Những Bức Ảnh Tiên Tri

Chương 8



“Cái quái gì thế này?”.

Alex giơ bức ảnh vào sát mặt hơn nữa để kiểm tra. “Không, không thể như thế được! Liệu mình có bị quáng gà không đây?”.

Trong tấm giấy hình chữ nhật trên tay, chiếc xe mới màu xanh nước biển đã trở thành một đồ vật thê thảm. Nhìn vào, người ta cứ tưởng nó vừa bị tai nạn: chiếc kính chắn gió bị nát vụn ra, chiếc thùng xe bị dồn ép lại một cục, chiếc cửa bên phía tay lái bị đẩy tụt vào tận trong.

Làm như thế nào mà một cái xe mới toanh lại có thể biến dạng thành một thứ đồ phế thải như vậy được nhỉ?

– Alex, con đâu rồi? – Bà mẹ lại réo lên. – Xuống nhanh lên, ba mẹ đói lắm rồi đây!

– Con xin lỗi. – Cậu bé trả lời mà mắt không rời khỏi bức ảnh. – Con xuống ngay đây!

Cậu quẳng bức ảnh vào chiếc tủ ngăn của mình rồi quáng quàng chạy về phía cầu thang. Hình ảnh chiếc ô tô bị tan nát đã in đậm vào tâm trí cậu. Câu chuyện kỳ lạ này làm cho trống ngực cậu bắt đầu đập lọa n lên. Cậu hồi hộp lượn qua phòng khách rồi liếc mắt trông qua ô cửa sổ trước ngôi nhà.

Chiếc xe màu xanh nước biển vẫn đang lấp loáng ánh sơn bóng lộn dưới ánh chiều tà. Nó vẫn còn nguyên vẹn.

Alex vội vàng quay vào phòng ăn, nơi ba mẹ cậu đang sốt ruột ngồi đợi bên bàn ăn cùng với William, anh cả của cậu.

– Chiếc xe mới thật là tuyệt, ba mẹ ạ! – Cậu vừa nói vừa cố xua đuổi cái hình thù dị dạng của chiếc xe trong bức ảnh khỏi tâm trí mình. Nhưng cậu không sao ngăn cản được những ý nghĩ về lớp vỏ xe bị biến dạng, những chiếc kính chắn gió bị vỡ vụn.

– Sau bữa tối này, ba sẽ đưa mấy mẹ con đi dạo một vòng. – Ba cậu tuyên bố.

– Chà chà… Cái món gà giò này của mẹ sao mà ngon thế! – William vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm.

– Cảm ơn lời khen của con. – Bà Bauks tủm tỉm cười. – Nhưng mẹ cũng xin báo cho con biết rằng đó là món thịt bê… chứ không phải là thịt gà giò đâu nhé.

Hai anh em Alex cười phá lên. William ngượng chín mặt.

– Đó là…, – cậu ấp úng. – Con muốn nói rằng món thịt bê ngon đến nỗi con cứ tưởng đó là… thịt gà giò.

– Mẹ cứ tự hỏi không hiểu sao mẹ cứ phải vất vả trong vấn đề bếp núc như vậy. – Bà Bauks thở dài.

Thấy vậy, ông Bauks tìm cách chuyển chủ đề nói chuyện:

– Tình hình xưởng làm kính của con ra sao rồi?

– Chiều nay, xưởng kính thiếu va-ni nên phải tạm nghỉ, tất cả chỉ có thế thôi ba ạ! – William kể.

– Con không chắc là có thể sẽ cùng đi theo cả nhà sau bữa tối được đâu ba ạ. – Alex vừa nói vừa nhìn vào đĩa thức ăn mà cậu chỉ vừa mới đụng vào.

– Tại sao thế con? – Ba cậu hỏi.

– Vì rằng…

Alex lúng túng tìm lý do thích hợp nhất để trả lời. Nhưng không hiểu sao cậu cứ có cảm tưởng đầu óc mình đang quay cuồng trống rỗng. Cậu không thể nói ra sự thật được.

Không thể kể cho cả nhà nghe rằng câu đã chụp ảnh thằng Michael trước lúc nó ngã, ấy vậy mà ảnh lại hiện hình ảnh lúc nó đang ngã.

Và cậu cũng không thể kể rằng cậu vừa mới chụp một kiểu ảnh cho chiếc ô tô mới, nhưng thực tế bức ảnh lại cho thấy một chiếc ô tô biến hình dị dạng đến mức thê thảm!…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.