Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 125



TÔI GỌI CHO SAMPSON trước tiên và đề nghị anh đến với Nana và bọn trẻ. Sau đó tôi phóng đến Woodbridge, Virginia, và nhà của Betsey. Cả hành trình tôi lái xe theo đường ưu tiên với tốc độ lên tới một trăm dặm một giờ.
Trước đây tôi chưa từng đến đó, nhưng tôi không gặp khó khăn gì khi tìm nhà cô. Ở đó khắp nơi trên đường phố xe cộ đỗ san sát cạnh nhau. Có vài chiếc Crown Victoria và Grand Marquise. Tôi nghĩ hầu hết trong số chúng là của FBI. Bộ phận cấp cứu cũng đã đến. Tôi có thể nghe thấy nhiều tiếng còi hụ inh ỏi đang lao đến hiện trường vụ giết người.
Tôi hít một hơi dài trước khi bước vào bên trong. Đột nhiên tôi cảm thấy hoa mắt. Kyle vẫn còn ở đó, đang chỉ đạo Đơn vị Trọng án của Cục khi đơn vị này bắt đầu thu thập chứng cứ. Tôi lắc đầu: tôi không tin họ sẽ tìm được gì nhiều ở đây. Họ không dò đúng hiện trường vụ án, nơi trước đó tên Trùm đã ra tay.>
Vài đặc vụ FBI đang khóc. Tôi thì đã khóc trên đường lái xe tới đây rồi, nhưng ngay lúc này tôi cần tỉnh táo và tập trung ở mức độ cao nhất có thể. Đây là cơ hội duy nhất tôi có để xem xét ngôi nhà của Betsey gần với cái cách mà tên sát thủ đã quan sát, cái cách mà hắn đã để nó lại cho chúng tôi.
Có vẻ như ở đây đã có vụ đột nhập. Một ô cửa sổ trong gian bếp đã bị đập vỡ. Lúc này nó đang được các nhân viên kỹ thuật của FBI ghi hình. Tôi không thể không để ý đến đồ đạc của Betsey, phong cách của cô, ngôi nhà của cô. Trên chiếc tủ lạnh dán bìa cuốn tạp chíNewsweek với hình ảnh nhà vô địch Bóng đá nữ Thế giới người Mỹ Brandi Chastain và dòng tít “Nữ giới thống trị!”
Ngôi nhà trông gần như đã được một trăm năm tuổi và tràn đầy tranh ảnh thôn quê. Tranh của Andrew Wyeth, những bức ảnh chim le le trên một hồ nước tuyệt đẹp vào mùa thu. Trên một chiếc bàn ngoài hành lang, tôi nhận ra một vật gợi nhớ đến thành tích vượt qua vòng loại bắn súng bắt buộc của Betsey tại bãi tập của FBI.
Cuối cùng tôi làm cái việc thực sự khó khăn, một nhiệm vụ bất khả thi. Tôi đi xuống một hành lang dài dẫn từ phòng khách ra phía sau. Phòng ngủ chính nằm ở cuối sảnh. Chẳng khó khăn gì cũng biết cô đã bị sát hại tại đây. Hoạt động của FBI tập trung xung quanh rìa phòng ngủ. Hiện trường vụ giết người. Nó đã xảy ra ngay tại đây.
Tôi vẫn chưa nói gì với Kyle, chưa làm phiền đến anh, chưa kéo anh ra khỏi Đơn vị Trọng án và công tác tìm kiếm tại hiện trường của họ. Có thể lần này chúng tôi sẽ gặp may. Mà cũng có thể không.
Rồi tôi nhìn thấy Betsey và đầu óc tôi mụ đi. Bàn tay trái của tôi vụt đưa lên mặt như thể nó cũng có suy nghĩ và ý chí của riêng mình. Chân tôi khuỵu xuống. Cả người tôi run lẩy bẩy.
Tôi có thể nghe thấy giọng hắn văng vẳng trong đầu tôi: Ồ. Chúc vui vẻ tại nhà Betsey Cavalierre nhé. Tất nhiên ta làm đấy.
Hắn đã cởi bộ đồ ngủ của cô ra. Tôi không nhìn thấy chúng bất cứ chỗ nào trong phòng ngủ. Thân thể cô đẫm máu. Lần này hắn đã dùng dao – hắn đã trừng phạt cô. Tôi nhìn chỗ nào cũng thấy máu, nhưng đặc biệt là giữa hai chân cô. Đôi mắt nâu xinh đẹp của cô đang trợn trừng nhìn tôi, nhưng cô nào có thấy gì, và sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Nhân viên pháp y nhìn quanh và thấy tôi đang đứng đó. Tôi biết anh chàng này. Merrill Snyder. Trước đây chúng tôi đã làm việc rất hữu hiệu bên nhau – nhưng không như thế này.
“Có khả năng cô ấy bị hãm hiếp,” anh thì thầm. “Dù sao thì hắn đã giết cô ấy bằng dao. Có lẽ hắn đang cắt chứng cứ. Ai mà biết được, Alex. Vụ này tởm quá. Anh có cao kiến gì không?”
“Có,” tôi khẽ đáp. “Tôi muốn giết hắn để trả thù, và tôi sẽ làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.