii Tamotsu là người đàn ông cô quen qua công ty mai mối, người duy nhất đã hẹn hò đến lần thứ ba. Cô ậm ờ một tiếng. “Anh khỏe không ạ?”
“Vâng, cũng tàm tạm. Cô Kurihara cũng vẫn khỏe chứ?”
“Vâng..”
“Thực ra, giờ tôi đang ở gần bệnh viện. Vừa nãy tôi ở trong đó trông thấy cô, hình như cô gầy đi một chút.”
“Thế ạ…” Noriko rất kinh ngạc, không biết rốt cuộc anh ta tìm mình làm gì.
“Xin hỏi, lát nữa có thể gặp nhau được không? Uống một tách trà.”
Nghe người đàn ông nói, Noriko cảm thấy phiền phức vô cùng. Cứ tưởng anh ta có chuyện gì quan trọng.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi có việc rồi.”
“Một lát thôi cũng được. Có chuyện này dù thế nào tôi cũng phải nói với cô. Chỉ cần ba mươi phút thôi, được không?”
Noriko cố ý thở dài thành tiếng để đối phương nghe thấy.
“Xin anh đừng như vậy nữa. Anh chỉ gọi điện đến thôi đã gây phiền phức cho tôi rồi, tôi gác máy đây.”
“Xin gượm đã. Vậy xin hãy trả lời một câu hỏi của tôi thôi. Cô vẫn sống chung với người đó chứ?”
“Hả?”
“Nếu cô vẫn sống chung với anh ta, tôi nhất định phải nói chuyện này cho cô biết.”
Noriko dùng bàn tay bịt ống nghe lại, hạ giọng hỏi. “Chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn nói trực tiếp với cô.” Có lẽ cảm thấy câu nói này đã thu hút được sự quan tâm của cô, người đàn ông kiên quyết nói.
Noriko hơi do dự, nhưng không thể phớt lờ được.
“Được rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu?”
Địa điểm Fujii chỉ định là một quán cà phê cách bệnh viện mấy phút đi bộ, ở ngay gần ga Ogikubo.
Cô vừa bước vào cửa, người đàn ông ngồi ở phía trong đã giơ tay vẫy vẫy. Thân hình gầy gò như con bọ ngựa của anh ta vẫn không hề thay đổi. Anh ta mặc bộ vest màu xám, nhưng cái áo trông cứ như thể treo trên mắc áo vậy.
“Lâu lắm không gặp.” Noriko ngồi xuống đối diện với Fujii.
“Tôi xin lỗi vì đột nhiên lại gọi điện thoại cho cô thế này.”
“Là chuyện gì vậy ạ?”
“Uống chút gì trước đã.”
“Không cần đâu. Nghe anh nói xong là tôi đi luôn.”
“Nhưng mà, chuyện ấy không nói hết ngay được trong vài phút đâu.” Fujii vẫy nhân viên phục vụ, gọi trà sữa Royal, sau đó nhìn Noriko mỉm cười. “Cô thích trà sữa Royal, đúng không nhỉ?”
Đúng là trước đây khi hẹn hò với anh ta, cô thường gọi loại đó. Thấy anh ta còn nhớ cả chuyện này, Noriko cảm thấy không thoải mái cho lắm.
“Mẹ anh vẫn khỏe chứ?” Cô muốn lấy chuyện này ra móc máy anh ta.
Gương mặt Fujii đột nhiên trở nên u ám, anh ta lắc đầu. “Mẹ tôi mất nửa năm trước rồi.”
“Ôi… Vậy sao. Tôi xin chia buồn cùng anh. Bác bị bệnh ạ?”
“Không, là tai nạn, bị nghẹn chết.”
“Ăn bánh giầy hay gì đó ạ?”
“Không, là bông.”
“Bông?”
“Nhân lúc tôi không để ý, bà đã ăn bông trong chăn. Tôi thực sự không hiểu nổi tại sao bà lại làm thế nữa. Lúc lấy ra xem, cục bông ấy còn to hơn quả bóng mềm nữa. Cô có tin nổi không?”
Noriko lắc đầu, cảm thấy thực khó mà tin nổi.
“Tôi vừa đau lòng vừa tự trách mình, chẳng còn tâm trí làm gì trong một thời gian. Nhưng thương tâm thì thương tâm trong lòng cũng không khỏi thấy nhẹ nhõm, thầm nhủ: ‘À, sau này không cần phải lo mẹ đi lung tung nữa.’” Fujii thở hắt ra một hơi.
Noriko có thể hiểu được tâm trạng này của anh ta. Do công việc, cô đã chứng kiến nhiều người mệt mỏi vì phải chăm sóc người nhà bị bệnh rồi.
Nhưng mà, cô thầm nghĩ, chuyện này không thể oán trách tôi được.
Trà sữa đã được bưng ra, cô uống một ngụm. Fujii nhìn cô, nheo nheo mắt lại “Lâu lắm không thấy cô uống hồng trà như vậy rồi.”
Noriko cụp mí mắt xuống, không biết nên đối đáp thế nào.
“Thực ra khi mẹ tôi qua đời, ngoài thở phào nhẹ nhõm ra, tôi còn một suy nghĩ không an phận nữa.” Fujii tiếp tục. “Chính là, giờ chắc cô ấy chấp nhận qua lại với mình rồi nhỉ. Cô ấy mà tôi nói, chắc em cũng biết là ai đấy?”
“Chuyện đã lâu rồi mà…”
“Tôi vẫn không thể quên được em nên đã đến khu căn hộ của em. Đó là khoảng một tháng sau khi mẹ tôi qua đời. Khi ấy tôi mới biết em đã sống chung với người khác rồi. Nói thực lòng, tôi rất sốc, nhưng ngoài ra, tôi cũng hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta.”
