Những Bức Ảnh Tiên Tri

Chương 18



Một lát sau nhóm bạn đã có mặt tại sân nhà Sarah và quây quần xung quanh một cái bàn có đặt một cái bánh ngọt màu hồng, trắng với những ngọn nến đang lung linh tỏa sáng.

Cầm dao chuẩn bị cắt bánh, bà Walker nhìn một lượt tất cả nhóm bạn rồi ngạc nhiên hỏi:

– Sarah đâu?

Tất cả đưa mắt nhìn nhau, rồi lại cùng đổ dồn mắt nhìn ra khu vườn.

– Cách đây một phút, bạn ấy vẫn còn chơi với chúng cháu ở trong rừng cơ mà. – Nina nói.

– Ê, Sarah! – Arthur chụm tay lên miệng gọi. – Trái đất gọi Sarah… Trái đất gọi Sarah… Tới giờ ăn bánh rồi đấy!…

Không có tiếng trả lời, không có gì cả.

– Chắc là bạn ấy đang ở trong nhà. – Alex nói.

Bà Walker lắc đầu:

– Không đâu, bác không thấy nó qua đây. Hay là nó vẫn đang luẩn quẩn đâu đó ở trong rừng?

– Để cháu thử tới đó xem sao? – Arthur nói.

Cậu chạy băng qua khu vườn rồi mất biến vào sau những hàng cây, vừa chạy vừa gân cổ lên gọi Sarah.

Vài phút sau, cậu quay trở lại và ra hiệu rằng cậu vẫn không tìm thấy cô bạn.

Tất cả mọi người chia nhau bổ đi tìm. Họ sục vào nhà, túa ra ngoài phố, rồi lại chạy bổ vào trong rừng.

Chẳng có gì cả.

Sarah như một kẻ vô hình không thể tìm thấy được. Cô đã mất tích.

Ngồi dựa vào gốc cây anh đào, đặt chiếc máy ảnh xuống bên cạnh, Alex lo lắng quan sát những người cảnh sát mặc quân phục màu xanh thẫm. Một số đang sục sạo trong khu vườn, một số khác lại mải miết tìm kiếm trong khu rừng. Cậu nghe thấy giọng họ nói, nhưng không rõ họ đang nói gì. Chỉ biết rằng họ đang có vẻ rất mải miết, lo lắng.

Lại thêm một số viên cảnh sát nữa, thường phục có, quân phục có, vừa mới được bổ sung tới. Nét mặt họ có vẻ rất căng thẳng. Rồi một lát sau, lại thêm một số khác được phái đến. Họ có mặt ở khắp mọi chỗ.

Bà Walker đã gọi điện báo tin cho chồng đang làm việc ở cơ quan. Lúc này cả hai ông bà đều chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nắm tay nhau ngồi trên chiếc ghế tựa đặt ngoài sân. Họ vừa thì thầm nói chuyện vừa liên tục liếc mắt nhìn về phía khu rừng.

Tất cả các vị khách mời đều đã trở về nhà chúng.

Chiếc bánh sinh nhật vẫn còn nguyên trên bàn. Những ngọn nến đỏ đã cháy tới giây phút cuối cùng và chảy loang lổ cả vào màu trắng hồng của chiếc bánh.

– Chẳng có bất cứ một dấu vết gì. – Một viên cảnh sát nói với ba mẹ Sarah.

– Hay là có kẻ đã… bắt cóc con bé rồi? – Ông Walker hỏi.

– Không có dấu hiệu nào chứng tỏ điều đó. – Một viên cảnh sát vừa nói vừa nhấc mũ ra gãi đầu. – Không có bất cứ một dấu hiệu nào hết.

Bà Walker cúi đầu thở dài:

– Tôi thật sự không hiểu tại sao lại như thế.

Một sự im lặng căng thẳng và kéo dài nặng nề trôi qua.

– Chúng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm bằng tất cả khả năng hiện có của mình. – Viên cảnh sát nói tiếp. – Tôi tin chắc rằng chúng tôi sẽ kết thúc việc tìm kiếm bằng kết quả là sẽ tìm được… một cái gì đó.

Nói xong, ông ta bỏ về phía khu rừng.

– Này, sao cháu vẫn ngồi đó? – Ông ta hỏi khi đi qua trước mặt Alex. – Tất cả các bạn đều về nhà hết rồi đấy.

– Vâng, cháu biết rồi. – Alex vừa trả lời vừa cầm cái máy ảnh đặt lên trên đầu gối.

– Chú là trung uý Russel. – Viên cảnh sát tự giới thiệu.

– Vâng, cháu biết rồi. – Alex nhắc lại.

– Sao cháu vẫn chưa trở về nhà như các bạn khác?

– Chuyện vừa xảy ra làm cháu thấy buồn. – Alex trả lời. – Sarah là một bạn gái rất thân của cháu, chú hiểu chứ? Hơn nữa, nhà cháu cũng chỉ ở ngay cạnh đây thôi.

– Ừ, cứ cho là như vậy, nhưng tốt hơn hết cháu vẫn cứ nên về nhà đi. – Trung uý vừa nói vừa quay mặt ra phía cánh rừng. – Cuộc tìm kiếm có thể sẽ kéo dài đấy. Mà cho đến lúc này các chú vẫn chưa tìm thấy gì cả.

