Những Bức Ảnh Tiên Tri
Chương 31
Bước qua những đống đồ hộp và vỏ chai nằm ngổn ngang, Alex và Sarah chạy vội về phía cầu thang.
Ngoài kia, những giọt mưa lớn vẫn thi nhau rơi lộp bộp và các cánh cửa sổ. Gió vẫn gào rú và đập ầm ầm vào các tấm kính như muốn làm chúng vỡ tan ra.
Đôi bạn nhỏ bắt đầu nghe thấy những tiếng rú rùng rợn của tiến sỹ Herder.
– Chúng ta đã bi chụp vào ảnh, hay là lão đấy? – Alex hỏi.
– Chính lão. Chạy nhanh lên!
Lão già vẫn đang gầm rú như một con thú bị thương, lão rú to đến nỗi át đi cả tiếng rào rào của mưa gió thổi vào các ô cửa sổ. Alex và Sarah chạy thở hổn hển. Một tiếng sét kinh hoàng đã khiến hai đứa giật mình và đứng sững lại ở chân cầu thang. Cả hai cùng ngoái đầu lại nhìn.
– Ôi! – Alex thốt lên.
Cậu hết sức kinh ngạc khi thấy tiến sỹ không đuổi theo mình. Lão cũng không kêu rú lên nữa.
Ngoài tiếng mưa rơi, gió giật, tất cả bây giờ chỉ là sự im lặng.
– Có chuyện gì thế nhỉ? – Sarah hổn hển nói.
Vì bóng tối bao trùm trong căn hầm, nên phải mất một lúc Alex mớ nhận ra một thân hình đen sẫm nằm dài dưới đất, ngay trên cái bàn mộc. Đó chính là tiến sỹ Herder.
– Có chuyện gì xảy ra với lão vậy? – Sarah kêu lên khi đã kịp trấn tĩnh lại.
Hai tay vẫn nắm chặt lấy cái máy ảnh, cô bé kinh hãi nhìn cái bóng nằm im dưới nền đất.
– Tớ cũng chẳng hiểu. – Alex trả lời.
Cậu miễn cưỡng lò dò bước về phía tiến sỹ Herder. Sarah lầm lũi đi theo sau. Cô bỗng hoảng sợ thốt lên khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông đang nằm ngửa dưới đất.
Mắt lão vẫn mở to trợn trừng, mồm há hốc ra như muốn kêu lên vì khiếp sợ, hình như lão đang nhìn thẳng vào mặt đôi bạn nhỏ. Nhưng không phải. Lão Nhện không thể nhìn ai được nữa. Tiến sỹ Nhện đã chết.
– Chuyện… chuyện gì đã xảy ra vậy? – Sarah vừa lẩm bẩm vừa quay đi để khỏi phải trông thấy bộ mặt khủng khiếp này nữa.
– Tớ cho rằng lão đã chết vì sợ. – Alex rùng mình trả lời.
– Hả? Vì sợ ư?
– Lão biết rằng cái máy hung ác này luôn tạo ra các thảm kịch. Điều này đã hằn sâu vào trong đầu lão. Vì vậy, khi biết mình bị chụp vào ảnh, lão rất kinh sợ… lão sợ đến cực điểm và đã chết.
– Tớ chỉ muốn làm xao lãng sự chú ý của lão thôi. – Sarah phân bua. – Tớ chỉ muốn tạo cho chúng ta một cơ hội để trốn khỏi đây thôi. Chẳng bao giờ tớ lại nghĩ rằng…
– Bức ảnh! – Alex ngắt lời. – Cần phải xem trên bức ảnh có cái gì.
Sarah quay ngược chiếc máy xuống. Bức ảnh vẫn còn đó. Alex run run lôi bức ảnh ra khỏi máy. Cả hai chụm đầu vào xem.
– Thôi đúng rồi, rõ ràng như thế rồi! – Alex thốt lên.
Tấm ảnh cho thấy tiến sỹ Herder đang nằm ngửa dưới đất, hai mắt trừng trừng, miệng há hốc ra như đang muốn hét lên vì kinh sợ. Chiếc máy này lại một lần nữa gây ra một tai họa mới, mà lần này nạn nhân của nó sẽ chẳng bao giờ được biết điều vừa xảy ra.
– Chúng ta phải làm gì bây giờ? – Sarah hỏi bằng một giọng run run.
– Trước hết, cần phải trả lại cái máy vào chỗ cũ. – Alex nói.
Cậu cầm lấy chiếc máy ảnh từ tay cô bạn gái rồi tới đặt nó vào ô tủ nhỏ gắn trên tường. Khi cánh cửa tủ đã được đóng sập lại, cậu ra kiểm tra chiếc ê tô xem đã chắc chưa rồi mới kịp thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cậu đã cảm thấy trong người dễ chịu hơn vì vừa vứt bỏ được cái vật kinh khủng ấy đi.
– Bây giờ, ta hãy trở về nhà và gọi cảnh sát. – Cậu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.