Những Bức Ảnh Tiên Tri

Chương 19



Alex vẫn cứ giơ cái máy ảnh cho viên cảnh sát. Nhưng ông ta không thèm động vào mà lại đứng phắt lên.

– Thôi được rồi, cứ biết thế, chiếc máy này đã gây ra những điều thật khủng khiếp. – Ông ta nói thật điềm đạm nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt Alex.

– Cháu biết rõ mà chú. Như chú biết đấy, đây không phải là chiếc máy của cháu. Nhưng cứ mỗi lần lôi nó ra để chụp…

– Thôi đừng nói gì về chuyện đó nữa, cậu bé ạ. – Russel nói giọng thương hại. – Cháu đã quá xúc động và có thể còn đang bị sốc nữa. Đây là một chuyện rất buồn phiền đối với tất cả mọi người…

– Nhưng cháu đã nói với chú một sự thật! – Alex kêu lên.

– Để chú bảo một đồng sự của chú dẫn cháu về nhà nhé! – Viên trung uý tiếp tục. – Cần phải nói cho ba mẹ cháu biết rằng cháu vừa phải trải qua một cơn hoảng loạn tinh thần.

“Biết ngay là ông ấy sẽ chẳng tin mình mà. – Alex chua chát nghĩ. – Tại sao mình lại có thể ngu ngốc đến thế chứ? Thế là mình đã để mất cơ hội rồi!”.

Trung úy khoát tay ra hiệu cho một viên cảnh sát khác đang đứng cạnh ngôi nhà.

– Không cần đâu chú ạ. – Alex vừa nói vừa cầm máy ảnh đứng dậy. – Cháu có thể tự về nhà một mình được mà.

Viên trung uý nhìn cậu bé, vẻ lo lắng:

– Cháu có chắc thế không?

– Vâng, vâng, chắc chắn là được mà. Cháu xin cảm ơn chú.

– Thôi được rồi nhưng nếu chốc nữa có điều gì muốn nói với chú, thì cháu cứ việc gọi điện tới đồn cảnh sát. Cứ thế nhé?

– Vâng, cháu đồng ý. – Alex trả lời rồi nặng nề lê bước về khu vườn nhà mình.

– Alex, đừng có nghĩ ngợi nhiều nghe cháu. – trung úy dặn với theo. – Rồi các chú cũng sẽ tìm thấy cô bạn cưng của cháu thôi. Hãy về cất máy ảnh đi và nghỉ ngơi một chút, nghe chưa?

– Ok. – Alex lẩm bẩm.

“Mình đúng là một thằng đại ngốc! – Cậu nghĩ thầm trên đường trở về nhà. – Không hiểu tại sao mình lại có thể nghĩ được rằng viên cảnh sát ấy sẽ tin vào một câu chuyện bị coi là hoang đường đến như vậy!”.

Vài phút sau, cậu đẩy cửa sau nhà rồi bước thẳng vào bếp.

– Có ai ở trong đó không ạ? – Cậu gọi.

Không có tiếng trả lời.

Cậu bước ra phía đầu hồi để đi vào phòng khách và tiếp tục gọi. Nhưng vẫn không có ai lên tiếng. Vào giờ này, chắc là anh William đã đi làm. Còn mẹ cậu có lẽ đã vào bệnh viện thăm ba.

Alex chợt cảm thấy bối rối khi nghĩ tới chuyện phải ở nhà một mình. Cậu muốn kể cho mọi người biết về những gì đã xảy ra với Sarah. Cậu cần phải nói cho họ biết.

Cậu cầm máy ảnh bước lên cầu thang để trở về phòng mình.

Khi mở cửa ra, cậu bỗng đứng sững lại, miệng há hốc ra vì kinh ngạc. Rồi cậu hoảng hốt kêu lên một tiếng nghe lạnh cả người.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều bị quăng quật lung tung. Trước mắt cậu là một đống sách vở nằm chỏng chơ dưới đất. Chăn đệm bị liệng ra khỏi giường. Những chiếc ngăn kéo trên tủ bị lôi xộc xệch, toàn bộn đồ đạc trong đó bị vung vãi khắp phòng. Ngọn đèn bàn của cậu bị hắt ngược xuống. Tất cả quần áo đều bị lôi tuột ta khỏi tủ tường và bị ném ra khắp góc.

Có ai đó đã tới lục lọi căn phòng của cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.