Những Bức Ảnh Tiên Tri
Chương 6
– Thử lần nữa đi, – Arthur thúc giục. – Có thể nó chỉ bị cài then thôi.
Cậu ta buông tay khỏi người Michael rồi nói tiếp:
– Khoan đã, để tớ giúp cậu một tay.
Alex đứng dịch sang một bên để cho Arthur vào tiếp sức ở bên cạnh.
– Cậu sẵn sàng chưa? – Arthur hỏi. – Một, hai… ba!
Hai cậu dồn tất cả sức nặng vào hai cánh cửa gỗ. Thật bất ngờ, hai cánh cửa bật mở ngay lập tức.
– Hoan hô! – Sarah reo. – Nhanh lên! Ta chuồn thôi!
Alex vơ vội cái máy ảnh rồi nhảy ra khỏi cửa.
Cánh cửa mở ra phía sau nhà. Khu vườn phía sau cũng có vẻ hoang dại như khu vườn trước. Trà ngập khu vườn là các loại cỏ dại mọc um tùm dưới cây sồi già có một cành lớn bị gãy dở còn đang lủng lẳng trên cây.
Chật vật lắm Arthur và Sarah mới đưa được Michael lên hết cầu thang và đưa cậu ta thoát ra ngoài.
– Cậu có thể đi được không? – Arthur hỏi. – Hãy thử một chút đi xem nào!
Vẫn dựa vào hai bạn, Michael thận trọng đưa một chân về phía trước và đặt xuống đất. Cậu ta phải co lên ngay lập tức, rồi lại đặt liều xuống một lần nữa. Lần này thì động tác có vẻ quả quyết hơn một chút.
– Ờ, tớ có cảm tưởng là đã khá hơn rồi đấy! – Cậu ta reo lên.
– Vậy thì cố nữa lên! – Arthur động viên.
Cả bọn đi vội về phía hàng rào gai bao quanh khu nhà. Lúc này Michael đã có thể tập tễnh bước đi một mình. Tất cả đi men theo hàng rào cho tới khi gặp lại con đường ban đầu dẫn đến ngôi nhà.
– Chà chà! – Arthur thở phào khi cả bọn đã quay ra ngoài phố. – Chúng ta đã thành công, nhưng tất cả cũng chỉ có thế thôi. – Alex dừng lại ở bờ vỉa hè rồi quay lại nhìn ngôi nhà.
– Nhìn kìa! – Cậu ta vừa nói vừa giơ tay ra chỉ trỏ cái gì đó. Cả bọn cùng quay lại nhìn theo hướng tay chỉ của Alex. Đằng sau một ô cửa sổ của ngôi nhà hoang chợt có một bóng người xuất hiện với hai bàn tay đang áp sát vào những tấm kính.
– Lão Nhện! – Sarah thốt lên.
– Lão… lão đang quan sát chúng ta! – Michael ấp úng.
– Chuồn thôi! – Alex nói giọng run run.
Cả bọn cắm cổ chạy một mạch tới một chỗ gần nhà Michael.
– Cái mắt cá chân của cậu bây giờ ra sao? – Alex hỏi.
– Tốt rồi, – Michael trả lời. – Tớ thấy đỡ đau hơn nhiều.
– Suýt nữa thì cậu đi đời nhà ma. – Arthur vừa nói vừa lấy tay quệt mồ hôi trên trán. – Cũng may mà cậu đã được nhồi đầy giẻ rách trong người.
– Cảm ơn vì đã nhắc lại điều đó với tớ. – Michael đáp lại tỉnh bơ.
– Thế mà tớ cư nghĩ rằng chúng ta sẽ lại phải càu nhày vì không được phiêu lưu mạo hiểm cơ đấy!… Cả bọn đã được lãnh đủ rồi nhớ! – Sarah nói rồi ngôi phịch xuống một gốc cây.
– Cái lão Nhện, tớ thấy cứ ghê ghê thế nào ấy, – Arthur vừa nói vừa lắc đầu.
– Các cậu đã trông thấy lão đang quan sát cả bọn như thế nào chưa? – Michael hỏi. – Mà cái lão kỳ cục này lúc nào cũng chỉ thích mặc có mỗi một màu đen! Nhìn lão, người ta có cảm giác như đang tận mắt được trông thấy một con quỷ đói ấy!