Noriko nhìn Fujii. “Có gì mà kinh ngạc chứ?”
“Thật ra tôi từng gặp anh ta rồi.”
“Không phải chứ?”
“Thật đó. Tôi không biết anh ta tên là gì, nhưng khuôn mặt anh ta thì tôi nhớ rất rõ.”
“Anh gặp anh ấy ở đâu?”
“Ở ngay bên cạnh em.”
“Sao?”
“Có lẽ khoảng tháng Tư năm ngoái. Nói thực với em, hồi đó chỉ cần có thời gian rảnh là tôi lại chạy đến bệnh viện hoặc khu nhà em ở để ngắm em, chỉ là em không phát hiện ra thôi.”
“Tôi hoàn toàn không biết gì cả.” Noriko lắc đầu. Cô có nằm mơ cũng không thể ngờ lại có người làm vậy với mình. Bất giác cô khó chịu đến nổi cả da gà lên.
“Nhưng mà,” Fujii dường như không hề cảm nhận được sự khó chịu của cô, lại tiếp lời “lúc đó không chỉ có mình tôi quan sát em, mà còn một người khác cũng cứ nhìn em chăm chăm. Anh ta đến bệnh viện, cũng đến cả khu căn hộ nữa. Tôi cảm thấy nhất định là có vấn đề, thậm chí còn muốn báo cho em biết. Nhưng không lâu sau đó, tôi quá bận rộn với công việc và chăm sóc mẹ, không có chút thời gian nào cả. Tôi vẫn băn khoăn chuyện người kia, nhưng sau đấy cũng không có hành động gì.”
“Người kia mà anh nói…”
“Đúng, chính là người sống chung với em ấy.”
“Sao có thể được?” Cô lắc đầu, cảm thấy cơ mặt mình hơi cứng lại. “Anh chắc chắn đã nhầm lẫn rồi.”
“Trăm phần trăm không thể lầm được. Trông tôi như vậy chứ nhớ mặt người tốt lắm. Anh ta chính là người đó.” Fujii khẳng định chắc nịch.
Noriko cầm cốc lên, nhưng chẳng có tâm trạng uống trà, vô số dòng suy nghĩ tựa như cuồng phong bão táp đang cuồn cuộn trong tâm trí cô.
“Tất nhiên, tôi cũng không vì chuyện này mà khẳng định anh ta là người xấu. Có lẽ anh ta cũng chỉ giống như tôi, vì say mê em nên mới làm thế. Chỉ là, nói thế nào nhỉ? Giống như tôi vừa mới nói ấy, không khí lúc đó thật sự quá bất bình thường. Hễ nghĩ đến chuyện em ở bên anh ta, tôi lại đứng ngồi không yên. Nói thì nói vậy, song tôi cho rằng mình không nên can dự vào, nên mới chịu đựng đến tận hôm nay. Nhưng mà, mấy hôm trước tình cờ trông thấy em, từ hôm ấy đến giờ, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến em, nên hôm nay mới hạ quyết tâm nói chuyện này cho em biết.”
Những gì Fujii nói sau đó, Noriko gần như không nghe lọt chữ nào. Noriko thậm chí còn chẳng có tâm trạng nào đáp lại chủ đích của anh ta là muốn cô chia tay với người đàn ông đang sống chung, qua lại với anh ta. Không phải vì cô cảm thấy quá tức cười, mà là cô không có tâm trạng làm điều đó.
Noriko không nhớ mình rời khỏi đó thế nào nữa. Đến khi định thần lại, cô đã ở giữa con phố khuya rồi.
Anh ta nói là tháng Tư, tháng Tư năm ngoái.
Chuyện đó không thể nào. Noriko gặp Akiyoshi vào tháng Năm. Vả lại cuộc gặp gỡ của bọn họ chắc là một sự ngẫu nhiên.
Không phải vậy sao? Chẳng lẽ không phải là ngẫu nhiên?
Cô nhớ lại sự việc lúc đó. Gương mặt Akiyoshi vặn vẹo vì đau bụng. Trước lúc ấy, phải chăng anh ta đã đợi Noriko về nhà? Tất cả những chuyện đó, đều là màn kịch của anh ta để tiếp cận cô?
Nhưng mục đích của anh ta là gì cơ chứ?
Giả sử Akiyoshi tiếp cận Noriko là có mục đích, vậy tại sao lại chọn cô? Cô không phải người ngộ nhận về bản thân. Có thể khẳng định trăm phần trăm nguyên nhân cô được chọn tuyệt đối không phải vì nhan sắc.
Do cô phù hợp với điều kiện gì đó chăng? Dược sĩ? Gái già? Sống một mình? Đại học Teito?
Cô thầm giật nảy mình, nhớ đến công ty mai mối. Khi đăng ký, cô đã cung cấp rất nhiều thông tin cá nhân. Chỉ cần tra tìm dữ liệu ở đó, muốn tìm được đối tượng phù hợp với các điều kiện mình mong đợi không hề khó. Có lẽ, Akiyoshi có thể tiếp xúc với những dữ liệu ấy. Hồi trước anh ta làm việc tại một công ty phần mềm tên là Memorix. Hệ thống của trung tâm mai mối liệu có phải do công ty ấy thiết kế?
Cô đã về đến căn hộ từ lúc nào. Cô do dự bước lên cầu thang, mở cửa nhà.
“Hễ nghĩ đến chuyện em ở bên anh ta là tôi lại đứng ngồi không yên.” Lời nói của Fujii vang lên bên tai cô.
“Nếu biết được sự thật này, anh sẽ chẳng có gì phải lo lắng nữa.” Cô nhìn căn phòng tối đen lẩm bẩm.