Những Bức Ảnh Tiên Tri

Chương 26



Một con gì đó đang nhảy chồm chồm, lúc ẩn lúc hiện trên bãi cỏ cao ngút.

– Con gì thế nhỉ? – Sarah hốt hoảng lẩm bẩm nói. – To thế kia thì không thể là con sóc được.

– Có lẽ là một con chó đấy. – Alex nói mà mắt không rời khỏi ngôi nhà Coffman đang mọc lên như một cái bóng đáng sợ trước mắt cậu.

Cậu giữ cái máy ảnh bằng cả hai tay như sợ nó rơi mất.

Mới có hơn ba giờ rưỡi chiều mà bầu trời đã tối sầm lại. Những đám mây khổng lồ nặng trĩu hơi nước lừng lững bay đầy trời để lại những cái bóng nặng nề trên ngôi nhà cổ.

– Sắp có dông đấy. – Sarah nói. – Chúng ta phải thật nhanh lên mới được.

– Cậu nói đúng đấy.

Alex ngước mắt liếc nhìn bầu trời đang mỗi lúc một tối sầm lại. Tiếng sấm rền rĩ xa xa.

Những ngọn cây cổ thụ mọc đằng trước ngôi nhà bắt đầu run rẩy vì những cơn gió đầu tiên.

– Cậu nói đung. – Alex nhắc lại. – Nhưng chúng ta không thể liều mạng xộc vào đấy mà chưa biết chắc lão Nhện có nhà hay không.

Vượt qua những đám cỏ cao lúp xúp và những bụi rậm đầy gai, đôi bạn nhỏ tiến lại gần một ô cửa nhỏ trên cửa ra vào rồi nhòm vào bên trong. Một tiếng sấm nữa vang lên. Alex nhảy chồm chồm ở góc vườn trước ngôi nhà.

– Trong ấy tối quá. – Sarah thì thầm. – Tớ chẳng nhìn thấy cái gì cả.

– Tụi mình tới nhìn vào tầng hầm thì hơn. – Alex nói. – Cậu còn nhớ không, đó mới chính là nơi trú ẩn của lão Nhện.

Hai đứa men theo ngôi nhà rồi thụp người xuống nhìn qua một ô cửa sổ dưới chân tường.

Mặc dù tấm cửa kính đã bị phủ đầy bụi, và bầu trời bây giờ đã xám xịt lại Alex vẫn nhìn thấy rõ cái bàn mộc cáu bẩn và chiếc tủ đang mở tung cánh.

– Có vẻ như không có lão ở trong đó. – Alex thì thầm. – Ta vào đi.

– Cậu… cậu có chắc là như thế không? – Sarah lúng túng hỏi lại. Cô bé muốn tỏ ra can đảm, nhưng một ý nghĩ vẩn vơ trong đầu cô suốt từ nãy đến giờ đã khiến cô không làm được điều đó.

“Michael và Arthur là hai kẻ nhát như cáy. – Cô bé thầm nghĩ. – Nhưng chúng cũng có cái lý riêng của mình”.

Tuy nhiên, Sarah cũng muốn liều một phen để chấm dứt mọi chuyện phiền toái.

Một lát sau, Alex và Sarah tiến thẳng tới ngưỡng cửa tầng hầm. Bước vào bóng tối được vài bước, cả hai cùng dừng lại, căng tai ra nghe ngóng.

Bất thình lình, một tiếng động inh tai vang lên ở phía sau khiến cả hai giật thót người.

Sau giây phút hoảng hồn, Sarah lên tiếng đầu tiên.

– Đó chính là cánh cửa đấy! – Cô bé thốt lên. – Gió đã…

– Tiếp tục đi, chúng ta phải làm cho xong. – Alex thì thầm, cậu cố gắng che giấu cái giọng run run của mình.

– Lẽ ra chúng ta đừng bao giờ chui vào căn nhà ma quái này thì hơn. – Sarah khẽ nói, trong khi cả hai đứa đang nhón gót đi về phía chiếc cầu thang của tầng hầm.

– Đã hơi muộn để hiểu ra điều đó rồi. – Alex đáp lại.

Tới đầu cầu thang, cả hai dừng lại một lần nữa.

– Những tiếng động trên tầng một là cái gì thế nhỉ?

Quả thực trên đầu hai đứa đang vọng xuống những âm thanh nằng nặng đều đều.

– Hay là tiếng đập của những cánh cửa sổ? – Alex hỏi.

– Đúng, chắc chắn là như vậy. – Sarah vội vàng trả lời cùng với một hơi thở rõ là dài. – Bởi thế nào cũng có những cánh cửa chưa được cài chốt.

Cả ngôi nhà như đang bắt đầu rung lên cùng với những tiếng sấm thi nhau rền rĩ bên ngoài.

Hai đứa vẫn đứng im ở đầu cầu thang cho đôi mắt quen dần với bóng tối.

– Thế cậu không nghĩ rằng chúng ta có thể quẳng cái máy ảnh ở ngay đây rồi chuồn luôn được hay sao? – Sarah hỏi.

– Không, cần phải trả nó vào chỗ cũ.

– Nhưng cuối cùng thì, Alex…

– Không được, không thể được! Lão quái dị ấy đã vào phòng tớ! Lão đã lục tung tất cả lên để lấy lại cái máy này. Tớ muốn rằng lão sẽ tìm thấy nó ở chính cái nơi nó đã được cất giấu. Nếu không, thế nào rồi lão cũng sẽ lại quay trở lại nhà tớ, tớ biết chắc là như vậy mà!

– Thôi được rồi. Được rồi! Nhưng chúng ta phải làm nhanh lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.