– Kiểu gì thì lão cũng đã nhìn thấy chúng mình và rồi thế nào cũng có lần lão sẽ nhận ra cả bọn. – Alex nói. – Và thế là tự nhiên chúng ta sẽ chẳng được tập tành gì ở dưới kia nữa!
– Vì sao nào? – Michael hỏi lại. – Đấy có phải là nhà lão đâu. Ngôi nhà đó chỉ là nơi ngủ nhờ của lão thôi chứ. Nếu cần ta có thể đi báo cảnh sát.
– Thế nhỡ lão bất ngờ cho ta một vố, hay một cái gì đó như vậy thì sao? Cậu làm sao biết được lão có thể làm những gì? – Alex cãi lại.
– Theo tớ thì lão sẽ chẳng làm gì đâu. – Sarah nói xen. – Chắc chắn lão chẳng có gì phải bận tâm cả. Lão chỉ muốn người khác để cho lão được yên, thế thôi.
– Đúng đấy, cậu nói rất có lý. – Michael tán thành – Lão không muốn người khác lục tung đồ đạc của mình lên. Chính vì vậy trông lão mới vó vẻ tức giận như vậy.
Ngồi trên đám cỏ, Michael vừa lấy tay xoa vết thương ở mắt cá chân vừa tiếp tục nói chuyện. Cậu ta đột ngột quay sang hỏi Alex:
– À này Alex, thế bức ảnh mà cậu đã chụp cho tớ bằng cái máy ấy đâu rồi?
– À, ừ nhỉ!
Cho tới lúc này Alex mới sực nhớ tới cái máy ảnh vừa lấy được ở dưới hầm trong căn nhà hoang. Cậu nhẹ nhàng đặt nó xuống thảm cỏ rồi thọc tay vào túi sau quần.
– Tớ phải nhét nó vào đây lúc chạy trốn. – Cậu giải thích.
– Nhanh nhanh đưa cho bọn tớ xem nào! – Michael giục.
Alex rút tấm ảnh trong túi ra. Ngay lập tức cả ba người bạn túm tụm lại xem tác phẩm ngẫu hứng của cậu ta ra sao.
– Ơ… nhưng… đợi tớ một giây đã! – Alex tròn mắt ngạc nhiên khi cúi nhìn vào tấm ảnh. – Có cái gì đó không ổn thì phải!… Không hiểu đây là cái trò gì thế này?
Cả nhóm bạn đều trố mắt, há mồm ra nhìn chằm chặp vào bức ảnh. Trong bức ảnh nổi lên hình ảnh của Michael đang rơi lúc cái tay vịn cầu thang bị gãy.
– Không thể như vậy được! – Sarah kêu lên.
– Cậu đã bấm máy trước lúc tớ ngã. – Michael vừa nói vừa đón lấy bức ảnh từ tay Alex để xem cho rõ hơn. – Tớ còn nhớ rất rõ mà.
– Chắc là các cậu nhầm hay sao ấy chứ. – Arthur nói và cúi người nhìn qua vai Michael. – Chắc chắn là lúc chụp ảnh cũng là lúc cậu bị ngã. Bức ảnh này cũng tuyệt đấy chứ!
Cậu ta cầm lấy bức ảnh rồi liếc nhìn sang Alex:
– Cậu chẳng có bất cứ một sai sót nào đâu! Bức ảnh này được chụp rất khá đấy!
– Nhưng tớ đâu có… Tức là… tớ muốn nói rằng… tớ thật sự không hiểu… – Alex cứ ấp a ấp úng nói không nên lời.
– Không phải là tớ đang ngã. – Michael bực mình nhắc lại, trong khi mắt vẫn nhìn xoáy vào bức ảnh. – Các cậu nên nhớ: lúc đó tớ đang đứng dựa vào thành cầu thang, miệng còn đang cười toe toét, nụ cười còn có vẻ hơi ngố nữa. Đó chính là lúc Alex bấm máy.
– Cái nụ cười ngố đặc của cậu thì tớ nhớ ra rồi! – Arthur nói – Chả gì thì nó cũng là một đặc điểm tự nhiên của cậu mà!
– Đây không phải là trò đùa đâu – Michael hét lên.
– Nhưng chuyện này vẫn có một cái gì đó thật là kỳ lạ. – Alex lẩm bẩm, vẻ suy tư.
Rồi cậu ta bỗng giật mình khi nhìn vào đồng hồ:
– Ấy chết! Tớ phải về nhà đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.