Ả THÍCH CHIẾC AURA ĐẦY SỨC MẠNH NÀY và ả thực sự khoái sự tôn trọng mà ả đột nhiên có được tại nhà băng. Khi theo sau cô thu ngân đang run rẩy đi ngang qua hai chiếc máy ATM Diebold và rồi qua khu vực tiếp khách ở tiền sảnh, Brianne suy nghĩ về những giây quý báu ả vừa trải qua. Tên Trùm đã vạch ra một kế hoạch chặt chẽ và rõ ràng cho vụ cướp này. Hắn luôn mồm lặp đi lặp lại rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào việc thực thi hoàn hảo.
Quan trọng từng phút, Brianne.
Quan trọng từng giây, Brianne.
Ngay cả việc chúng ta chọn Citibank để đánh quả hôm nay cũng là quan trọng, Brianne ạ.
Vụ cướp phải được thực hiện đúng, chính xác và hoàn hảo. Ả đã hiểu, đãhiểu. Ông Trùm đã tính toán, lên kế hoạch chính xác theo tỉ lệ 9.9999 trên 10>
Bằng cú huých tay trái, Brianne đẩy cô thủ quỹ vào phòng bà giám đốc. Ả nghe thấy tiếng o o nho nhỏ của máy vi tính từ bên trong phòng vọng ra rồi ả thấy Betsy Buccieri đang ngồi chễm chệ phía sau chiếc bàn kiểu giám đốc to tướng.
“Sáng nào bà cũng mở két vào lúc tám giờ năm phút, vì vậy hãy mở ngay ra cho tôi,” ả thét bà giám đốc đang mở to mắt vì ngạc nhiên và sợ hãi “Mở ra ngay!”
“Tôi không thể mở két,” bà Buccieri chống chế. “Két được tự động mở theo tín hiệu vi tính từ trụ sở chính ở Manhattan. Điều đó không bao giờ xảy ra cùng lúc.”
Tên cướp nhà băng chỉ vào tai trái của mình. Ả dùng ngón tay ra hiệu cho bà Betsy Buccieri lắng nghe. Nhưng mà nghe gì mới được chứ? “Năm, bốn, ba, hai…” – Brianne đếm. Rồi sau đó ả với chiếc điện thoại trên bàn bà giám đốc. Điện thoại reo lên. Tính toán thời gian thật chuẩn xác.
“Điện thoại của bà đấy,” Brianne nói, giọng ả hơi bị nghẹt bởi chiếc mặt nạ Tổng thống Clinton. “Bà hãy nghe cho kỹ.”
Ả đưa điện thoại cho Buccieri, nhưng ả biết chính xác từng từ bà giám đốc nhà băng sẽ nghe, và ai là người nói.
Giọng nói đáng sợ nhất mà bà giám đốc nghe được không phải là cái mà ông Trùm đang khiến trở nên rất thực nhưng nghe có vẻ là những hăm dọa vu vơ, mà là của ai đó thậm chí còn thực hơn. Thật rùng rợn.
“Betsy, Steve đây. Có một người đàn ông trong nhà chúng ta. Hắn đang chĩa súng vào anh. Hắn nói nếu đúng tám giờ mười phút người phụ nữ trong phòng em không mang theo tiền rời ngân hàng thì Tommy, Anna và anh sẽ bị giết.”
“Bây giờ là tám giờ bốn phút rồi.”
Đường dây đột ngột câm lặng. Giọng của chồng bà biến mất.
“Steve? Steve!” Lệ trào ra mắt Betsy Buccieri và lăn dài xuống gò má bà. Bà nhìn chằm chằm vào ả đàn bà mang mặt nạ và không tin nổi việc này đang xảy ra. “Làm ơn đừng làm hại họ. Tôi sẽ mở két sắt. Tôi sẽ mở ngay. Đừng làm hại bất cứ ai.”
Brianne nhắc lại lời nhắn mà bà giám đốc đã nghe. “Chính xác tám giờ mười phút. Không được chậm một giây và đừng giở trò gì ngu ngốc. Không được bí mật nhấn chuông báo động. Không được đánh dấu tiền.”
“Xin hãy theo tôi. Không có chuông báo động đâu,” Betsy Buccieri hứa. Bà hầu như không còn khả năng suy nghĩ. Steve, Tommy, Anna. Những cái tên đó cứ vang lên trong đầu bà.
Họ đến bên cánh cửa két sắt Mosler. Đồng hồ chỉ 8:05.
“Mở ra, Betsy. Chúng ta phải đúng giờ. Chúng ta đang mất thì giờ đấy. Gia đình bà không còn nhiều thời gian đâu. Steve, Anna, và bé Tommy, tất cả bọn họ có thể chết.”
Betsy Buccieri mất chưa đầy hai phút để vào trong khoang chứa bạc bằng thép bóng loáng tuyệt đẹp có những chiếc pít tông giống như một đầu máy xe lửa. Những bó tiền có thể nhìn thấy trên hầu hết các giá – nhiều tiền hơn Brianne từng thấy trong đời. Ả mở hai chiếc túi bạt thô và bắt đầu nhét tiền vào đó. Bà Buccieri và Jeanne Galetta im lặng nhìn ả lấy tiền. Ả khoái chứng kiến nỗi sợ hãi và lòng tôn kính dành cho ả trên gương mặt họ.
Như đã được chỉ thị, Brianne vừa đếm thời gian vừa nhét tiền vào túi. “Tám giờ bảy phút… Tám giờ tám phút…” Cuối cùng ả đã hoàn thành phần việc của mình trong khoang chứa bạc.
“Tôi sẽ nhốt hai vị trong khoang chứa bạc. Không được nói câu nào nếu không tôi sẽ bắn bỏ rồi nhốt xác của hai người trong đó.”
Ả kéo những túi bạt màu đen đựng tiền lên.
“Xin đừng hại chồng và con tôi,” Besty Buccieri cầu xin đã làm những gì cô…”
Brianne đóng sầm cánh cửa kim loại nặng nề, không buồn quan tâm đến lời van xin tuyệt vọng của Betsy Buccieri. Ả lột chiếc mặt nạ Clinton ra khỏi khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.
Ả sắp bị muộn. Ả đi qua tiền sảnh, mở khóa cửa trước bằng bàn tay đeo găng plastic, rồi bước ra ngoài. Ả có cảm giác như đang chạy hết sức bình sinh đến chiếc xe của mình, nhưng ả bình thản bước đi, như thể không hề bận tâm đến thế gian trong buổi sáng mùa xuân tươi đẹp này. Ả thèm được rút súng bắn vào cửa hiệu Egg McShit đồ sộ đang chằm chằm nhìn xuống ả. Phải, ả tỏ thái độ như thế đấy.
Khi tới chỗ chiếc Acura, ả xem đồng hồ: 8 giờ 10 phút 52 giây. Ả đã trễ – nhưng tình hình bắt buộc phải như thế. Ả nở nụ cười.
Ả không gọi cho Errol đang có mặt tại nhà Buccieri, nơi Steve, Tommy và cô giữ trẻ Anna bị cầm giữ. Ả không báo cho gã biết ả đã lấy được tiền và an toàn trên chiếc Acura.
Ả đã được ông Trùm căn dặn không được gọi.
Các con tin phải chết.