– Cháu cũng biết thế. – Alex lẩm bẩm và gõ lốc cốc một cách vô ý thức vào chiếc máy ảnh.

“Và mình cũng biết rằng Sarah mất tích chỉ vì cái máy này thôi”. – Cậu suy nghĩ mà đầu óc cứ rối bời.

– Một phút trước khi mất tích, cô bé vẫn còn đang vui chơi cùng với cả nhóm các cháu… ấy vậy mà đùng một cái, đã chẳng còn ai ở đấy nữa, lạ thật! – Viên cảnh sát vừa nói vừa nhìn thẳng vào mặt Alex như thể đang chờ đợi ở cậu một lời giải thích.

– Đúng là như thế. – Alex thừa nhận.

“Sự việc diễn ra còn kỳ lạ hơn cả những gì mà ông cảnh sát này có thể tưởng tượng ra”. – Cậu nghĩ.

Đầu tiên, cô bé bị biến mất trong hai bức ảnh.

Thế rồi, cô bé đã biến mất một cách bất ngờ trong thực tế. Chính cái máy này đã gây nên chuyện đó. Mình không rõ tại sao. Nhưng rõ ràng nguyên nhân của sự việc chính là cái máy này.

– Cháu còn điều gì muốn nói với chú phải không? – Trung uý đứng chống nạnh hai tay hỏi. – Hay là cháu đã tìm thấy cái gì đặc biệt? Cháu có thấy một dấu vết nào giúp cho các chú tiếp tục cuộc điều tra cho có kết quả không? Hay là vẫn còn một điều gì đó mà cháu đã quên không nói với chú từ trước?

“Mình có nên nói cho viên cảnh sát này biết về chuyện đó không nhỉ? Alex tự hỏi. – Nếu mình nói cho ông ta biết về cái máy này, thì chắc chắn ông ấy sẽ hỏi mình đã lấy nó ở đâu ra. Khi đó, mình sẽ buộc phải khai ra cuộc đột nhập vào ngôi nhà Coffman của cả bọn. Và vì vậy, cả bọn bốn đứa sẽ phải chịu những điều phiền toái. Nhưng nếu không nói, thì Sarah chắc sẽ không được tìm thấy. Cô bạn mình đã mất tích. Đó là điều quan trọng hơn. Tốt hơn hết là mình cứ kể cho ông ta nghe mọi chuyện”.

Nhưng vẫn còn một lý do khác khiến cậu chưa quyết định được ngay. “Nếu mình nói hết ra, ông ấy sẽ chẳng tin mình. Vả lại, làm như thế chắc gì đã tìm thấy Sarah?”.

– Cháu đang nghĩ gì thế, cậu bé? – Trung uý vừa hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu. – Cháu tên là gì nào?

– Alex. Alex Bauks.

– Trông cháu có vẻ khác thường quá, Alex ạ. – Viên cảnh sát nhẹ nhàng nói. – Tại sao cháu không nói ra cho chú biết những gì cháu đang lo nghĩ trong đầu? Nói ra, cháu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.

Alex hít một hơi thật mạnh rồi ngước mắt lên nhìn về phía sân nhà. Mẹ Sarah vẫn đang ôm mặt ngồi đó! Ông chồng đang cúi xuống cố an ủi bà.

– Vâng, cháu xin nói, như thế này… Alex bắt đầu nói.

– Nói đi, cậu bé, chú đang nghe đây. Russel đọng viên. – Cháu biết Sarah ở đâu à?

– Sự việc chính là ở cái máy ảnh này. – Alex vừa nói vừa thả cái máy ra, cậu bắt đầu cảm thấy trống ngực đập mạnh hẳn lên. – Vâng, cái máy này có cái gì đó thật không bình thường.

– Cháu muốn nói gì thế? – Viên cảnh sát điềm tĩnh hỏi lại.

– Cháu đã chụp cho Sarah. Tức là ngay từ lúc cháu tới dự buổi sinh nhật, cháu đã chụp cho Sarah hai bức ảnh. Nhưng bạn cháu đều bị mất hình trong cả hai bức ảnh. Chú có hiểu không ạ?

Rusel nhắm mắt lại nghĩ ngợi, rồi lại mở to mắt ra:

– Không, chú vẫn không hiểu.

– Sarah đã trở thành vô hình trong hai bức ảnh đó. Tất cả các cảnh vật xung quanh đều rõ nét, nhưng bạn cháu thì lại không được hiện hình trong ảnh. Cứ như là bạn ấy bị mất tích ấy. Thế rồi sau đó, bạn ấy đã bị mất tích thật. Phải nói rằng cái máy ảnh này đã cho biết những gì sẽ xảy ra… hoặc chính nó là nguyên nhân gây ra những điều khủng khiếp.

Alex cầm lấy cái máy ảnh và đưa cho trung úy. Nhưng viên cảnh sát không những không cầm mà còn nhìn chòng chọc vào mặt cậu một lúc rất lâu. Cậu cảm thấy càng lúc càng khó chịu. Cái nhìn của viên cảnh sát hình như đang soi mói mãi vào tâm can cậu.

Alex bắt đầu thấy sợ. “Tại sao ông trung úy lại nhìn mình như vậy nhỉ? Không hiểu ông ta đang định làm gì mình đây?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.