Những Bức Ảnh Tiên Tri

Chương 30



Sarah và Alex liếc mắt nhìn nhau. Rồi hai đứa buộc phải tuân lệnh lão đi tới ngồi lên cái bàn nhưng mắt quay ra nhìn cầu thang với hi vọng sẽ được ra khỏi nơi đây.

– Đây là một cái máy hung ác do tao tạo nên. – Lão Nhện tiếp tục.

– Ông là nhà phát minh à? – Alex vừa hỏi vừa liếc nhìn Sarah, cô bé đang mân mê lọn tóc đen của mình với vẻ mặt căng thẳng.

– Tao là một nhà bác học. – Lão Nhện trả lời. – Hay nói đúng hơn, tao đã từng là một nhà bác học. Tao là Herder, tiến sỹ Franck Herder. Tao đã từng thuê một người làm phụ tá cho các cuộc nghiên cứu thực nghiệm của mình. Chính hắn ta mới là người phát minh ra cái máy thần kỳ này. Lúc ban đầu, cái máy ấy chỉ chụp ra những bức ảnh dự báo tương lai, những bức ảnh tiên tri mà thôi. Đúng ra, phát minh này đã phải mang lại cho hắn ta sự giàu có. Tao nói là đáng ra…

Lão chợt dừng lại, vẻ đăm chiêu.

– Thế chuyện gì đã xảy ra với ông ấy? – Sarah hỏi. – Ông ấy đã chết rồi à?

Tiến sỹ Herder cười khẩy.

– Không phải. Tao đã đánh cắp phát minh của ông ta. Tao đã đánh cắp cái máy và tất cả những gì có liên quan đến nó. Như chúng mày thấy đấy, tao chẳng có gì phải e ngại cả. Tao còn trẻ và thèm muốn có tiền. Tao rất muốn có tiền! Ăn cắp để làm giàu, điều đó chẳng có gì đáng ngại đối với tao cả.

Lão dừng một lần nữa và nhìn thẳng vào mặt hai đứa như đang chờ đợi phản ứng của chúng ra sao. Nhưng khi thấy cả Alex và Sarah đều im lặng, lão lại bắt đầu câu chuyện của mình.

– Tất nhiên, tay phụ tá ấy đâu có ngờ là tao đã rắp tâm lấy cắp cái máy ấy. Tao đã làm hắn ta ngạc nhiên! Nhưng cũng thật là bất hạnh, khi biết được âm mưu đó của tao, hắn ta đã khiến cho chính tao phải ngạc nhiên. Bởi vì, như chúng mày biết đấy, tay phụ tá ấy còn ác hơn cả tao, tàn ác hơn rất nhiều.

Sau một cơn ho rũ rưỡi, tiến sỹ Herder bắt đầu đi đi lại lại trước mặt Alex và Sarah. Khi trở lại câu chuyện, lão nói có vẻ chậm rãi hơn, tập trung hơn, cứ như là lão đang làm sống lại câu chuyện xa xưa vậy.

– Tay phụ tá đã nghiên cứu tà thuật, có nghĩa là hắn ta đã sử dụng ma thuật. Thành thực mà nói, hắn ta đã làm khá hơn tao rất nhiều. Hắn ta đã thực sự trở thành một thành phù thủy. Và khi không thể tranh thủ được cái máy mà tao đã đánh cắp, hắn ta bèn nảy ra ý định trả thù. Hắn đã gán cho cái máy một định mệnh. Kể từ lúc đó, cái máy không còn tác dụng dự báo tương lai, những bức ảnh được nó tạo ra không còn là những bức ảnh tiên tri bình thường nữa. Kể từ đó trở đi, chiếc máy ảnh luôn luôn là thủ phạm gây ra những điều quái gở nếu nó được sử dụng.

Alex chợt rùng mình.

– Rất nhiều người đã chết vì cái máy này. – Tiến sỹ Herder tiếp tục sau một tiếng thở dài. – Họ đều là những người thân của tao. Tao đã mất tất cả, công việc, gia đình vì cái máy khốn nạn ấy. Chỉ tới khi đó tao mới chợt hiểu ra quyền lực hung ác của nó. Và tao còn phát hiện ra một điều khác, một điều gì đó rất đáng sợ: chiếc máy này không thể bị phá hủy.

Sau một tràng ho dài, lão buộc phải đưa tay vuốt mãi vào cổ để lấy lại giọng.

– Vì vậy, tao đã thề là sẽ tuyệt đối giữ bí mật về chiếc máy này và sẽ tự xoay xở để lấy đi quyền năng hung ác của nó. Mặc dù chưa thành công nhưng tao vẫn cần phải giữ kín những bí mật bên mình cho tới khi tao đã tìm ra cách trị nó.

Lão chợt dừng câu chuyện lại, rồi đứng như phỗng trước mặt Alex và Sarah hai mắt như đang nhìn vào cõi hư vô.

Alex đứng bật dậy và ra hiệu cho Sarah làm theo.

– Thôi được rồi, ờ… ờ… tôi tin rằng bây giờ đã tới lúc ông nên để chúng tôi ra về. – Cậu vừa nói vừa tiến một bước về phía cầu thang. – Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì đã gây ra cho ông nhiều điều phiền toái.

– Không được! – Tiến sỹ vừa kêu lên vừa dịch sang chắn ngang lối đi của đôi bạn. – Tao không thể để chúng mày đi được. Chúng mày đã biết quá nhiều rồi.

– Không đời nào tao để chúng mình rời khỏi đây. – Tiến sỹ Herder nhắc lại, đồng thời để hai tay chéo trước ngực, gương mặt lão chợt sáng xanh lên bởi một tia chớp chói loà.

– Nhưng chúng tôi sẽ chẳng nói gì với ai đâu. – Alex cao giọng nói. – Tôi xin cam đoan với ông như vậy.

– Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ nói về cái máy này nữa. – Sarah tiếp lời, hai mắt mở to ra vì sợ.

Tiến sỹ Herder nhìn trừng trừng vào mặt hai nạn nhân nhỏ tuổi mà không thèm trả lời.

– Ông có thể tin tưởng ở chúng tôi. – Alex tiếp tục nói, giọng hơi run.

– Vả lại, cho dù chúng tôi có nói đi chăng nữa thì cũng sẽ chẳng có ai tin đâu.

– Nói nhiều cũng vô ích thôi. – Tiến sỹ Herder nói khô khốc. – Chúng mày đã biết rồi đấy, phải vất vả lắm tao mới giữ được bí mật về chiếc máy này.

Một trận cuồng phong bất ngờ thổi tới đập ầm ầm vào các ô cửa sổ. Nhìn qua các tấm kính, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu tối đen như khi màn đêm vừa buông xuống.

– Nhưng dẫu sao thì ông cũng không thể giữ bọn tôi ở đây mãi được. Sarah run run nói.

Những hạt mưa đầu tiên đã bắt đầu lộp độp vào các cánh cửa. Tiến sỹ Herder vẫn nhìn chằm chằm vào đôi tù nhân nhỏ, rồi chợt nhún vai thở dài.

– Tao rất lấy làm tiếc, nhưng tao cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Lao tiến về phía hai đứa một bước.

Alex và Sarah sợ hãi đưa mắt nhìn nhau. Từ chỗ chúng đang đứng tới chỗ cầu thang như dài hàng ngàn cây số.

– Ông… ông định làm trò gì thế? – Alex gào lên để át đi tiếng sấm vừa nổ đùng đoàng.

– Tôi van ông đấy! – Sarah nài nỉ.

Tiến sỹ Herder bất thần bước tới, nhanh khủng khiếp. Một tay lão cầm máy ảnh, tay còn lại túm chặt lấy bờ vai Alex.

– Không! – Cậu hét lên. – Buông tôi ra!

– Hãy để cho bạn tôi được yên! – Sarah gào lên.

Đột nhiên cô bé nhận ra rằng cả hai tay tiến sỹ Herder đều đang bận. “Có thể đấy là cơ hội duy nhất” – cô nghĩ. Sau khi hít một hơi thật mạnh, cô bé lao người về phía trước.

Tiến sỹ Herder ngạc nhiên thốt lên một tiếng khi bị Sarah bất ngờ chộp mất cái máy ảnh.

Lão buông Alex ra để lấy lại cái máy.

Không để lão già có thời gian phản ứng, Sarah nâng cái máy ảnh lên ngang mặt rồi chĩa về phía lão.

– Không! – Lão rú lên. – Đừng có làm thế!

Lão nhảy bổ về phía cô bé, cùng với bộ mặt méo mó vì sợ hãi.

Một cuộc xô đẩy diễn ra bất ngờ…

Tạch!

Bóng tối trong phòng bị xé toang bởi ánh sáng chói lòa phát ra từ chiếc máy ảnh.

Sarah quay sang phía Alex hét to:

– Nhanh lên, ta chạy thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.